Thủy Linh Lung không ngờ Gia Cát Ngọc lại dám làm chuyện vô sỉ như vậy, lúc nàng lấy lại được tinh thần thì Gia Cát Ngọc đã thực hiện được gian kế, hắn cười tự mãn, móc một bình sứ nhỏ trong ngực ra đặt lên bàn: "Làm từ lô hội và bạc hà, có thể tiêu sưng giảm đau."
Dứt lời, hắn không chút dây dưa nhảy vọt qua cửa sổ.
Đêm hôm khuya khoắt, hắn mạo hiểm gió tuyết vào phủ Thượng Thư là vì muốn đưa thuốc cho nàng?
Qua chuyện La Thành, bọn họ đều biết nàng sống ở phủ Thượng Thư không tốt lắm, Vân Lễ chọn cách công khai tặng lễ vật cho nàng, hi vọng Thủy Hàng Ca xem trọng nàng hơn; Tuần Phong lặng lẽ tặng cổ phần cho nàng, hi vọng có thể giúp nàng nhanh chóng thoát khỏi sự giam cầm của phủ Thượng Thư; còn Gia Cát Ngọc thì tặng nàng một cái vòng tay có thể có ý nghĩa phi phàm và... Bình thuốc mỡ này.
Thủy Linh Lung lấy khăn lau mặt, nhớ lại bộ dạng bỏ chạy hốt hoảng và lỗ tai hơi đỏ lên của hắn, được rồi, tha thứ cho hắn.
Thuốc mỡ Gia Cát Ngọc đưa có hiệu quả rất tốt, trước khi ngủ thoa lên một chút, ngày hôm sau môi đã hết sưng.
Chi Phồn đến phòng ăn nhận bữa sáng, tiện thể mang tin tức ở Trường Nhạc hiên về. Hôm qua Thủy Linh Lung phải đến Phúc Thọ viện nên Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh được gọi đến chăm sóc Tần Phương Nghi. Thủy Linh Thanh tuổi nhỏ lá gan cũng nhỏ, Tần Phương Nghi mới chỉ hơi nặng lời đã dọa nàng ứa nước mắt, không chỉ có thế, nàng còn hốt hoảng đánh vỡ mấy cái khay, Tần Phương Nghi phiền lòng nên cho nàng về. Thủy Linh Ngữ lanh lợi ẩn nhẫn nhưng lại gặp phải chuyện không may, sáng nay đi nhà xí thì bị trượt chân ngã trẹo tay, không thể bưng trà rót nước, bởi vậy, trước giường bệnh của Tần Phương Nghi không có nữ nhi nào tận hiếu, giờ phải làm sao? Dường như rơi vào đường cùng, Thủy Linh Nguyệt bị nhốt trong Phật đường được thả ra ngoài.
Thủy Linh Nguyệt, ha ha, đó chính là người không đội trời chung với nàng.
Thủy Linh Lung suy nghĩ một chút, tự tay thu dọn giỏ trái cây đưa cho Chi Phồn, ẩn ý nói: "Hôm qua Lão phu nhân tặng ta một giỏ quýt, ta ăn không hết, ngươi đưa qua cho Chu di nương đi, à, Nhị đệ sắp về rồi, nếu Chu di nương không ăn hết thì để lại cho nó một chút cũng được."
Ăn sáng xong, Thủy Linh Lung đến Phúc Thọ viện thỉnh an Lão phu nhân như thường lệ, nửa đường thì gặp được Thủy Linh Nguyệt đang đặc biệt đứng chờ nàng. Mấy ngày không gặp, Thủy Linh Nguyệt gầy hơn một chút, có lẽ quãng thời gian ăn chay niệm phật không được thoải mái lắm.
Thủy Linh Nguyệt cản Thủy Linh Lung lại, lạnh lùng cười: "Đại tỷ đi đâu thế? Không muốn gặp muội muội sao? Muội muội ở Phật đường ngày đêm cầu phúc cho Đại tỷ, Đại tỷ không muốn cảm tạ muội à?"
Thủy Linh Lung cười nhẹ: "Nếu ta nói, ngươi có nhận nổi không? Ngẩng đầu ba thước có thần minh, tỷ tỷ khuyên ngươi một câu, chỗ này gió lớn lắm, đừng làm đau lưỡi!"
Nói xong, cũng không quản sắc mặt khó coi của Thủy Linh Lung, nàng huých vai nàng ta rồi cất bước đi về phía trước.
Thủy Linh Nguyệt lảo đảo lui lại mấy bước, hô hấp nặng trịch, vô cùng khó chịu! Hít sâu nhưng vẫn không thể ngăn lại lửa giận trong lòng, nàng ta nhìn bóng lưng Thủy Linh Lung, quát: "Tiện nha đầu! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Thủy Linh Lung không để ý đến nàng ta, mang theo Diệp Mậu tiếp tục đi về phía trước.
Thủy Linh Nguyệt giậm chân: "Ta lệnh cho ngươi đứng lại, ngươi không nghe thấy à?"
Thủy Linh Lung vẫn phớt lờ.
Thủy Linh Nguyệt phát hỏa, ra lệnh: "Đánh cho ta! Đánh chết nàng cho ta!"
Vừa dứt lời, mấy thô sử bà tử trốn ở hai bên sườn núi giả lập tức hùng hổ chạy ra, ào ào lao vào đánh Thủy Linh Lung!
Diệp Mậu nhanh tay lẹ mắt kéo Thủy Linh Lung ra sau lưng, dũng cảm quên mình vật lộn với đám người kia. Diệp Mậu dù không phải người tập võ nhưng khỏe như trâu, nhanh nhẹn như cáo, mấy thô sử bà tử còn không làm gì được nàng.
"Các ngươi đang làm gì thế? Mau đừng tay lại cho ta!" Ngay tại lúc hai bên đang đánh nhau thì Chu di nương được Cao ma ma đỡ tới. Ở phía sau bà là Thủy Linh Ngữ cúi đầu, hai tay túm chặt cái khăn, vô cùng khẩn trương.
Chúng bà tử vừa nhìn thấy bà thì lập tức dừng tay, Diệp Mậu cũng lui về bên người Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Nguyệt tức giận trợn mắt, đi đến trước mặt Thủy Linh Ngữ, hung dữ tát nàng một cái: "Tiện nhân! Dám ở sau lưng cáo trạng ta! Cũng không tự nhìn xem mình có mấy cân mấy lạng?"
Bọn hạ nhân ào ào cúi đầu, làm như không thấy.
Chu di nương bị dọa đến thót tim, trước đây ở chỗ này rất vắng vẻ, nhưng từ khi Lão phu nhân cho các nàng đến thỉnh an, con đường này liền có rất nhiều người qua lại, ngộ nhỡ ai nhìn thấy rồi truyền đến tai Lão phu nhân, chẳng phải Thủy Linh Nguyệt sẽ lại bị nhốt vào Phật đường ư?
Bà kéo Thủy Linh Nguyệt qua, cười xin lỗi Thủy Linh Ngữ: "Xin lỗi Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư ở Phật đường hơi lâu nên có chút khó chịu, người đại nhân đại lượng đừng để trong lòng! Lão phu nhân bệnh nặng mới khỏi, cũng không nên để chút chuyện này làm bà phiền lòng."
Lời này, một phần cũng là nói cho Thủy Linh Lung nghe.
Thủy Linh Lung lạnh nhạt xoay người, không nói gì rời khỏi đó, nàng muốn làm thế nào không đến lượt Chu di nương xen vào, bà ta nên hiểu vị trí của mình. Là bà ta quy phục nàng, không phải nàng mượn sức bà ta.
Thủy Linh Lung vừa đi, lòng Chu di nương lập tức trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Thủy Linh Nguyệt, nhưng cũng không tiện giáo huấn.
Thủy Linh Ngữ che bên mặt sưng vù, cố gắng không để nước mắt rơi xuống rồi chạy về biệt viện của mình.
Sau khi kéo Thủy Linh Nguyệt ra sau núi giả, xác định bốn bề vắng lặng, Chu di nương mới nghiêm mặt nói: "Tứ tiểu thư, hôm nay con đúng là lỗ mãng!"
Thủy Linh Nguyệt không cho là đúng nói: "Chỉ là dạy dỗ một tiện nha đầu thôi, di nương cũng quá nhát gan rồi, không phải người nói với con là trong phủ ngoài Thủy Linh Khê, con không cần nhường ai sao?"
Chu di nương hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Trước khác nay khác, lúc trước là di nương sai, con đừng trách! Từ giờ cho đến lúc đứa trẻ trong bụng di nương ra đời, con phải ngoan ngoãn một chút, biết chưa?" Nếu là con trai, bà sẽ không phải phụ thuộc vào người khác nữa; nhưng nếu vẫn là con gái, bà căn bản không có gì để đắc ý cả.
"Di nương!" Đến lúc đứa trẻ ra đời thì đã là mùa thu năm sau, Thủy Linh Lung cũng sớm gả cho Gia Cát Ngọc rồi!
Chu di nương giữ tay nàng ta, nói: "Ta hỏi con, con tới tìm Đại tiểu thư gây phiền toái chủ ý của bản thân hay là bị người khác xúi giục?"
Thủy Linh Nguyệt xoay mặt, ánh mắt lóe lên, mạnh miệng nói: "Là nàng ta hại con phải vào Phật đường! Con không nên tìm nàng ta báo thù ư?"
Giọng điệu của Chu di nương thấp đi rất nhiều: "Di nương xin con, đừng đối nghịch với Đại tiểu thư nữa, hay là vì đệ đệ con cũng được. Một khi đệ đệ con bình an ra đời, địa vị của con trong phủ cũng sẽ như nước lên thuyền cao!"
Trong lòng bà quả nhiên chỉ có đứa nhỏ chưa ra đời kia! Thủy Linh Nguyệt rút tay về, lạnh lùng nói: "Còn chưa sinh đâu, sao biết là trai hay gái? Ta không thể đặt hạnh phúc nửa đời sau của mình trên người nó được, có sinh được nó ra không mới là quan trọng!"
"Con..." Chu di nương hơi tức giận đến suýt hôn mê bất tỉnh, "Mấy lời vô liêm sỉ này là ai dạy con?"
Thủy Linh Nguyệt lạnh lùng nhìn bà: "Di nương cứ dưỡng thai đi, đừng quan tâm đến chuyện của ta!"
Sau khi Thủy Linh Nguyệt rời khỏi, Chu di nương yếu ớt tựa vào vai Cao ma ma, đau lòng nói: "Quả nhiên bị Đại tiểu thư nói trúng rồi, Phu nhân thả Tứ tiểu thư ra không có ý gì tốt cả! Cũng không biết Tứ tiểu thư đã nghe gì mà bây giờ lại xa lạ với ta như thế!"
Cao ma ma than nhẹ, rõ ràng Đại tiểu thư có thể làm nũng với Lão phu nhân để nhốt Tứ tiểu thư lại Phật đường, nhưng nàng lại trơ mắt nhìn Tứ tiểu thư nhảy vào cạm bẫy của Đại phu nhân, vậy nàng có gì tốt đẹp? Nhưng lời này nói ra chỉ làm Chu di nương thêm ấm ức, không thể cứu vãn cục diện trước mắt, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ kinh [], Đại tiểu thư lẻ loi một mình, trên không mẫu thân, dưới không đệ đệ, lại còn sắp xuất giá ——
[] Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ kinh: Đứng trước hai cái lợi, sẽ chọn cái lợi lớn hơn dù bất chấp thủ đoạn.
Cao ma ma nhìn bụng Chu di nương, ánh mắt lóe lên, cười nói: "Tốt xấu gì nô tì cũng từng hầu hạ Tứ tiểu thư mấy năm, lát nữa nô tì sẽ khuyên nàng, Tứ tiểu thư thông minh như vậy, nếu hiểu ra thì sẽ tốt thôi, mẹ con liền tim, sao có thể xa lạ được? Nhưng chuyện Đại tiểu thư bảo chúng ta làm, di nương suy nghĩ thế nào rồi?"