Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhàn Vân Quá Hải
Beta: Mimi, Lam Yên
Việt Thương chỉ tỉnh dậy trong chốc lát rồi lại nhanh chóng chìm vào hôn mê.
Tuy rằng Bạch Lệ Nhi không biết rõ Vũ Vương và chuyện mùa đông bắt đầu thì có liên quan gì tới nhau, nhưng nàng tin tưởng sư huynh của mình. Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, từ nhỏ đến lớn không có chuyện gì hắn không thể làm, cũng không cho phép bất luận việc ngoài ý muốn nào xảy ra.
Ngược lại, ở một nơi nào đó trong núi rừng Võ Quốc xa xôi, Uất Trì Vô Ương thoạt nhìn chật vật đến khó tả đang cùng một đám thuộc hạ ngồi vây quanh đống lửa. Khí chất vương giả trời sinh khiến cho hắn mặc dù toàn thân bẩn thỉu, thế nhưng thoạt nhìn vẫn có thể nhận ra diện mạo của một quý tộc sa cơ.
Tất cả thị vệ đều do hắn đích thân bồi dưỡng, cho dù bị Vũ Vương dọc đường đuổi giết thì vẫn một lòng thề sống chết bảo vệ hắn không chịu ly khai.
Uất Trì Vô Ương ngồi trước đống lửa, ngây ngốc như là đang nghĩ đến một cái gì đó rồi cứ thế ngẩn người, thần thái đặc biệt tiêu sái đến không ngờ. Thị vệ xung quanh bởi vì một đường trốn chạy mà tinh lực đã sớm tiêu hao gần hết, mỗi người đều tự mình ngồi dưới đất lặng lẽ nghỉ ngơi.
Đến khi Uất Trì Vô Ương hoàn hồn, hắn chợt thấy trái tim thoáng thốc đập liên hồi, tựa như có một dự cảm bất an khó mà hiểu nổi. Hắn liếc mắt nhìn thị vệ xung quanh, tất cả mọi người đều tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức, cách đó không xa còn có mấy ám vệ tinh thần tốt hơn vẫn đang canh gác miệt mài. Mọi thứ tựa hồ đều không có gì đặc biệt, thế nhưng vì sao trong lòng hắn đột nhiên cứ lo lắng không yên?
Dù thế nào đi chăng nữa vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng hắn lại không thể nói rõ là bất ổn ở chỗ nào, có lẽ là yên lặng quá mức rồi chăng?
Đúng! Quá yên tĩnh rồi! Hắn trải qua cảnh màn trời chiếu đất này không phải là chuyện chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng chưa bao giờ lặng ngắt như tờ giống hôm nay vậy. Tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang tựa hồ đều biến mất không thấy tăm hơi. Uất Trì Vô Ương nhất thời hiểu ra, vừa định mở miệng kêu một tiếng ‘không ổn’, thế nhưng huyệt đạo đã lập tức bị điểm.
Hắn thoáng đảo mắt ý đồ nhận diện kẻ vừa mới tấn công mình, thế nhưng chỉ thấy một cục đá nhỏ. Bất quá ngay giây tiếp theo, hắn phát hiện một đám hắc y nhân thân thủ nhanh nhẹn từ trên cây nhảy xuống. Nam tử dẫn đầu toàn thân tràn đầy sát khí băng lãnh, rõ ràng chính là kẻ một giết người không biết gớm tay, chỉ là không hiểu sao Uất Trì Vô Ương lại cảm thấy người này có phần quen thuộc.
Uất Trì Vô Ương không nhúc nhích được, bình tĩnh đứng tại chỗ cũ, trong lòng âm thầm tính toán xem nếu như thị vệ của mình cùng những sát thủ này giao chiến thì sẽ có bao nhiêu phần thắng lợi. Bất quá ngay sau đó, hắn phát hiện tất cả thị vệ dường như đều không có động thái gì, mặc cho đối phương đang từng bước tới gần, nhưng mà bọn chúng hoàn toàn không hề phát giác.
Uất Trì Vô Ương trừng lớn con mắt. Mà nam tử dẫn đầu kia dường như hiểu rõ Uất Trì Vô Ương đang suy nghĩ điều gì, chậm rãi tiêu sái đi đến trước đống lửa, tùy tiện bắn ra mấy viên đá cực nhỏ trực tiếp đánh thẳng vào người một người thị vệ đang nhắm mắt dưỡng thần. Thị vệ kia cũng không tỉnh lại như tưởng tượng của Uất Trì Vô Ương, trái lại chẳng khác nào một con rối gỗ vô tri, bởi vì lực tác động của cục đá mà trực tiếp ngã vật trên mặt đất.
Uất Trì Vô Ương đảo mắt nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng cũng hiểu được tất cả thị vệ đều đã bất tỉnh, nhất định là đối phương đã thừa dịp bọn họ lơ là cảnh giác mà ra tay.
Đợi người nọ đến gần, Uất Trì Vô Ương mắt cũng không chớp mà chăm chú nhìn vào ánh mắt đối phương. Người nọ có đôi con ngươi tối đen như mực, thanh lãnh và tịch liêu, không có lấy một tia ấm áp, lại càng không mang theo bất cứ dao động cảm tính nào. Nhưng ánh mắt này lại khiến cho Uất Trì Vô Ương mãnh liệt nhớ tới một người.
Tựa hồ đoán được Uất Trì Vô Ương muốn nói gì đó, người nọ thuận tay giải á huyệt cho hắn.
“Việt Tùy…” Uất Trì Vô Ương quả nhiên đoán trúng thân phận người đối diện.
Việt Tùy cũng không định cùng hắn ôn lại chuyện xưa, chỉ lạnh lùng nhìn người trước mắt. Ánh mắt người nọ khiến cho Uất Trì Vô Ương kinh hãi. Hắn cảm thấy ở trong mắt Việt Tùy, bản thân còn không bằng một xác chết.
Bất quá, cái hắn muốn biết chính là, “Ngươi đã đến rồi, ‘hắn’ đâu?”
Vừa nói, con ngươi vừa đảo loạn một hồi, giống như đang tìm thêm một thân ảnh nào khác nữa. Nam nhân kia đã thiêu rụi tâm huyết bao năm của hắn, hủy hoại toàn bộ kế hoạch và công sức bài binh bố trận của hắn bấy lâu, khiến cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ nôn nóng có thể nuốt người vào bụng ngay lập tức mà thôi.
Việt Tùy không hề nhúc nhích, đôi con ngươi băng lãnh nhìn thẳng vào Uất Trì Vô Ương, mở miệng phát ra một thứ thanh âm khản đặc giống như đã rất lâu rồi không nói chuyện với ai, “Ngươi cũng biết ‘Tỏa hồn trận’?”
Uất Trì Vô Ương không trả lời, chỉ nhìn Việt Tùy, giống như đang tự hỏi một điều gì, sau đó biểu tình trên mặt đột nhiên xuất hiện thêm một tia kỳ quái. “Là hắn phải không?”
Nói xong, hắn khẽ bật cười: “Thiên Thần Cung phòng thủ kiên cố, ẩn khuất trong rừng sâu núi thẳm, vậy mà lại có thể bị các ngươi tìm được, ta trước kia quả thật đã quá coi thường Thương Nguyệt Lâu rồi.”
“Bất quá các ngươi cũng không ngờ rằng, Thiên Thần dựa theo ‘Cửu chuyển Tỏa hồn đại trận’ mà kiến tạo thành, chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra.”
Mấy câu nói của hắn ngay lập tức khiến cho hàn khí trên người nam nhân trước mặt càng thêm lạnh lẽo hơn, thế nhưng Uất Trì Vô Ương cũng không có chút mảy may để ý, cứ thao thao bất tuyệt tiếp lời, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là hắn vẫn còn sống, thật sự là không đơn giản. Đời này ta không chiếm được hắn, nếu có thể cùng hắn làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền thì cũng xem như không uổng một mối tương tư.”
Nói xong, Uất Trì Vô Ương nhẹ nhàng khép mắt, trên mặt còn mang theo một nét cười, bày ra bộ dạng chờ người lấy mạng.
Chẳng ngờ nam nhân vẫn luôn lạnh như băng kia thế mà lại không trực tiếp hạ thủ, trái lại thanh âm càng thêm lãnh liệt, nói, “Hắn là của ta, cho dù là sống hay chết, ở bên cạnh hắn chỉ có thể là ta.”
Uất Trì Vô Ương vừa mở mắt ra, sau gáy bỗng nhiên đau buốt một hồi, kế đó nhất thời mất đi tri giác.
Thời điểm Tống Tầm gặp lại Việt Tùy đã là mấy ngày sau. Vẻ mặt Việt Tùy mang đầy phong trần mệt mỏi, các huynh đệ phía sau còn mang về một nam nhân bị trói chặt đến mức không thể nào cựa quậy.
Vừa thấy Tống Tầm, Việt Tùy liền sai người ném nam nhân kia cho hắn, còn bản thân mình thì tự ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tống Tầm nhìn Uất Trì Vô Ương bị trói thành bánh tét chật vật té trên mặt đất kia, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Lệ Nhi. Khi hay tin Việt Tùy tới, Bạch Lệ Nhi liền vội vã chạy đến xem sao, đúng lúc chứng kiến cảnh y vứt người kia ở lại.
“Trước cứ xem thử một chút, có lẽ hắn còn biết được điều gì.”
Tuy rằng sư huynh nói chưa chắc Uất Trì Vô Ương đã biết rõ về Tỏa hồn trận, thế nhưng Bạch Lệ Nhi lại cho rằng, nếu như Uất Trì Vô Ương có thể tìm được trận pháp kia, như vậy dựa theo tính hiếu kỳ của người bình thường, nhất định hắn sẽ nghĩ cách thu thập tin tức để hóa giải nó.
Tống Tầm dường như cũng nghĩ tới điểm này, cho nên liền vội sai người áp giải Uất Trì Vô Ương đi rồi mới theo Bạch Lệ Nhi đi gặp Việt Tùy.
Việt Tùy lúc này đang vội vã rửa mặt chải đầu thay đổi xiêm y, sau đó khẩn cấp chạy tới trước giường Việt Thương.
Tống Tầm nhìn thấy bộ dáng si tình của y, lời đã suýt tràn ra cửa miệng thế mà lại không cách nào nói tiếp thành lời.
“Chủ tử sao rồi?”
“Không ổn. Sư phụ ta đã xuống núi hái thuốc, chậm thì vài ngày, lâu thì phải hơn nửa tháng, chỉ có thể đợi mà thôi.”
Việt Tùy nhíu chặt chân mày, “Chủ tử, hắn…” Sau đó lại không biết phải nói cái gì nên đành Tống Tầm ngược lại chủ động nói cho hắn biết, “Sau khi ngươi đi, chủ tử có tỉnh lại một lần. Biết được ngươi đi tìm Bát Vương, chủ tử liền lệnh chúng ta truyền tin gọi ngươi trở về.”
Thấy Việt Tùy lại là bộ dạng muốn nói lại thôi, trong lòng Tống Tầm cũng biết bản thân mình đứng ở nơi này chính là quấy rầy người ta tương thân tương ái.
“Trong khoảng thời gian này thân thể chủ tử không lạnh nhiều như trước, bất quá vẫn là rất lạnh, tứ chi thường xuyên cứng đờ, nếu ngươi đã trở lại, việc này liền giao cho ngươi đi.”
Nói xong, Tống Tầm xoay người đi ra ngoài, “Chăm sóc tốt cho chủ tử, ta đi sắc thuốc.”
Việt Tùy đợi đến khi Tống Tầm đi xa mới một lần nữa thả lòng tâm tình, si ngốc nhìn người bất động trên giường. Người nọ sắc mặt xanh xao gần như trong suốt, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại mỹ cảm yếu mềm nhu nhược, chỉ là loại mỹ cảm này ‘mỹ’ đến mức khiến người ta phải đau lòng.