Trong vườn hoa, mấy cái hồng tâm được đặt ngay ngắn cạnh nhau, phía sau là những bông hoa xinh đẹp tú lệ, một làn gió lạnh thổi qua, hương thơm liền lan tỏa trong không khí, ngập tràn khắp nơi.
Quách Diễm dùng một mũi tên bắn trúng hồng tâm, mọi người ào ào vỗ tay, trầm trồ khen ngợi!
Y xoay người, nhìn Gia Cát Ngọc đang dửng dưng đứng ngoài, trong mắt hiện lên chút phức tạp, nhưng khi Gia Cát Ngọc quay lại nhìn y, y đã cười cực kỳ thoải mái: “Gia Cát thế tử, đến lượt ngươi.”
Quách Diễm trong ấn tượng của Gia Cát Ngọc chính là một kẻ lỗ mãng. Có lần Quách Diễm đánh cược thua hắn một ngàn lượng bạc đã tức giận đến mức đánh sập cả bàn ngay tại đó, còn đi nói xấu hắn, vì thế mà bị hắn đánh đến nỗi ba tháng không xuống được giường. Sau đó, Quách Diễm không phục, tập trung mấy chục tên lưu manh du côn đi tìm hắn báo thù. Hai bên đánh nhau kinh động quan phủ, sau khi tra rõ chân tướng, phụ vương hắn trong cơn giận dữ đã đá Quách Diễm ra chiến trường. Võ công của Quách Diễm rất tốt, lấy dũng thắng dũng là điều không phải bàn, nhưng sao hôm nay lại có phong thái nhàn nhã thế kia? Đừng nói hắn ta học mấy cái này trong quân đội nhé?
Gia Cát Ngọc nhận lấy cung tên từ tay Quách Diễm, nhưng Quách Diễm không buông tay mà đột nhiên vận nội lực phóng thẳng vào huyệt vị trong lòng bàn tay của Gia Cát Ngọc! Chỉ cần hơi vô ý là bàn tay sẽ bị phế!
Gia Cát Ngọc mặt không đổi sắc, bàn tay nắm chặt, một luồng nội lực mạnh mẽ đánh ra như sóng biển tuôn trào khiến luồng lực trước đó chạy ngược lại cơ thể Quách Diễm!
Quách Diễm chỉ cảm thấy ngực mình đau xót, cổ họng ngòn ngọt, y bất đắc dĩ rút tay về, trong mắt ngập tràn sự kinh ngạc. Theo trí nhớ của thân thể này, Gia Cát Ngọc chính là một hoàn khố thế tử được nuông chiều từ bé, hai người đánh nhau cũng không phải một, hai lần, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra Gia Cát Ngọc lại là một cao thủ như vậy cả!
Người này, giấu quá kỹ!
“Quách tướng quân, đa tạ.” Gia Cát Ngọc hơi nhíu mày, kéo cung, nhất tiễn xuyên tâm, cắm thẳng lên một cái cây. Một gã sai vặt đi gỡ tên, lại phát hiện đầu mũi tên có một bông hoa màu tím, hắn nghĩ một lúc rồi nhổ tên ra, đưa bông hoa đó cho Gia Cát Ngọc.
“Bắn hay!” Quách Diễm tán thưởng trong lòng.
Gia Cát Ngọc nhếch miệng, đưa bông hoa cho An Bình: “Đưa qua cho Linh Lung.”
An Bình tươi cười nhận lấy: “Vâng!”
Đôi mắt thâm thúy của Quách Diễm bỗng nổi sóng, tựa như mây đen cuồn cuộn giữa ban ngày, ép đến khiến trái tim nặng trịch! Bài học kiếp trước còn rành rành trước mắt, đời này hắn ngăn Thủy Linh Lung gả cho Tuần Phong, nhưng ngộ nhỡ Gia Cát Ngọc… Lại là một Tuần Phong khác thì phải làm sao? Xét về ngụy trạng, chưa chắc Gia Cát Ngọc đã kém Tuần Phong, chỉ có điều một là ốm yếu, một là hoàn khố thôi.
Quách Dung đứng lên, đi đến bên cạnh Thủy Linh Lung, thân thiết khoác tay nàng, tựa như chưa bao giờ có chuyện nàng ta giúp Thủy Linh Khê hãm hại nàng vậy: “Linh Lung, Đại ca của ta đang ở trong vườn hoa chơi bắn tên, chúng ta đến đó xem hay là đi vườn cúc chơi ném thẻ vào bình rượu []? Thái tử điện hạ nói là bận việc nên không tới, nhưng Gia Cát thế tử lại đến đấy!”
[] Trò ném thẻ vào bình rượu là một loại lễ tiết cổ đại, xuất phát từ thời Xuân Thu Chiến quốc, từ sau thời Tần Hán thì thịnh hành trong tầng lớp sĩ phu. Trò này khách và chủ thay phiên ném mũi tên không đầu vào trong bình rượu, mỗi người bốn lần, ném lọt nhiều hơn là thắng, thua bị phạt uống rượu.
Lời này vốn rất bình thường, nhưng phát ra từ miệng Quách Dung thì như là… Thái tử không muốn gặp Thủy Linh Khê nên cố ý tránh mặt, còn Gia Cát Ngọc lại vì Thủy Linh Lung mà tham gia vào việc xã giao.
Ý của Quách Dung chính là như vậy!
Thủy Linh Lung cười lạnh trong lòng, hai mẹ con có khác, chiêu trò quả nhiên giống nhau. Nhưng có thể chọc tức Thủy Linh Khê cũng được rồi: “Chúng ta… Đi chơi ném thẻ vào bình rượu đi.”
Bàn tay giấu trong áo của Thủy Linh Khê đã sớm nắm chặt lại, một từng theo đuôi nịnh bợ nàng ta, một là thứ nữ thấp kém ti tiện, bây giờ lại dám cùng nhau khiến nàng ta khó chịu?
Quách Dung và Thủy Linh Lung cùng đi đến vườn cúc, giữa đường thì gặp An Bình, hắn mỉm cười đưa hoa cho Thủy Linh Lung, nói là thế tử gia đưa. Quách Dung hơi sửng sốt, Gia Cát thế tử hình như cũng không quá giống lời đồn thì phải.
Thủy Linh Lung đỡ trán, tên này muốn hủy danh tiết của nàng đến thế à?
Bước vào vườn cúc, có rất nhiều thiên kim không sợ lạnh chơi ném thẻ vào bình rượu.
Quách Dung và Thủy Linh Lung chơi một lát, đột nhiên, tỳ nữ Thúy Nhi bên người Thủy Linh Ngữ kích động chạy tới: “Đại tiểu thư, người mau đi xem một chút đi, Tam tiểu thư sắp bị Tứ tiểu thư đánh chết rồi!”
“Nàng đúng là hồ đồ! Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào?” Thủy Linh Lung liếc Thúy Nhi một cái, loại chuyện này sao có thể nói trước mặt Quách Dung? Nàng ta ngốc thật hay là có ý đồ gì? “Ngươi bẩm báo ta cũng vô dụng, mau chạy đi nói cho phu nhân đi.”
Thúy Nhi nóng nảy, kéo tay áo của Thủy Linh Lung: “Đại tiểu thư! Tam tiểu thư vì người mới đắc tội Tứ tiểu thư, người không thể thấy chết mà không cứu được! Chu di nương là quý thiếp, lại đang mang thai, phu nhân sao có thể vì một đứa con gái của tiện thiếp mà trở mặt với Chu di nương? Nô tì xin người, người mau đến cứu Tam tiểu thư đi!”
Quách Dung nhớ đến mấy thứ xuất tỷ muội trong nhà, lại nhớ đến những thủ đoạn mẫu thân đối phó với các nàng thì cảm thấy Thúy Nhi lo lắng không phải không có lý, nàng hắng giọng, nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta qua xem đi.” Nàng cũng không muốn khách nhân gặp chuyện không may ở Quách phủ.
Thủy Linh Lung và Quách Dung mang theo nha hoàn đi về phía sau Quách phủ, sắc trời sáng rõ, tuyết đọng cũng bắt đầu tan, mặt đường ẩm ướt đầy nước, mỗi bước đi đều có thể nghe được tiếng nước vang lên.
“Rất trơn, hai vị tiểu thư để ý.” Thúy Nhi nhẹ giọng nhắc nhở.
Thủy Linh Lung và Quách Dung gật đầu, tiếp tục đi, bước chân thả chậm hơn một chút.
Mới đi được nửa đường, một nha hoàn ở Quách phủ chạy tới: “Ngũ tiểu thư, Đại thiếu gia gọi người đến vườn hoa bắn tên!”
“A?” Quách Dung khó xử, “Bây giờ sao?”
Là chủ nhà, nàng muốn làm hết trách nhiệm của mình, xem tình hình của Thủy Linh Ngữ, nhưng Đại ca lại kêu nàng đi bắn tên khiến lòng nàng rất ngứa ngáy. Nàng biết Đại ca mặt ngoài là gọi nàng đi bắn tên, nhưng thực ra là muốn giúp nàng chọn một mối hôn sự tốt.
Thủy Linh Lung nhìn tiểu nha hoàn đang cúi đầu khẩn trương rồi cười nói với Quách Dung: “Hai muội muội bướng bỉnh không phải chuyện lớn gì, Quách tiểu thư cứ đi chơi đi, ở đây có ta là được rồi, nếu các nàng quá ồn ào, ta sẽ cho người đưa các nàng về phủ trước.”
Như vậy sẽ không liên lụy đến Quách phủ —— Quách Dung thản nhiên cười: “Chuyện riêng của Thủy gia, một người ngoài như ta nhúng tay vào quả thực không ổn lắm, ta chờ muội ở vườn hoa, muội xử lý xong thì qua nhé!”
“Được.” Thủy Linh Lung cười gật đầu, Quách Dung vui vẻ theo tiểu nha hoàn rời đi.
Đoàn người Thủy Linh Lung đi khoảng một khắc nữa thì đến chỗ xảy ra chuyện, chỉ thấy Thủy Linh Ngữ bị Thủy Linh Nguyệt ấn vào đống tuyết, khuôn mặt hằn lên những vết ngón tay đỏ bừng. Thủy Linh Nguyệt vẫn không bỏ qua, tát Thủy Linh Ngữ thêm một cái: “Tiểu tiện nhân! Dám giúp Thủy Linh Lung đối phó ta? Xem ta trừng trị ngươi thế nào!”
Thủy Linh Ngữ nức nở nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, trâm cài đầu tan tác đầy đất, búi tóc rối tung che hết nửa mặt, quả nhiên là chật vật không chịu nổi.
“Dừng tay cho ta!” Thủy Linh Lung quát, người Thủy Linh Nguyệt cứng đờ, quay đầu lại nhìn, khi biết là Thủy Linh Lung thì đảo mắt, nhanh chân bỏ chạy!
Thủy Linh Lung cũng không đuổi theo mà sai Diệp Mậu và Thúy Nhi nâng Thủy Linh Ngữ dậy: “Còn đi được không? Ta sẽ sai người đưa muội về phủ, rồi mời đại phu xem thế nào.”
Thủy Linh Ngữ cụp mắt, không biết là do lạnh hay sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng: “Đừng làm lớn chuyện, Đại tỷ cứ đưa muội đến biệt viện phía trước nghỉ một lát là được rồi, dù sao muội cũng tiện mệnh, nàng ức hiếp muội mấy lần, hết giận là không sao nữa.”