Căn phòng lạnh như băng, gió rét cùng tuyết trắng bay tán loạn ngoài cửa sổ. Vốn dĩ vào ban đêm nơi này rét lạnh, mọi người đều phải đốt lò lửa hoặc lò than, nhưng trong gian phòng này không hề có bất cứ vật sưởi ấm nào cả, người nằm trên giường chỉ đắp tấm chăn mỏng manh.
"Khụ... Khụ... người đâu, ta muốn uống nước... nước." Nữ nhân nằm trên giường gầy yếu xanh xao, toàn thân run rẩy liều mạng ho khan.
Hàn Mạch Như chỉ cảm thấy mình giống như sắp chết, cổ họng nóng như lửa thiêu, cả người đau đớn, một hàng lệ rơi trên gò má và thời khắc này không ai biết được nàng hối hận nhiều đến mức nào.
Cánh cửa đóng chặt kèn kẹt mở ra, ngọn đèn dầu ngoài hàng lang hắt ánh sáng vào phòng, chiếu lên bóng dáng của một người có vóc dáng cao lớn.
Thân ảnh ấy chậm rãi đi đến mép giường, đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân nằm trên đó.
Đột nhiên Hàn Mạch Như cảm thấy một trận hơi lạnh ập tới, nàng cố mở mắt và nhìn thấy người đứng nơi mép giường chính là nam nhân mình luôn mong mỏi được nên duyên.
"Nước, tướng công, thiếp muốn uống nước." Hàn Mạch Như cố gắng thốt ra những lời này, đôi môi tróc da đang vô lực khép mở.
Ngô Hạo Thiên thầm suy nghĩ về vị thê tử gầy gò chẳng còn bao nhiêu thịt này, khóe miệng nhướng lên một nụ cười lạnh. Thời điểm hắn nghe nàng nói những lời này, chẳng những không đi ra bàn rót ly trà, ngược lại vẫn cứ đứng ở mép giường như cũ, mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân nằm trên giường.
"Hàn Mạch Như, vì thấy ngươi thay ta bắt được kẻ thù ẩn nấp trong Ngô phủ, nên sau khi ngươi chết, ta sẽ mai táng ngươi thật tử tế và cho phép cha mẹ của ngươi mang thi thể về Hàn gia." Ngữ khí của Ngô Hạo Thiên lạnh lẽo, cứ như trước mặt hắn chỉ là một người xa lạ.
Hàn Mạch Như mở to mắt, định chống hai tay nâng người lên nhưng căn bản giờ chẳng còn chút khí lực nào, thử mấy lần đều hoài vô ích. Nàng thở hổn hển, nhìn nam nhân xa lạ trước mặt. "Chàng... Chàng nói thế là có ý gì?"bg-ssp-{height:px}
Lập tức, Hàn Mạch Như cảm thấy người kia chính là tướng công từng che chở mình sao? Hắn cười lạnh như băng, ánh mắt của hắn thật khủng khiếp, hoàn toàn không hề chứa đựng bất kỳ sự thương tiếc nào.
"Được rồi, nhìn ngươi cũng sắp chết, ta sẽ đàng hoàng nói cho ngươi biết một sự thật. Thật ra, ban đầu ta cưới ngươi không phải vì yêu ngươi, mà chẳng qua ngươi chỉ là vật thay thế ngăn cản tai họa cho người yêu của ta thôi. Thật may có ngươi che chắn, như vậy sau này Phi Yến gả cho ta cũng không sợ bị mưu hại nữa." Nam nhân mặt lạnh như băng nhìn Hàn Mạch Như đang hấp hối trên giường mà nói.
Vật thay thế... Mấy chữ này cứ mãi lờn vờn trong đầu của Hàn Mạch Như.
Phù, đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy một mùi tanh xông ra từ khoang miệng của mình. Ngay sau đó, một chút máu tươi chảy ra khóe môi.
Hàn Mạch Như biết mình sắp chết, nàng nhìn gương mặt tươi cười xem cuộc vui của nam nhân trước mắt, một chút vẻ đau lòng cũng không hề có.
Trước lúc chết, vẻ mặt này của hắn in thật sâu trong đầu của nàng. Thời điểm Hàn Mạch Như nhắm mắt lại, chỉ thầm lưu lại một câu, đó chính là nếu như trời xanh có thể cho nàng sống lại, nàng sẽ không bao giờ... muốn có bất cứ mối quan hệ nào với nam nhân này.
Cất lên lời thề đó xong, Hàn Mạch Như liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không còn có cảm giác gì nữa.
Lúc Hàn Mạch Như tỉnh lại lần nữa, bên tai truyền tới tiếng gào khóc của nha hoàn Lục nhi và cảm thấy trán của mình hình như có chút đau đớn