Editor: Maria Nyoko
Ngày trước cuộc sống thường ngày của Tiêu Ngư đều do Nguyên ma ma luôn luôn chăm sóc cẩn thận. Mà bây giờ, bên cạnh nàng không có nô tỳ để sai sử, cũng chỉ có một dã nhân không hiểu cái gì. Mặc dù dã nhân cũng không biết cái gì, tuy nhiên cũng rất thông minh, có một số việc chỉ cần nàng thoáng nhắc nhở, hắn lập tức biết rõ.
Thí dụ như lúc này, cầm bát nước nóng đưa cho Tiêu Ngư uống.
Tiêu Ngư đưa tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn cái bát trên tay được rửa sạch sẽ, thầm nghĩ mặc dù dã nhân này nhìn như cẩu thả, có đôi khi vẫn rất tỉ mỉ. Biết nàng thích sạch sẽ, cực kỳ chịu khó chỉnh đốn sơn động chỉnh chỉnh tề tề. Mỗi ngày đều dậy sớm, rửa những nồi bát ngày thường phải dùng một lần.
Đã ngày thứ sáu rồi, thân thể của nàng tốt hơn nhiều so với mấy ngày bắt đầu kia, bụng cũng không đau, nửa bát nước nóng vào trong bụng, thân thể càng thư giãn.
Mặt Tiêu Ngư bị hơi nóng hun có chút phiếm hồng, lẳng lặng buông thõng mi mắt, nhìn qua nhã nhặn nhu thuận. (@)
Thân hình dã nhân cao lớn đứng ở bên cạnh nàng, yên lặng nhìn nàng uống nước, nhìn miệng nàng phấn phấn, uống ngụm nhỏ, bất tri bất giác cũng nhìn có chút ngây người. Lúc nàng không uống hết nửa bát còn lại, mới phản ứng được, đưa tay nhận lấy bát trong tay nàng.
Trên mu bàn tay, trên lưng của dã nhân có rất nhiều vết sẹo, màu sắc đã rất nhạt, lòng bàn tay đầy kín vết chai thật dày, không cẩn thận đụng phải tay nàng, Tiêu Ngư cũng cảm giác được cảm giác nóng bỏng... Tiêu Ngư là danh môn quý nữ, từ nhỏ được nô tỳ phục vụ đã quen, nhưng mấy ngày nay được một người nam tử phục vụ, trong lòng có chút không được tốt đấy.
Nàng nhanh chóng đưa tay xuống, giấu trong tay áo, từ từ nắm thành quyền.
Yên tĩnh một lát, lại ngẩng đầu nhìn dã nhân trước mặt, nói với hắn: "A Chiến, ngươi có thể nấu thêm nhiều nước nóng sao?"
Dã nhân không biết nàng muốn nước nóng làm cái gì, nhưng nàng nói muốn hắn nấu, hắn không có hỏi nhiều, chỉ thấy nàng xinh đẹp, gật đầu.
Tiêu Ngư ngồi, hai tay đặt trên đùi, nhìn bóng lưng dã nhân bận rộn, vừa rồi bộ dáng hắn còn ngây ngốc, tâm tình nhất thời thật tốt.
Dã nhân múc nước, nhặt củi, ngồi xổm ở bên cạnh đống lửa, nấu giúp Tiêu Ngư một nồi nước nóng lớn.
Tiêu Ngư thì chọn một cái áo bào sạch sẽ mà hắn đặt ở trong bao quần áo. Nửa tháng nàng đã chưa tắm rửa, tuy là ngày mùa thu, nhưng tắm rửa mỗi ngày là thói quen trước kia của Tiêu Ngư, đã là nhẫn nhịn tới cực điểm. Chọn quần áo, Tiêu Ngư ôm áo bào vào trong ngực, nhìn thấy nước nóng được nấu, lại để cho dã nhân múc cho nàng một chút nước lạnh.
Làm xong những thứ này, dã nhân còn đợi trong động.
Tiêu Ngư ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhắc nhở: "Ngươi đi ra ngoài trước. Ta không gọi ngươi, thì ngươi không được phép tiến vào."
Dã nhân dừng một chút, bước chân không hề động một chút nào. Đại khái là không biết tại sao hắn phải ra ngoài.
Đã chung sống cùng hắn nửa tháng, hiện tại Tiêu Ngư cũng không sợ hắn như vậy, thấy hắn ngây ngốc không đi, trực tiếp đẩy hắn đi ra, về sau lại liên tục căn dặn hắn không cho phép nhìn lén.
Sau khi hắn rời khỏi đây, Tiêu Ngư đứng ở cửa hang nhìn thoáng qua, suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng, từ dưới đất nhặt được nhánh cây, đi đến bên cạnh hắn, tại hắn chỗ đứng vẽ một vòng tròn.
Sau đó ném bỏ nhánh cây, nói với hắn: "Ngươi chờ đợi ở đây, ta bảo ngươi thì ngươi lại đi vào."
Nàng ôm quần áo đứng trước mặt của hắn, thanh âm lại ngọt giòn, còn dễ nghe hơn so với chim sơn ca hót, dáng người nhỏ nhắn, vừa mới đến ngực của hắn. Cánh tay cùng chân đều tinh tế, giống như có thể bẻ gãy nhẹ nhàng. Một tiểu cô nương, trong núi sâu, gặp hổ lang, tùy tiện đều sẽ bị tha đi.
Mà hắn ở chỗ này đợi lâu như vậy, dã thú chung quanh nơi này đều sợ hắn...
Tại sao hắn phải nghe nàng? Thế nhưng hết lần này tới lần khác, hắn rất thích nghe nàng.
Ánh mắt của dã người rơi vào trên mặt của nàng, hắn không biết nói chuyện, chỉ có thể gật đầu lần nữa.
Lúc này Tiêu Ngư mới trở lại trong động tắm rửa.
Dã nhân nhìn thoáng qua cửa hang, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua vòng bên chân. Hắn đứng ở trong vòng tròn.
Ánh mặt trời chiếu ở trên người hắn, dường như cả thân thể hắn hiện ra kim quang.
Nhìn cái vòng, sống lưng dã nhân hếch lên, thân thể cố gắng đứng thẳng.
...
Tiêu Ngư tỉ mỉ lau thân thể, đổi lại một cái áo bào rộng thùng thình. Tóc dài cũng gội, sau đó để khô mới choàng áo lên.
Sau khi tắm xong, mới gọi dã nhân vào.
Dã nhân tiến đến, đầu tiên là nhìn nàng vài lần, Nhưng sau đó an tĩnh ngồi xổm xuống, nhặt quần áo Tiêu Ngư thay đổi lên, cầm đi ra bên ngoài giặt.
Khi cầm lên, cái yếm được bọc ở bên trong bỗng nhiên rơi ra, trên mặt đất, phía trên còn thêu tịnh đế liên hoa sinh động như thật.
Dã nhân xoay người, nhặt lên, thả trên tay, cúi đầu nhìn cẩn thận. Tiêu Ngư vốn không có ý tứ, thế nhưng nàng chưa từng giặt quần áo nấu cơm, đành phải bịt tai trộm chuông bọc quần áo thiếp thân ở bên trong. %???%
Vốn là bao rất chặt, không biết tại sao lại rơi mất, nhìn thấy hắn hiếu kỳ lại đang nhìn rất nghiêm túc, mặt Tiêu Ngư lập tức nóng lên, cúi đầu xuống, không muốn nói chuyện cùng hắn.
Về sau dã nhân cầm quần áo nàng đi đến bên dòng suối đẻ giặt sạch, lại vào động tới bên cạnh đống lửa để sấy khô.
Tóc Tiêu Ngư dài búi thành búi tóc đơn giản, khuôn mặt ngọc trắng nhỏ bị ánh lửa chiếu lên vàng ấm, ăn gà rừng dã nhân nướng cho nàng đếnsay sưa. Sau khi ăn xong, dã nhân lại đưa quần áo hong khô cho nàng.
Tiêu Ngư nhìn thấy quần áo đã được giặt đến sạch sẽ, chậm rãi đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Dã nhân nhìn nàng, không nói gì.
Nắm vuốt quần áo tay dần dần nắm chặt, bên tai Tiêu Ngư có chút nóng lên, mắt rủ xuống, lại vô ý nhìn thấy cơ bắp lồng ngực hắn căng phồng, sửng sốt chớp mắt một cái, mới vội vã nói câu: "Ta có chút buồn ngủ, ngủ trước. Ngươi cũng đi ngủ sớm đi." Đặt quần áo trên giường, che kín thân thể hôm nay vừa mới tắm rửa sạch sẽ trong đệm chăn.
Nhìn thấy trong chăn hở ra thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, dã nhân đi qua, đưa tay dịch dịch góc chăn, biết nàng sợ lạnh, vội vàng ngồi xổm người xuống, chuyên tâm nhìn đống lửa.
...
Ngày kế tiếp Tiêu Ngư tỉnh, dã nhân không có ở đây, đầu giường bằng đá thả một cái đùi gà nướng bóng loáng, còn có quả dại màu sắc hồng nhuận phơn phớt, kích cỡ lớn, nhìn qua đều đã rửa sạch đấy, đã bỏ cuống.
Bên cạnh còn để một đám hoa dại màu hồng, không biết là hoa gì, lại rất thơm.
Tiêu Ngư chưa vội vã ăn, trước tiên cầm bó hoa lên, tiến đến ngửi ngửi. Sáng sớm nhìn thấy hoa tươi mới, nghe mùi hoa, theo bản năng tâm tình Tiêu Ngư trở nên tươi đẹp.
Buông hoa xuống, đi đến đống lửa lấy nước nóng trong nồi mang đến bên suối rửa mặt, tranh thủ thời gian, Tiêu Ngư rủ tóc xuống, lại ăn một số đồ ăn dã nhân chuẩn bị cho nàng.
Ăn no rồi, hắn vẫn chưa về.
Tay Tiêu Ngư sờ sờ hoa trong tay, quay đầu nhìn bên ngoài sơn động một chút, thấy hắn vẫn chậm chạp chưa về, bỗng nhiên nghĩ tới những vết sẹo trên người hắn... Hắn ở đây một mình, sợ là đụng phải không ít dã thú, có thể sống đến bây giờ, thực không dễ, hiện tại hắn còn chưa trở về, có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Nghĩ tới đây, tất nhiên Tiêu Ngư lo lắng, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài động.
Nếu như Tiêu Ngư lại gặp sói hoang, dã nhân kia không có ở bên cạnh nàng, không ai che chở nàng, nhất thời không dám đi quá xa. Cũng may nàng mới vừa ra sơn động không xa, thấy một bóng dáng không nhúc nhích đứng ở dưới một cây đại thụ.
Bước chân dừng lại, mặt mày Tiêu Ngư nhiễm ý cười, đang muốn mở miệng nói hắn, lại nhìn thấy dáng vẻ hắn hết sức chăm chú, an tĩnh đi tới. Đi đến bên cạnh hắn, nàng mới mở miệng kêu hắn một tiếng: "Ngươi nhìn cái gì ở đây đấy?"
Tiêu Ngư hỏi, ánh mắt thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang phương hướng kia.
Thấy bên trên đống cỏ cách đó không xa, có hai con khỉ hoang quấn giao cùng một chỗ, con phía sau đưa hai tay nắm chặt con phía trước, sau đó nằm sấp không ngừng động... mắt Tiêu Ngư lập tức trợn to, sau đó kịp phản ứng hai con khỉ này đang làm gì, lập tức chạy về sơn động rồi.
Dã nhân nhìn lấy Tiêu Ngư chạy nhanh, cũng tranh thủ thời gian theo nàng cùng nhau trở về.
Đã đến trong sơn động, gương mặt Tiêu Ngư đỏ lên, nghe tiếng bước chân dã nhân tiến đến, càng không muốn nói chuyện cùng hắn.
Nàng ngồi xuống, dã nhân cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tiêu Ngư không nói lời nào, hắn lại không biết nói chuyện, nhất thời trong sơn động phi thường yên tĩnh. Nghe tiếng nước suối đinh đông, Tiêu Ngư lặng lẽ nâng mặt lên, muốn đánh giá hắn một chút. Không ngờ nàng vừa chậm rãi nâng mắt lên, khó khăn đối diện với ánh mắt của hắn —— hắn vẫn luôn đang nhìn nàng.
Thân thể Tiêu Ngư run lên, thoáng chốc tim nhảy rất nhanh, bởi vì kinh ngạc mắt trợn trừng lên đấy, rất nhanh bởi vì ngượng ngùng vội vội vàng vàng dịch ra.
Nắm chặt ống tay áo, trong lòng bàn tay có chút thấm ướt, trên mặt Tiêu Ngư bị đốt đến kịch liệt, cổ đều là màu hồng nhàn nhạt.
Trước ngực của nàng có chút chập trùng, thật lâu mới nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: "... Ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm ta hay không?"
Ở đâu, có người như này?
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, dã nhân đó cũng đều không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ là cái gì.
...
Ban đêm Tiêu Ngư ngủ ở trong chăn, bỗng nhiên có chút ngủ không được. Bên tai là âm thanh đống lửa đôm đốp, còn có tiếng hít thở của dã nhân. Tiêu Ngư nằm ngang, ngơ ngác nhìn sơn động.
Tính toán ra, nàng rơi xuống sơn nhai đã nửa tháng, với năng lực phụ thân nàng, không có khả năng không tìm được bên này.
Thân thể chuyển hướng ra phía ngoài, nhờ ánh lửa, Tiêu Ngư thấy rất rõ ràng dã nhân kia ngủ ở chồng củi. Hắn đối với nàng rất tốt, nếu như nàng có thể ra ngoài, nàng chắc chắn để phụ thân cảm kích hắn. Tuy nói hắn không biết nói chuyện, nhưng hắn thật thông minh, chờ đến lúc ra bên ngoài, tự nhiên có thể học được, với năng lực của hắn, muốn cưới thê tử hiền lành, tất nhiên không là việc khó gì. (^^[email protected]@lequydon.com^^)
Tiêu Ngư đang nghĩ ngợi, chợt nghe một thanh âm huyên náo, trong đầu trống không, ngay sau đó nhảy dựng lên, kêu to: "A Chiến A Chiến, có chuột!"
Dã nhân đang ngủ lập tức mở mắt, chạy đến bên cạnh của nàng, thấy được nàng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, hai mắt ẩn hiện thủy quang, bảo hộ nàng ở sau lưng, cúi đầu tìm chuột.
Tiêu Ngư tránh ở phía sau hắn, nhìn hắn tìm, vừa mới bắt đầu không dám động, chờ một lát sau, mới cẩn thận từng li từng tí duỗi nửa cái đầu ra, ấp úng hỏi: "Đã tìm được chưa?"
Đã không có động tĩnh rồi, coi như thật sự có chuột, hiện tại cũng đều bị hù chạy. Dã nhân quay đầu, nhìn nàng tránh ở phía sau hắn, nhẹ nhàng cau mày, dáng vẻ sợ hãi lại khẩn trương, nhìn mềm mại, sợ hãi...
Giống như không có, Tiêu Ngư khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có trận gió thổi vào, đống lửa vốn sắp tắt lập tức dập tắt. Tiêu Ngư ngồi ở góc giường, lửa vừa tắt, trước mắt là một màu đen kịt. Chỉ loáng thoáng chập chờn, có ngửi được khí tức trên thân dã nhân, Tiêu Ngư duỗi ra một cái tay, thử đi tìm hắn.
Nhẹ nhàng gọi: "A Chiến?"
Nàng đưa tay, trong nháy mắt có bàn tay lớn ấm áp chuẩn xác nắm chặt tay của nàng, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Tiêu Ngư sững sờ nói: "Ngươi..."
Hắn nắm vuốt tay của nàng, nhẹ nhàng kéo một phát, thân thể Tiêu Ngư lập tức hướng về phía trước, sau đó bị ôm trong trong ngực một thân thể nam tính cứng rắn nóng hổi. Thân thể chạm nhau, Tiêu Ngư nghe tiếng hắn thở, sau một khắc, thân thể của nàng bị lật ra cả người, đã ép đến phía trên đệm giường.
Tiêu Ngư nằm sấp, hắn bao phủ lên, cánh tay tráng kiện ở ngang hông của nàng, hoàn toàn cố định thân thể của nàng, sau đó cứ như vậy nặng nề chống lên.