Thể Tôn

chương 82: vùng đất cấm cương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở khu vực giao nhau giữa Lôi châu và Cương châu, Lôi Cương đang bước trên đám mây chợt từ từ hạ xuống. Đột nhiên, hắn dừng lại, đáp xuống một khu vực trên vách núi bị hòn đá che chắn, lẳng nghe âm thanh truyền đến.

- Lần này, chúng ta đi vào vùng đất Cấm Cương. Vào trong đó, cương khí của chúng ta sẽ bị áp chế. Mà như thế thì thực lực cũng bị áp chế. Nhưng linh thú ở bên trong đó vẫn mạnh như trước. Cứ ba năm, số lượng đệ tử của Cương Chân môn chúng ta đi vào đó có khoảng năm trăm người nhưng đi ra cũng chỉ có khoảng trăm người. Có người thì hồn bay phách lạc, có người thì bị vây khốn. Nhưng một trăm người có thể đi ra không người nào không có thực lực nhảy vọt.

Âm thanh từ phía dưới vọng lên.

Lôi Cương nghe thấy mà cả kinh. Hắn không biết vị trí của Cấm Cương ở đâu.

- Cứ ba năm, Cấm Cương mới mở ra một lần. Như vậy thì nếu đi vào lần này, ba năm sau mới có thể đi ra. Hơn nữa, đối với việc cương khí của các ngươi bị áp chế thì nguy hiểm bên trong có thể nói là rất lớn. Chỉ có dựa vào sự cơ trí cũng với khả năng đoàn kết thì mới có thể vượt qua được vùng đất Cấm Cương. Lúc này, hối hận vẫn còn kịp. Nếu ai muốn rời khỏi thì vẫn chưa muộn.

Thấy bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh. Âm thanh vừa rồi lại tiếp tục vang lên.

- Tốt! Đúng là đệ tử của Cương Chân môn chúng ta. Sau khi vào trong Cấm Cương, các ngươi tự do phân đội. Hơn nữa cần phải cẩn thận với người bị vây khốn bên trong. Nếu như là đệ tử của Cương Chân môn chúng ta thì còn may, nhưng cũng có đệ tử của nơi khác hoặc là người trong Cấm Cương.

- Sư thúc! Vùng đất Cấm Cương khác với những cấm địa khác?

Một âm thanh chợt vang lên.

Lôi Cương nấp sau tảng đá to nghe thấy âm thanh quen thuộc đó mà sững sờ. Suy nghi một lúc, Lôi Cương nhận ra âm thanh đó lại chính là của Chân Phong mà mình đã đánh bại lúc trước.

- Ừm! Vùng đất Cấm Cương có thể nói là không thuộc về Trung Xu giới. Nó là do vị tổ sư đầu tiên của Cương Chân môn chúng ta mở ra, để cho đệ tử dưới Cương Anh rèn luyện. Người có tu vi vượt qua cảnh giới Cương Thể không thể đi vào. Cương Chân môn chúng ta có thể ngồi ở vị trí số một ở Cương Châu bao nhiêu năm không đổ thì Cấm Cương có công lao rất lớn. Người có thể sống đi ra khỏi Cấm Cương phần lớn đều đột phá Cương Thể mà đạt tới cảnh giới Cương Anh.

Lôi Cương hơi liếc nhìn có thể thấy bên dưới có một lão nhân mặc áo hồng vừa mới nói xong. Mà trước mặt lão nhân có chừng năm trăm tên đệ tử. Vùng đất Cấm Cương là nơi nào? Tại sao vừa rồi nghe hai ngời kia nói thì đó chỉ là một chỗ bình thường?

- Tại sao môn phái khác lại có thể vào?

Một tên đệ tử không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Khụ...khụ..." Vị lão nhân áo hồng ho khan mấy tiếng, nét mặt có chút xấu hổ rồi chậm rãi nói:

- Vùng đất Cấm Cương là do tiền bối của mấy môn phái mở ra. Ở mỗi một châu đều có truyền tống trận đi thông tới Cấm Cương. Có điều, trong vòng ba năm, khi các ngươi đi ra thì đệ tử của môn phái khác mới đi vào. Cứ tuần hoàn hai mươi một năm mới lặp lại. Vì vậy các ngươi phải để ý tới có rất nhiều đệ tử của môn phái khác bị vây ở trong đó.

Lôi Cương cười thầm. Vị lão nhân áo hồng vừa rồi còn nói một cách tự hào, dường như vùng đất Cấm Cương là do một mình sư tổ của họ mở ra. Vậy mà bây giờ... Cũng may đệ tử của Cương Chân môn cũng không để ý, nếu không chắc chắn sẽ có người bật cười để cho vị lão nhân đó xấu hổ không ngẩng đầu lên được.

- Được rồi! Tất cả chuẩn bị.

Vị lão nhân áo hồng nói xong, liền bay lên, hai tay bắt liên tục một số thủ quyết. Từ từ, vách đá trước mặt chợt xuất hiện một gợn sóng. Lão nhân áo hồng nhìn năm trăm tên đệ tử mà nói:

- Các ngươi là những đệ tử tinh anh của Cương Chân môn. Đi vào vùng đất Cấm Cương phài đoàn kết với nhau thì mới có thể trụ được tới sau ba năm. Được rồi! Các ngươi vào đi thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Rất nhiều đệ tử bay về phía gợn sóng rồi biến mất. Thoáng cái, cả năm trăm gã đệ tử đều chui vào trong vùng đất Cấm Cương. Lão nhân áo hồng thở dài. Lần đi vào vùng đất Cấm cương lần này có lẽ còn sống không được tới một phần năm. Nhưng cho dù sự thật tàn khốc như vậy thì Cương Chân môn vẫn luôn cần cường giả. Sau khi thở dài một tiếng, lão nhân áo hồng liền từ từ bỏ đi.

Lôi Cương lẳng lặng đợi một lúc, nhìn lão nhân rời đi chừng một khắc mới nhanh chóng bay đi. Phát hiện thấy gợn sóng vẫn còn, Lôi Cương thở ra một hơi rồi chui vào.

Lôi Cương chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái rồi rơi vào trong bóng tối. Đột nhiên, khi mở mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trong một cái chiến trường, xung quanh tràn ngập hài cốt của linh thú và rất nhiều thi thể. Còn có cả vô số nhưng thanh linh kiếm đang cắm trên mặt đất. Cảnh tượng hoang vắng khiến cho người ta cảm thấy nặng nề.

"Bọn họ đâu?" Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc, nhìn xung quanh nhưng không thấy bất cứ bóng một ai. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương chậm rãi đi lại xung quanh, nhìn những thanh linh kiếm đang nằm trên mặt đất chẳng khác gì sắc thường mà Lôi Cương cảm thấy nghiêm trọng. Chẳng lẽ Cấm cương thực sự nguy hiểm sao?

Thoáng cái, Lôi Cương bị một viên tinh thạch to bằng nắm tay thu hút. Viên tinh thạch đó tản ra linh khí rất đậm khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ là trung phẩm linh thạch hay là thượng phẩm linh thạch? Từ từ nhặt nó lên, Lôi Cương quan sát một cách cẩn thận xem là loại gì.

Đột nhiên, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh bởi trong lòng chợt cảm thấy một sự nguy hiểm. Dường như bản thân hắn đang bị người khác để ý nhưng hắn lại không thể phát hiện được vị trí.

- Ai? Đi ra.

Đột nhiên Lôi Cương lên tiếng quát. Hắn lấy Hư Kiếm cầm trong tay, vận hành cương khí. Ơ? Lôi Cương biến sắc khi thấy cương khí bị áp chế chỉ tương đường với cảnh giới Cương sư. Tại sao lại thế này? Tuy nhiên nội kình của hắn thì vẫn còn nguyên. mà lúc này cũng chẳng có thời gian để cho Lôi Cương suy nghĩ. Cái cảm giác nguy hiểm càng lúc càng tới gần khiến cho tóc gáy của hắn dựng đứng.

"Bên phải!" Đột nhiên, Lôi Cương cảm nhận được từ bên phải truyền đến một mối uy hiếp. Hắn vung kiếm từ trên cao đánh xuống.

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố. Đất đá bắn tung tóe ra xung quanh. Hai mắt Lôi Cương sáng như sao nhìn một bóng đen từ trong cái hố do hắn tạo ra vọt lên.

"Lồng cương khí!" Đột nhiên, Lôi Cương hết sức nghiêm túc, vận hành cương khí và nội kình trong cơ thể tự cấp thêm cho mình một cái vòng phòng ngự.

"Bang...bang" những tiếng động vang lên liên tiếp. Lôi Cương lui lại vài bước, lạnh lùng nhìn người vừa mới trồi lên khỏi mặt đất mà nói:

- Ngươi là ai?

Toàn thân người trung niên mặc một tấm da thú. Mái tóc mặc dù được búi lại nhưng vẫn bù xù, bẩn thỉu. Cơ thể y lộ ra ngoài đen thui, xem ra do trước đó chui vào dưới đất mà thành như vậy. Y cầm trong tay một thanh đoản kiếm, lạnh lùng mà nhìn Lôi Cương. Ánh mắt thâm trầm của y có chút kinh ngạc khi thấy một đòn cực mạnh của mình bị ngăn cản. Hơn nữa, cái lồng cương khí của đối phương vẫn không hề yếu đi.

- Khặc khặc...tiểu tử mới tới. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng những đồ trong đống đó không được phép nhặt lung tung hay sao?

Gã trung niên phát tiếng cười âm trầm. Đột nhiên dưới chân y xuất hiện một cái hố nhỏ. Thân hình đột nhiên biến mất, rồi trong giây lát xuất hiện trước mặt Lôi Cương mà nở nụ cười quái dị.

Lôi Cương biến sắc. Tốc độ của đối phương quá nhanh. Hư Kiếm còn không kịp chuyển động, thanh đoản kiếm trong tay người trung niên liền đâm vào cái lồng cương khí. Tay trái y nắm lại đánh mạnh lên trên cái lồng. Lực lượng quá mạnh khiến cho Lôi Cương phải lui lại mấy bước.

"Đinh..." Tầng thứ nhất của cái lồng cương khí bị phá nát. Nó là do cương khí ngưng tụ lại mà thành. Vốn cương khí đã bị giảm đi nên sức phòng ngự cũng giảm xuống.

- A?

Gã trung niên nhìn chằm chằm lên bề mặt của cái lồng cương khí mà kinh ngạc. Vừa rồi, rõ ràng y nghe thấy tiếng động vỡ nát. Có chuyện gì thế này? Đột nhiên, gã trung niên biến sắc khi thấy tên tiểu tử trước mặt biến mất.

Lôi Cương thu Hư Kiếm vào trong giới chỉ. Tốc độ tăng lên tới cực hạn, đánh thẳng một quyền vào lưng người trung niên.

Khi người trung niên kịp phản ứng nhưng không kịp quay lại thì cảm thấy trên lưng có một nguồn lực kinh khủng đánh trúng. Y mở to mắt nhìn bàn thân đang bắn lên cao, khí huyết trong người sôi lên mà phun ra một ngụm máu tươi.

"Hêy!" Gã trung niên hét lên một tiếng rồi đứng vững trên không trung. Nhìn về sau lưng, nét mặt y thay đổi khi thấy tên tiểu tử đó lại biến mất. Ở phía trên? Gã trung niên cảm thấy từ bên trên truyền xuống một thứ uy hiếp mà rùng mình. Tốc độ của tên tiểu tử này như thế nào mà lại kinh khủng như vậy? Hơn nữa lực lượng cơ thể cũng...chẳng lẽ là...

- Khoan...

Gã trung niên đột nhiên quát to một tiếng. Một đạo kình phòng từ trên đỉnh đầu lao xuống. Tên trung niên nhắm mắt lại. Nếu một kích đó mà hạ xuống thì chắc chắn y sẽ mất mạng.

- Ngươi là tộc nhân của Lực chi nhất tộc?

Tên trung niên mở mắt nhìn chăm chú về phía trước mà nói. Ánh mắt y có chút kích động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio