Editor: Lovenoo
An Dương phủ nằm ở ngõ Thiết Mạo, chính là phủ đệ lúc Triệu Dục làm thái tử. Trạch viện nằm ở Bắc Triêu Nam (Chú thích: Quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam), nối liền đông tây, cửa chính ở hướng bắc. Xung quanh nội viện có hành lang bao quanh, đình đài lầu các.
An Vương Triệu Hoằng ở chính phòng Cảnh Nghi viện. Nội viện Cảnh Nghi, chính phòng phía bắc có bảy gian, trước mái hiên là năm gian, gỗ lê trong phòng khắc hình hoa phú quý nở rộ che tấm bình phong lưu ly làm bằng gỗ tử đàn khảm ngà voi, ngày xưa Hi Hoà hoàng để sủng ái Thái tử Triệu Dục có thừa, nên phủ đệ trang trí rất có phong thái hào hoa phú quý.
Khương ma ma chính là ma ma bên người của An vương, bây giờ An vương bệnh nặng, làm bà gấp đến độ mấy ngày liền chưa chợp mắt, lúc này, có nha hoàn chạy vào, nói với bà phía sau có hai vị cô nương muốn gặp An vương.
Khương ma ma đã sớm chịu đựng đến đỏ cả mắt, bây giờ trong lòng chỉ có An vương, chỗ nào còn chú ý tới cô nương nào?
Đang nuốn nói không gặp, nha hoàn kia lại lặng lẽ bổ sung một câu bên tai nàng: “Cô nương kia nói……… nàng họ Tiêu.”
Ngày xưa Đại Nguỵ đã từng có hai vị hoàng hậu họ Tiêu, Khương ma ma nghe được cái họ này, tất nhiên là sững sờ, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi đến hậu viện.
Đến hậu viện, mở cửa, liền thấy một cái áo choàng màu sáng có nhánh hoa quấn quanh, cô nương đầu đội lụa trắng, người bên cạnh giống như nha hoàn của nàng. Khương ma ma do dự mở miệng hỏi: “Ngài là…….”
Một đôi tay nhỏ trắng nõn từ trong áo choàng đưa ra bên ngoài, chậm rãi nhấc lụa trắng trên mũ lên, ngay sau đó liền lộ ra dung nhan mỹ lên quen thuộc, nhìn bà nói: “Khương ma ma, là ta.”
Nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm vừa mở ra, đôi mắt Khương ma ma đột nhiên trợn to, nước mắt vui mừng nói: “Nương nương!”
Tiêu Ngư vội nói: “Trước mang ta đến nhìn Hoằng ca nhi.”
“Được, được…”
Khương ma ma lập tức đưa Tiêu Ngư đi vào, khép cửa hậu viện, dẫn Tiêu Ngư đi đến Cảnh Nghi viện của Triệu Hoằng.
…
Đi vào trong viện, vòng qua bình phong, liền nhìn thấy một thân hình nho nhỏ nằm ở trên giường, trên người đắp chăn gấm mềm thật dầy, vẻ mặt béo tròn đỏ bừng.
Khương ma ma đuổi nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, sau đó mới khóc nói với Tiêu Ngư: “Nương Nương, mấy ngày nay vương gia vẫn luôn gọi người, lão nô biết như vậy sẽ làm ngài khó xử, thế nhưng lão nô không còn cách nào… Vương gia ngài ấy quá đáng thương.”
Mới bốn tuổi, đã để hắn phải trải qua cảnh nước mất nhà tan, bây giờ giang sơn đổi chủ, hắn ở phía dưới phụ thuộc vào nghịch tặc, có thể thuận lợi lớn lên hay không, còn phải xem tính toán của vị kia.
Tiêu Ngư ngồi ở trên giường, đưa tay sờ đầu Triệu Hoằng, quả thật là nóng đến doạ người, lập tức nói: “Sốt bao lâu rồi? Đại phu nói thế nào?”
Khương ma ma nói: “Không liên tục ba ngày rồi, mới đầu đại phu nói là là bị phong hàn thông thường, uống thuốc sẽ tốt, thế nhưng cũng không biết chuyện gì xả ra… Lão nô cứ theo đại phu dặn dò, ngày ngày mớm thuốc cho vương gia, bây giờ lại càng ngày càng nghiêm trọng. Hôm qua đại phu đã nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ vương gia… e rằng…”
Bệnh này tới thật sự quá quái dị, trước kia Khương ma mà tưởng rằng, chỉ là phong hàn bình thường. Rõ ràng là lấy theo đơn thuốc của đại phu, nhưng bệnh lại càng ngày càng nghiêm trọng, về sau nhìn thấy mấy đại phu lại đều kê đơn thuốc giống nhau.
“Ta đã biết.” Tiêu Ngư nhìn thấy Triệu Hoằng vốn sống vui vẻ giờ trở thành bộ dạng như vậy, tất nhiên là đau lòng, nàng sờ mặt Triệu Hoằng, cố gắng nghĩ biện pháp.
Triệu Hoằng trên giường, lại chậm rãi mở mắt, lúc nhìn thấy Tiêu Ngư, đôi mắt thật to, có chút vui mừng, lại có chút mất mát. Hắn nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, là người sao? Là Hoằng ca nhi đang nằm mơ đúng không… Cuối cùng cũng mơ thấy mẫu thân rồi.”
Lúc trước hắn vẫn luôn không khóc náo, nhìn thấy Tiêu Ngư, cả khuôn mặt đều chôn trong tay Tiêu Ngư, cái khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng cọ, một chút một chút, giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ. Tiêu Ngư duỗi bàn tay còn lại ra, sờ đầu của hắn, ôn như dỗ hắn: “Hoằng nhi không có nằm mơ, là mẫu thân tới thăm ngươi. Hoằng nhi tranh thủ thời gian, về sau mẫu thân sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, có được hay không?”
Sau đó lòng bàn tay nàng truyền đến âm thanh buồn buồn nhu thuận.
“…Được.”
Vẫn đang cọ nàng, giống như chẳng mấy chốc nữa nàng sẽ biến mất.
Tiêu Ngư biết hắn ỷ lại vào mình, nhưng cảnh tượng như vậy, lại là lần đầu nàng nhìn thấy. Có lẽ sau khi ở chung với nàng, cũng không có tách ra lâu như vậy, tiểu hài tử lại hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng động, Khương ma ma đi ra nhìn xem, mới vui vẻ tiến đến nói với Tiêu Ngư: “Nương Nương, là Kỳ vương, Kỳ vương mời đại phu ở ngoài thành tới.”
Ngoài Tấn Thành, năm mươi dặm về phía đông, có một lão giả họ Phùng, y thuật cao siêu, nghe nói đã từng là ngự y cung đình, chẳng qua tổ tiên xúc phạm mặt rồng, cuối cùng mất mạng, mặc dù hậu thế y thuật cao siêu, nhưng không còn nhập cung, cũng không xem bệnh cho hoàng thất quyền quý.
Tiêu Ngư cũng từng nghĩ tới, dường như Triệu Hoằng gặp qua nhiều đại phu đều vô dụng như vậy, chỉ có thể mời vị Phùng đại phu kia, lại không nghĩ tới, thế mà Kỳ vương Triệu Huyên lại nghĩ sớm hơn nàng một bước, hơn nữa hắn lại… Mời tới.
Tiêu Ngư xoay người sang chỗ khác, liền thấy rèm vung lên, thân hình cao to của Kỳ vương đã đi vào.
Hắn mặc thân trường bào màu lam nhạt, bên hông đeo ngọc dương chỉ, thần sắc có chút mệt mỏi, so với tư thế phong nhã ngày thường, ngược lại có chút phóng khoáng hơn. Hắn nhìn đến chính mình, dường như cũng rất kinh ngạc, ánh mắt có chút ngưng đọng.
Triệu Hoằng cần bắt mạch, Tiêu Ngư muốn thu tay về, nhưng Triệu Hoằng lại một mực nắm lấy tay của nàng, không chịu thả, giọng nói chứa đầy sự mềm yếu: “Mẫu thân…”
“Mẫu thân không đi, trước hết để đại phu xem bệnh đã, Hoằng ca nhi ngoan…” Tiêu Ngư dỗ hắn, Triệu Hoằng mới mơ mơ màng màng buông lỏng tay.
Triệu Hoằng ở bên trong đang bắt mạch, Tiêu Ngư cùng Triệu Huyên đi ra bên ngoài, hôm nay khí trời không được tốt, đầy u ám, trời phảng phất như muốn mưa. Nàng xoay người, nhìn Triệu Huyên bên cạnh, thấy đôi giày và trường bào của hắn dính đầy bùn đất, bộ dáng rất chật vật.
Tiêu Ngư nhìn hắn, cảm kích nói: “Đa tạ vương gia, đã có Phùng đại phu, bệnh của Hoằng ca nhi nhất định sẽ có chuyển biến tốt.”
Sắc môi Triệu Huyên có chút nhợt nhạt, hình dáng lại phi thường xuất sắc, mặt mày thanh tú như một bức tranh thuỷ mặc mờ nhạt. Hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Hoằng ca nhi là cháu của ta, ta tự nhiên không thể không để ý.”
Có lẽ một đường bôn ba, nên giọng nói của hắn có chút khàn khàn.
Sau đó lại thấp giọng nói: “Lúc hồi thành, nghe nói Hoàng hậu nương nương đi chùa Nguyên Hoa cầu phúc, không ngờ… Ngươi như vậy, nếu bị Hoàng thượng biết được, sợ là sẽ rắc rối.”
Tiêu Ngư đương nhiên biết, trong lòng nàng cũng giãy dụa rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tới. Vốn là muốn thừa dịp Tiết Chiến Văn dịch lấy ân điển, để nàng đi gặp Triệu Hoằng, thế nhưng hắn đối với hoàng thất tiền triều để ý như thế, lời nói đã đến bên miệng, lại không dám nói. Kỳ thật nàng rất sợ bộ dáng tức giận của hắn.
Hôm nay lấy việc ra ngoài cầu phúc, đến chùa Nguyên Hoa, giả bộ nha hoàn ra ngoài, chờ một lúc là có thể trở về.
Tiêu Ngư nói: “Ta không có việc gì, vương gia không cần lo lắng.”
Triệu Huyên thấy nàng mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, tươi đẹp như vẽ, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Hắn đối với ngươi… Tốt chứ?”
Tiêu Ngư dừng lại, nhìn vào ánh mắt của hắn, trái lại không nghĩ tới hắn sẽ hỏi cái này, dù sao hồi trước, hắn đối với nàng luôn luôn tôn kính mang theo vài phần xa lánh…Tiêu Ngư muốn mở miệng trả lời, lại thấy nam nhân trước mặt hơi hơi nhíu mày, thân hình mất thăng bằng, gần như ngã xuống về phía nàng…
Tiêu Ngư khẩn trương đưa tay, đỡ lấy hắn: “Vương gia?”
Triệu Huyên khép hờ mắt chậm rãi mở ra, sau đó nghiêng đầu, nhìn thấy Tiêu Ngư ở bên cạnh đang đỡ hắn, đôi mắt sáng trong.
Hắn ở rất gần, trên người tản ra một cỗ khí lạnh dễ ngửi, Tiêu Ngư có chút không được thoải mái.
Thật lâu, Tiêu Ngư mới nghe thấy một câu trầm thấp.
“Đa tạ… Tẩu tẩu.”