Hỷ Phòng được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, các khung cửa toàn bộ được sơn màu đỏ, chữ Hỷ vàng kim tinh tế dán trên các khung cửa một cách cẩn thận, khiến căn phòng nhìn hết sức bắt mắt. Ánh sáng từ đôi nến long phụng tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ khiến người ta vô cùng thoải mái. Trong gian phòng có một bộ bàn ghế, trên bàn là hai chung rượu gia bôi của tân lang và tân nương. Tân nương ngồi gật gù trên Giường hỷ, thỉnh thoảng giật mình mở mắt vì bị nha hoàn bồi giá Tiểu Ngọc khẽ gọi. Cả một ngày dài mệt mỏi Tử Linh chẳng biết mình đã thiếp đi từ khi nào. Khi nàng mở mắt cũng là lúc Thương Vũ đang nhẹ nhàng tháo mũ phượng nặng trịch trên đầu nàng khiến Tử Linh bị giật mình một chút. Chẳng biết hắn vào phòng từ lúc nào, chẳng thấy tiểu Ngọc đâu nữa . Trong Hỷ Phòng hiện giờ chỉ còn lại Tử Linh đang và Thương Vũ. Thấy nàng mơ màng mở mắt, hắn nhẹ nhàng cười nói :
- Nàng cứ ngủ tiếp đi, hẳn là nàng mệt lắm rồi, đi một quãng đường xa như vậy kia mà…Hắn dịu dàng kéo chăn đắp cho tiểu nương tử đáng yêu của mình, sau khi trút bỏ hỷ phục nặng nề hắn cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, sợ hành động của mình khiến nàng hoảng sợ. Tử Linh đang trong mơ màng vội vàng ngồi bật dậy kêu to :
- Hôn sự….chúng ta còn chưa xong mà….
-Sao ? Thương Vũ có chút buồn cười,tiểu nương tử của hắn, nàng không phải là mớ ngủ chứ ?
- Còn phải uống rượu giao bôi…còn…cò phải động phòng….Mặt Tử Linh ửng đỏ khi nàng nói đến động phòng.
Cả buổi tối nay, khi Tử Linh một mình ngồi trong hỷ phòng, nàng đã nghĩ rất kỹ. Nàng thích hắn, rất rất thích hắn, nhưng dù nàng có thực sự cùng bái đường, hắn vẫn là phu quân của biểu muội Nguyệt Phù. Chỉ có cùng hắn thực sự có vợ chồng chi thân, hắn mới xác thực là phu quân của nàng. Khi hắn đã là phu quân của nàng rồi, thì việc phải làm còn lại chính là đi tìm biểu muội, bắt muội ấy viết giấy hưu phu. Sau khi hắn bị thê tử hưu, thì nàng sẽ tóm lấy hắn, bắt hắn chịu trách nhiệm cùng nàng.
Nghĩ ra liền thực hiện, Thát Tử Linh phóng vèo đến cái bàn.Cầm hai ly rượu giao bôi trên bàn, nàng đưa một ly cho Thương Vũ, nàng cùng hắn hoàn thành nốt nghi lễ cuối cùng của hôn sự. Sau khi cùng hắn uống xong rượu giao bôi, Tử Linh bước đến bên Thương Vũ, bàn tay nhỏ bé khẽ run, nàng chẳng qua chỉ nghe nói, chứ thật ra chẳng có chút kinh nghiệm nào cho chuyện này.
Nhìn bàn tay run run của tiểu thê tử đang luống cuống chẳng biết tiếp theo nên làm gì khiến Thương Vũ có chút buồn cười.
- Chàng chính là Nha Vô Ảnh Ảnh vương mà giang hồ hay đồn đại ? Tử Linh vừa tìm cánh tháo thắt lưng trên y phục hắn vừa hỏi. Thương Vũ cũng khá kinh ngạc vì hành vi lớn mật này của nàng. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một độ cong khó nhận ra, nàng quả nhiên rất thú vị. Hắn không làm gì khác, chỉ bất động ngồi đó, chờ xem hành động tiếp theo của nàng.
- Phải….Đó chẳng qua chỉ là bạn bè trên giang hồ có chút nể nang thôi , nương tử sao lại hỏi việc này ? Nàng có bất mãn gì với danh hiệu đó của vi phu sao ? Hắn có chút buồn cười hỏi.
- Cũng không phải bất mãn gì, chỉ là muốn hỏi chàng, chàng đi lại trên giang hồ nhiều chắc là biết cách động phòng chứ…ta..ta…chỉ ở trong nhà…mấy việc này chỉ nghe nương nói qua có một lần…việc này đáng ra chàng phải là người chủ động, ở đâu ra cái kiểu bất động thế kia …Tử Linh Tức giận đến mức luống cuống cả lên, nàng tháo mãi không được dây lưng của hắn chỉ muốn cắt luôn nó ra cho khỏe.
- Ha..ha…Vi Phu dù đi lại trên giang hồ đã lâu nhưng cưới vợ là lần đầu, làm thế nào mà biết động phòng thế nào được….Thấy nàng lập cập tay chân đến mức đang yêu Thương Vũ có chút buồn cười.
- Vậy ….đông cung đồ chắc là chàng có thứ đó chứ ? Nàng đỏ mặt hỏi…không biết có thể học, nàng cũng không biết, hắn cũng không biết thế thì phải cùng nhau học hỏi rồi.
- Cái này….Thương Vũ quay sang, nhìn ra phía cửa, chỉ một lúc nơi đó xuất hiện một bóng người.
- Ảo Ngươi tìm về đây cuốn đi…
- Dạ….Rất nhanh bóng đen phía ngoài cửa vụt biến mất, chỉ một lát sau hắn quay trở lại với thứ chủ nhân yêu cầu.
Thế là trong tân phòng xuất hiện một cảnh tượng xưa nay chưa hề có, tân lang cùng tân nương ngồi nghiên cứu xem động phòng như thế nào, chuyện này mà đồn ra ngoài không biết giang hồ sẽ nghĩ sao về Ảnh vương, Nha Vô Ảnh… Người ở ngoài thỉnh thoảng nghe được những tiếng cười ngượng nghịu, những tiếng tranh cãi lắp bắp hết sức đáng yêu của họ… Đêm càng về khuya, vầng trăng cũng xấu hổ núp vào đám mây khi nghe thấy những âm thanh từ trong tân phòng vọng ra…