“Ai ui! Ai vậy? Không có mắt hả?” Liễu Lục bị đau, đẩy người kia ra, đứng lên ôm bụng.
Thủy Linh Lung nhìn chăm chú: “Họa Ý tỷ tỷ?” Đây chính là nha hoàn đã đồng cảm khi nàng phải gả cho kẻ có tiếng xấu như Gia Cát Ngọc, sau đó còn tốt bụng nhắc nhở nàng rằng quý nhân kị màu đỏ ở chùa lần trước. Tại sao mới một tháng không gặp nàng đã gầy thế này rồi? Sắc mặt vàng rọt, đôi mắt thâm quầng, cực kỳ nghiêm trọng.
Họa Ý nhìn lại, thấy người mình va phải là người của Đại tiểu thư thì trong đầu liền hiện lên chút ký ức, vốn muốn chạy trốn lại đổi ý đến quỳ trước mặt nàng: “Đại tiểu thư.”
Ánh mắt Thủy Linh Lung lóe lên, nói với Liễu Lục: “Hai người đứng một bên trông chừng, nếu có người đến thì bảo ta.”
“Dạ!” Chi Phồn và Liễu Lục chia nhau mỗi người đứng một phía.
Thủy Linh Lung đi đến phía sau núi giả, Họa Ý vội vàng đi theo, đến khi xác định xung quanh không có ai khác, Thủy Linh Lung mới lên tiếng hỏi: “Họa Ý tỷ tỷ, tỷ bị bệnh phải không?”
Không phải bị bệnh, mà là bị con trai Triệu ma ma tra tấn thành như vậy! Mãi về sau nàng mới biết mình bị Thi Tình lợi dụng, nàng muốn vạch trần nàng ta nhưng Triệu ma ma không cho nàng cơ hội ra khỏi phòng. Ngày đó nàng bị người ta chuốc say, lúc tỉnh dậy thì thấy mình không một mảnh vải che thân, đang bị một nam nhân làm nhục! Mà nam nhân kia lại là một người đần độn, không chỉ cả ngày lẫn đêm làm chuyện đáng xấu hổ kia, còn cắn nàng, đánh nàng! Nàng có thể cảm giác được mình không sống được bao lâu nữa, nhưng nàng là nô tịch (nô tì bị bán cả đời), có chết cũng không ai hỏi tới…
Họa Ý lắc đầu, nước mắt tràn mi. Nàng nhìn khắp nơi, cực kỳ cảnh giác, giống
như đang trốn tránh người nào đó sợ: “Đại tiểu thư, nô tì không còn nhiều thời gian nữa, coi như người nể tình nô tỳ đã từng nhắc nhở người một lần mà đồng ý giúp nô tỳ một chuyện, được
không?”
Nói xong, Họa Ý quỳ xuống, định ôm chân Thủy Linh Lung, nàng hơi lùi ra sau, tránh đi: “Không được chạm vào ta, nếu không ta sẽ lập tức rời khỏi đây!”
Họa Ý đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền vui vẻ, Đại tiểu thư… Xem như là đồng ý rồi? Họa Ý rưng rưng, cười đau khổ: “Nô tỳ không còn sống được bao lâu nữa.”
Thủy Linh Lung sững sờ, là không sống được… Hay không muốn sống?
Họa Ý nói tiếp: “Sau khi nô tỳ chết, xin Đại tiểu thư hãy đem nô tỳ đi hỏa thiêu, mai sau nếu có cơ hội đến Mạc Bắc thì xin người rắc tro cốt của nô tỳ lên thảo nguyên Mạc Bắc… Nô tỳ rất nhớ thảo nguyên nơi ấy, rất nhớ món lẩu thịt dê ngạch cát (mẫu thân) làm…
Mạc Bắc? Đầu óc Thủy Linh Lung rối tinh rối mù. Mạc Bắc là dân tộc du mục (chăn nuôi súc vật lưu động) nằm ở phía bắc Đại Chu. Mấy năm nay, hai nước tranh nhau quyền khai khoáng và vùng đất Hoài Hải vô cùng kịch liệt, khói thuốc súng và hỏa lực gần như bao phủ bầu trời vùng biên giới, nghe nói, vùng đất nơi này bị máu của những tướng sĩ đã ngã xuống nhuộm đỏ. Quách Diễm cũng vì đánh thắng Mạc Bắc nên mới được phong làm Uy Vũ tướng quân.
Họa Ý, một nha hoàn không hề nổi bật, lại là người Mạc Bắc “gài” vào phủ Thượng Thư?
Đôi mắt Thủy Linh Lung lóe lên chút cảnh giác.
Họa Ý run lên, chẳng lẽ nàng cược sai rồi? Đại tiểu thư cũng giống như những người khác, vừa nghe thấy nàng là người Mạc Bắc liền cho rằng nàng là mật thám? Không, không phải vậy! Tuy rằng nàng xuất thân nhà danh giá, nhưng nàng không bị ai sai khiến hết. Nàng và ca ca chỉ đơn giản là bị lưu lạc tới Đại Chu thôi!
“Đại tiểu thư, người nghe nô tỳ giải thích! Nô tỳ tên thật là…”
“Họa Ý, con đĩ kia, mày chạy đi đâu rồi? Bà mà bắt được mày xem bà có đánh gãy chân mày không. Dám chơi trốn tìm với bà hả? Bà khinh! Đồ đĩ!”
Họa Ý còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Triệu ma ma từ xa. Cả người Họa Ý run lên, đôi mắt đầy nước nay càng thêm hoảng sợ tuyệt vọng. Nàng dùng hết lực bình sinh mới có thể chạy trốn, nếu bị bắt lại, Triệu ma ma sẽ càng canh chừng chặt hơn, nàng… Sẽ không còn cơ hội nữa!
Họa Ý cắn môi, lấy từ trên cổ mình một miếng ngọc bội hình trăng khuyết, nhét vào tay Thủy Linh Lung: “Lão gia sủng hạnh tất cả nha hoàn của Trường Nhạc hiên, có đôi khi vài người cùng nhau hầu hạ. Nếu cứ như vậy, thân thể ông ta chắc chắn sẽ bị khoét rỗng!”
Nói xong lập tức đứng lên, cắm đầu chạy!
Thời điểm cuối cùng không phải cầu xin mà là giúp đỡ nàng? Thủy Linh Lung cũng không cự tuyệt, cầm lấy miếng ngọc bội đưa lên nhìn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua miếng dương chi bạch ngọc, làm nổi rõ hai chữ ở mặt sau, Nặc Oa? Đây mới là tên thật của Họa Ý?
Thủy Linh Lung nghĩ tới vị phi tử Mạc Bắc thần bí kia, đột nhiên cảm thấy Mạc Bắc bị đánh bại có chút kỳ lạ. Tộc Đổng thị bị diệt môn, ngay cả trẻ con cũng không may mắn thoát khỏi. Không có người thừa kế, người Mạc Bắc đành phải lấy lui làm tiến, để tộc Thái thị tiếng tăm lừng lẫy lên nắm quyền. Nếu trong hoàng cung Đại Chu có mật thám thì tộc Đổng thị sao có thể thất bại thảm hại như vậy được? Hơn nữa, Quách Diễm chắc cũng không độc ác đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng không tha chứ?
Quên đi! Nàng đã sớm không còn là Hoàng hậu, cũng không phải là mưu thần gì nữa rồi, bây giờ nàng chỉ là thứ nữ Thủy Linh Lung thôi. Quốc sự (việc nước), chiến sự (chiến tranh) gì đó cũng đâu còn liên quan đến nàng nữa? Thủy Linh Lung cất ngọc bội đi, rồi cùng Chi Phồn và Liễu Lục đến Phúc Thọ viện.
Nhóm người Thủy Linh Lung vừa đi được gần nửa khắc thì một gã sai vặt cao lớn lặng lẽ bám theo. Hắn có khuôn mặt xấu xí, nước da đen xì, thuộc loại nhìn một trăm lần cũng không muốn nói chuyện. Ngụy trang, đây là kỹ năng đầu tiên người kia dạy cho hắn. Dù ngươi là hoàng tử, nếu muốn đóng giả làm một tên ăn mày thì cũng phải ra dáng ăn mày, đó mới là bản lĩnh.
Hắn trốn sau gốc hòe, trong tay cầm hòn đá, đang đánh giá xem lúc nào ra tay với hai người nha hoàn bên cạnh Thủy Linh Lung là thích hợp nhất. Phía trước bọn họ khoảng ba mươi thước là một cái hồ sen nhỏ, mà hai nha hoàn kia thoạt nhìn rất khỏe mạnh, hô hấp vững vàng, chắc chắn sức thở cũng tương đối lớn; hai vai rộng, cơ thể phía trên to phía dưới nhỏ, chắc chắn biết bơi lội, đặc biệt là bơi bướm. Nếu đánh ngã hai người xuống nước hẳn sẽ không xảy ra án mạng mà còn cứu được một mạng người.
Nghĩ đến đây, hắn lại cầm thêm một hòn đá, chuẩn bị cùng lúc đánh ngã Chi Phồn và Liễu Lục, sau đó nhân lúc hai người còn đang quẫy đạp trong nước sẽ kéo Thủy Linh Lung đi.
Không còn cách nào nữa, hắn rất nhớ nàng!
Nhớ những lúc ôm nàng vào lòng! Nhớ mùi hương trên người nàng! Nhớ nàng đến mức trái tim cũng thấy đau!
Cho dù hôm nay bị coi là kẻ điên hắn cũng muốn nói cho nàng biết hắn là ai.
Nhưng lúc hắn đang muốn ra tay thì Đỗ ma ma từ đằng sau đi tới: “Này, người mới! Đây là chỗ ở của chủ nhân, ngươi không thể vào. Ta thấy ngươi nhiệt tình mới cho ngươi vào đây làm việc, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngoài tạp viện và phòng ăn thì không được đi lung tung. Nếu không, ta sẽ báo cho Lão phu nhân, đuổi ngươi ra khỏi phủ.”
Hắn tức giận đến phát run. Chỉ một bước, chỉ còn một bước nữa thôi!
Hắn kiềm chế tức giận quay đầu lại, trên mặt tỏ vẻ lo lắng: “Đây là chỗ ở của chủ nhân sao? Ta muốn tiểu tiện nên đi tìm nhà vệ sinh, không ngờ lại lạc đến chỗ này. Đỗ ma ma, xin lỗi!”
Đỗ ma ma đến gần hắn, nhìn thấy bóng dáng của mấy người Thủy Linh Lung thì nghiêm mặt nói: “Ta nói cho ngươi biết, dù có ý định với ai cũng không được có ý định với Đại tiểu thư. Nếu để ta biết ngươi làm chuyện gì bất kính với Đại tiểu thư thì dù ngươi có làm tốt đến mức nào ta cũng sẽ đuổi ngươi. Được rồi, Bàn thúc ở tạp viện xin nghỉ phép, ngươi hãy đảo dạ hương [] thay ông ấy mấy ngày đi!”
Có nhầm không?
Đảo, dạ, hương!?
[] Nhà xí thời xưa không có hệ thống tự hoại mà chỉ có một thùng gỗ (được coi như bồn cầu), sau khi giải quyết thì phải được dọn dẹp. Vì vậy, sẽ có người chuyên phụ trách việc thu dọn bồn cầu hàng đêm. Đảo dạ hương chính là dọn phân, đây cũng là một loại ngôn ngữ văn minh thời cổ đại.
Trong Phúc Thọ viện, hoa tử ngọc lan nở rộ xinh đẹp, mấy bồn cây cảnh tươi tốt xanh um. Từng làn khói nhẹ bay ra khỏi lò hương khiến không gian ngập tràn mùi hoa cỏ, làm mọi người cảm thấy thư thái.
Vì Thủy Linh Lung phải tắm rửa gội đầu nên tốn khá nhiều thời gian, lúc nàng đến thì Thủy Linh Khê, Thủy Linh Ngữ, Thủy Linh Nguyệt, Thủy Linh Thanh và Thủy Mẫn Huy đều đã đến được một lúc.
Thủy Mẫn Huy nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Đại tỷ!”
Thủy Linh Lung ôn hòa cười: “Nhị đệ!”
Thủy Linh Khê cười nhẹ, vẫy tay: “Đại tỷ, đến ngồi cạnh ta này.”
Không phải chỗ bên dưới mà là chỗ bên trên? Thủy Linh Khê thay đổi tính nết, quyết định từ nay làm việc tốt? Đáp án đương nhiên là phủ định.
Thủy Linh Lung hành lễ với Lão phu nhân xong liền ngồi xuống bên cạnh Thủy Linh Khê. Thủy Linh Nguyệt khinh thường nguýt một tiếng, rất muốn mắng một tiếng ‘tiện nha đầu’, nhưng nghĩ đến Tần Phương Nghi gần đây tìm mọi cách lấy lòng mình, Thủy Linh Nguyệt liền cảm thấy vị trí Thế tử phi chắc chắn là của nàng ta rồi. Cũng đúng thôi, ai bảo mạng Thủy Linh Lung xui xẻo, khắc Gia Cát Thế tử chứ!
Thủy Linh Ngữ không dám ngẩng đầu lên nhìn Thủy Linh Lung. Vết thương trên tay nàng ta đã khỏi hẳn, nhưng ngón tay và lòng bàn tay thì đầy sẹo, cầm cái gì cũng run rẩy, gần như phải bỏ đi. Nhưng nàng ta không hề hận Thủy Linh Lung, bởi vì tất cả… Đều là nàng ta gieo gió gặt bão!