Nghe vậy, Dung Tri Hạ vô cùng kinh ngạc, ngước mắt – “Chàng muốn đối phó bọn họ?” – Nàng gỡ cây trâm trên tóc xuống, tóc đen mềm như tơ lụa rủ xuống hai vai.
“Đợi sau khi chuyện này thành công rồi nàng sẽ biết, từ nay về sau, trong vương phủ, không ai có thể khi dễ nàng được nữa.” – Hắn cưng chiều cười một tiếng, đưa tay lên muốn chạm vào gương mặt nàng, lại bị nàng gạt ra.
“Chàng làm gì thế?” – Nàng nhìn chằm chằm hắn đề phòng.
“A.” – Hắn hít vào một hơi khí lạnh, vô tội giơ lên bàn tay bị thương, giọng nói có chút u oán – “Vi phu chỉ muốn gạt lọn tóc trên mặt giúp nàng thôi, không định làm gì.”
Biết mình hiểu lầm hắn, Dung Tri Hạ lúng túng không nói nữa, tự mình chui vào bên cạnh giường, rúc vào trong chăn đệm.
Mặc Lan nhìn nàng, trong mắt lướt qua ý cười, cố tình tỏ ra yếu thế nói – “Tri Hạ, tay ta vừa nãy bị nàng gạt ra, bây giờ thấy hơi đau, nàng xem giúp ta có phải chảy máu rồi hay không?”
Nghe hắn nói vậy, nàng nhanh chóng lật người bò dậy, cởi bỏ mảnh vải đã được băng bó kỹ càng vừa rồi, cẩn thận xem xét vết thương của hắn, xác định không chảy máu nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không bị chảy máu.”
“Nhưng ta thấy hơi đau.” – Hắn nhăn mày, uất ức nhìn nàng.
“Có thể là do vừa rồi đụng vào vết thương.” – Dung Tri Hạ rũ mắt, lại băng bó kỹ càng giúp hắn một lần nữa. Mặc dù nàng có chút áy náy, nhưng cỗ ngạo khí trong lòng không cho phép nàng nói lời xin lỗi.
Mặc Lan thấy thái độ của nàng dường như đã mềm mỏng hơn một chút, dè dặt yêu cầu – “Vừa rồi nàng bôi thuốc cho ta, lúc nắm tay ta, cảm giác thật thoải mái, hay là nàng nắm tay ta đi, có lẽ sẽ không bị đau nữa.”
“Ngươi………….” – Nàng tức giận trừng hắn, rõ ràng là hắn muốn chiếm tiện nghi mà.
Hắn lập tức đổi giọng – “Được rồi, nếu nương tử không muốn thì thôi vậy, ta chịu đựng một chút là được.”
Nàng vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nhìn biểu tình của hắn giống như thật sự rất đau, lại nhớ đến bởi vì nàng mà hắn mới bị thương thế này, trong lòng nàng mềm nhũn, đưa tay cầm lấy bàn tay bị thương của hắn.
Nhìn bàn tay nàng trắng nõn mềm mại cầm tay mình, tim Mặc Lan nóng lên, suy nghĩ trong lòng bất chợt ấm lên, hắn đưa tay nàng về phía trái tim đang đập của mình, trịnh trọng hứa hẹn với nàng – “Từ nay về sau, nơi này của ta chỉ thuộc về một mình nương tử.”
Dung Tri Hạ liếc hắn một cái, buông mắt rút tay về, chui vào chăn đệm không nói một lời, mặt cũng vùi vào bên trong.
Trong lòng nàng rất mâu thuẫn, dường như có hai tiểu nhân nhi tranh chấp không ngừng nghỉ trong đó --- ------
Một bên nói – “Nhìn hắn đối xử với ngươi thật lòng thành ý như vậy, ngươi hãy tha thứ cho hắn đi.”
Bên kia lại nói – “Chẳng lẽ ngươi đã quên kiếp trước đã chịu nhục nhã như thế nào hay sao? Ngươi đã quên hắn đối xử lạnh lùng vô tình với ngươi như thế nào hay sao? Khi ngươi bị phạt quỳ gối ở từ đường, hắn biết rõ ái thiếp của hắn làm hại ngươi, nhưng ngay cả một câu cũng không nói giúp ngươi, để mặc ngươi quỳ một ngày đêm.”
Tiểu nhân nhi vừa rồi lại nói – “Nhưng những chuyện đó đều ở kiếp trước, là do hắn bị Ngọc Hà lừa gạt, nên mới đối xử với ngươi như vậy. Nếu hắn đã biết rõ bộ mặt thật của Ngọc Hà rồi, sẽ không đối đãi với ngươi như thế nữa, huống chi hiện tại hắn đối xử với ngươi không phải là không tốt.”
Một thanh âm khác bác bỏ - “Bất kể có phải hắn bị lừa gạt hay không, một trượng phu không có lý do gì đối xử bạc tình với thê tử của mình như vậy.”
Những thứ kia tranh chấp kịch liệt ồn ào trong suy nghĩ, khiến nàng đau đầu, nàng lắc đầu một cái, chán ghét không muốn suy nghĩ nữa.
Nhìn thê tử đang tự cuốn mình thành cái kén, Mặc Lan vừa buồn cười lại vừa thương yêu.
Hắn thổi tắt nến, nằm xuống cạnh người nàng, một lát sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên giọng nói nhàn nhạt của hắn.
“Năm ta bảy tuổi, mẫu thân bị bệnh qua đời, nửa năm sau, phụ vương nâng trắc phi Trần thị lên làm Vương phi, ngoài mặt thì bà ta đối xử rất tốt với ta, quan ái có thêm, nhưng chỉ là ở trước mặt mọi người, tất cả chỉ để cho phụ vương nhìn thấy, rồi tranh thủ sự tín nhiệm của phụ vương mà vụng trộm ngáng chân ta rất nhiều lần, khiến phụ vương cho rằng ta ngang bướng bất trị.”
Trong chăn đệm, Dung Tri Hạ an tĩnh lắng nghe.
“Hai năm sau, phụ vương gặp chuyện, bị trọng thương, rồi dần dần không còn quá trông nom chuyện trong phủ. Tới lễ mừng năm mới, ta tới nhà ông ngoại Tống Tuệ Viễn chúc tết, bị người ta lừa gạt vào hầm băng, khóa ở bên trong, bất luận ta kêu gọi thế nào cũng không có người tới cứu ta. Ta bị đông cứng, toàn thân rét run, lúc ta cho rằng mình sắp chết rét, thì cánh cửa vốn khóa chặt kia rốt cuộc cũng được mở ra. Trước khi hôn mê, ta nhìn thấy một tiểu nữ hài mặc áo màu hồng sát nách. Một sát na kia, ta ngỡ rằng nàng là tiểu tiên nữ hạ phàm.”
Nàng khẽ hừ một tiếng, khi biết được chân chính cứu hắn là một người đã bị hủy dung như nàng, nhất định là hắn rất thất vọng đi?
Hắn nhẹ nhàng, chậm chạp nói tiếp – “Sau khi ta tỉnh lại, đã tìm tiểu nữ hài đó thật lâu, nhưng vẫn không tìm được. Chuyện nàng cứu ta một mạng, ta vẫn nhớ như in. Nhiều năm sau, khi Ngọc Hà xuất hiện nói với ta rằng chính nàng ta là tiểu cô nương năm đó đã cứu ta, vì báo đáp ân cứu mạng này, ta mới dành tất cả sủng ái cho nàng ta.”
“Ban đầu, ta tin lầm nàng ta, sau lại phát hiện, phụ thân nàng ta do ta tố giác mà bị Hoàng thượng vấn trảm, ta ôm tâm tư muốn bồi thường nàng ta nên mới dung túng cho nàng ta như vậy.
Dung Tri Hạ há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Chuyện nàng từng bị nam nhân này bạc đãi, tâm nàng từ đầu đến cuối vẫn tồn tại khúc mắc, không cách nào quên được.
Nàng dùng trầm mặc trả lời tất cả, hắn nhăn mày lại, tâm kết của nàng so với hắn đoán còn sâu hơn, nhưng mà hắn sẽ cố gắng hết sức, chờ đợi nàng nguyện ý mở lòng tiếp nhận hắn.
--- ------
Mùng tám tháng tư là ngày Phụng vương phủ cúng tế tổ tiên.
Sáng sớm, tất cả mọi người trong Vương phủ đã tắm rửa sạch sẽ đi tới từ đường, ngay cả người ít lộ diện như Phụng Vương và Mặc Dục cũng đều đến, đứng ngay ngắn theo thứ tự được phân chia trong từ đường. Phụng vương hoạt động bất tiện, ngồi ở xe lăn gỗ, thấy đã đến giờ, phân phó người hầu bên người Trương Tùng – “Bắt đầu đi.”
“Dạ.” – Trương Tùng đáp một tiếng, đang muốn đi phân phó quan tư tế bắt đầu thì bị Trần thị gọi lại.
“Chờ một chút, Vương gia, Ngọc di nương còn chưa đến.” – Trần thị cố ý liếc nhìn Mặc Lan, ánh mắt như đang chỉ trích hắn không biết dạy dỗ tiểu thiếp, ngày trọng đại như thế, lại chậm chạp không đến.
Sắc mặt Phụng vương trầm xuống, nheo mắt nhìn nhi tử, hỏi – “Không ai gọi nàng tới đây hay sao?”
Mặc Lan không nhanh không chậm trả lời – “Xin phụ vương bớt giận, trước đó hài nhi đã sai người báo cho nàng ta việc này rồi, giờ hài nhi sẽ sai người đi thúc giục nàng ta nữa.”
“Không cần, đã đến giờ rồi, chẳng lẽ phải chờ một mình nàng ta? Bắt đầu đi.” – Phụng Vương không vui nói.
Trương Tùng đi tới giao phó quan tư tế, chỉ chốc lát sau, quan tư tế cao giọng nói – “Đại lễ giỗ tổ Mặc thị bắt đầu, xin Phụng vương vào vị trí chủ tế…….”
Trương Tùng đẩy Phụng Vương đang ngồi trên xe lăn về phía vị trí chủ tế, dẫn đầu đám thân quyến dâng hương hành lễ, tiếp theo là hiến cung, hai thứ đồ cúng thịnh soạn được mang lên bàn thờ.
( - Hiểu nôm na là dâng đồ cúng )
Hiến cung kết thúc, sau đó trưởng lão trong gia tộc kể về chiến tích huy hoàng của tổ tiên, cuối cùng là Phụng Vương nỗ lực giáo huấn hậu nhân trong gia tộc, một nửa canh giờ sau, nghi thức rườm rà cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc này, Ngọc Hà mới tới thì đã muộn, thần sắc hốt hoảng đi tới chỗ Mặc Lan.
Vừa nhìn thấy nàng, Mặc Lan mặt lạnh tức giận khiển trách – “Ngươi biết bây giờ là giờ nào rồi không?”
Thanh âm trách cứ của hắn đưa tới sự chú ý của mọi người.
Ngọc Hà vội vã giải thích – “Không phải Ngọc Hà cố ý đến muộn, mà là lúc Ngọc Hà chuẩn bị ra khỏi cửa, bỗng nhiên có hạ nhân đưa một bó hoa tươi cho Ngọc Hà, nói là Vương phi tặng cho Ngọc Hà. Vương phi ban thưởng, tất nhiên Ngọc Hà vui mừng nhận lấy, nào ngờ không lâu sau lại bị ngất đi, mãi đến vừa rồi mới tỉnh lại.”
Không đợi Trần thị mở miệng, thần sắc Mặc Lan lập tức nghiêm nghị, trách mắng – “Rõ ràng là ngươi tham lười không muốn tới, còn dám bịa ra lý do hoang đường này vu hãm mẫu phi, mẫu phi có thân phận như thế nào, cần gì phải dùng tới thủ đoạn bỉ ổi như vậy đối phó ngươi? Mà nếu ngươi có bị bất tỉnh, tại sao không thấy tỳ nữ của ngươi tới bẩm báo?”
“Các nàng cũng đều bị ngất cả. Thế tử, những câu vừa rồi của Ngọc Hà đều là thật, tuyệt đối không dám vu oan Vương phi.” - Vừa mới dứt lời, chớp mắt một cái, đột nhiên nàng nghĩ đến gì đó – “Có lẽ, có lẽ hoa kia là do kẻ nào đó mượn danh nghĩa Vương phi đưa tới, mục đích muốn ngăn cản ta tham gia đại lễ Giỗ tổ.” – Vừa nói, nàng ta vừa đưa mắt về phía Dung Tri Hạ, rõ ràng hoài nghi chuyện này là do nàng gây nên.
Vẻ mặt Dung Tri Hạ thản nhiên, đứng yên lặng. Trường hợp này vẫn chưa tới lượt nàng nói chuyện, mặc dù trong lòng nàng cũng rất nghi ngờ, vì sao Trần thị phải tặng hoa tới chuốc mê Ngọc Hà?
“Láo xược, ngươi lại vì mình lười biếng mà ngụy biện, đầu tiên là vu hãm mẫu phi, bây giờ lại muốn chỉ điểm vu oan cho người khác, phẩm chất không đoan chính, phạt ngươi quỳ gối trong từ đường suy nghĩ ba ngày, tự kiểm điểm cho tốt.” – Mặc Lan tự mình lên tiếng trừng phạt.
Ngọc Hà nghe vậy, vẻ mặt sửng sốt – “Thế tử……..”
Hắn nghiêm khắc quát – “Câm miệng, ngươi thấy chưa đủ mất mặt hay sao? Còn không mau đi quỳ?”
Thấy hắn hầm hầm giận dữ, Ngọc Hà sợ đến mức im bặt, không dám lên tiếng nữa, nhìn thấy xung quanh không ai lên tiếng nói giúp mình, lúc này mới không cam lòng quỳ xuống.
Sắc mặt Phụng Vương cực kỳ khó coi, liếc nhìn Trần thị, lệnh Trương Tùng gọi nàng tới.
Trần thị vừa đến bên cạnh ông, liền vội vàng giải thích – “Vương gia, chuyện của Ngọc di nương không liên quan gì đến thiếp.”
Lúc trước, chuyện bà cố ý ngáng chân Dung Tri Hạ lúc ngắm hoa, đã bị Vương gia khiển trách, bây giờ lại phát sinh chuyện Ngọc di nương bị hôn mê, nhất định sẽ khiến Vương gia nghĩ rằng bà coi thường cảnh cáo của ông, nhiều lần hạ thủ với thê thiếp của Mặc Lan.
Phụng Vương lạnh lùng trách mắng – “Ngươi làm ta quá thất vọng.”
Trần thị kêu oan – “Vương gia, chuyện này thực sự không phải do thiếp gây nên, thiếp không có lý do gì hãm hại Ngọc Hà, chuyện này có lợi gì cho thiếp cơ chứ. Người tặng hoa cho nàng nhất định là đã mạo danh tên thiếp, muốn dựa vào chuyện này hãm hại thiếp, mong Vương gia minh xét."
Đúng như Mặc Lan suy nghĩ, ngày đó hai cha con nói chuyện, đúng là ít nhiều đã tạo ảnh hưởng trong lòng Phụng Vương, chuyện hôm nay bất kể chân tướng thế nào, Trần thị có phải bị vu hãm hay không, cũng đã khiến ông rất bất mãn với Trần thị.
“Nếu như ngươi đã không chú ý đến thân phận Vương phi của mình, vì tư oán mà làm ra chuyện hãm hại vãn bối, vậy thì chuyện Vương phủ cũng không cần ngươi phải xen vào nữa.” – Lời này của ông đã nhấn mạnh, nói xong liền để cho Trương Tùng đẩy ông rời đi.
Sắc mặt Trần thị đen tối, đưa mắt nhìn ông rời đi, trong lòng âm thầm phẫn nộ, oán hận Ngọc Hà, nàng ta lại dám lớn mật vu hãm bà trước mặt mọi người, để đến nỗi Vương gia hiểu lầm bà, có lẽ người nàng ta muốn hại là Dung Tri Hạ, thế nhưng cũng không nên bắt bà chịu tội cùng.
Phụng Vương vừa đi, mọi người trong từ đường cũng rối rít rời đi.
Dung Tri Hạ dẫn Cúc Nhi cùng Hiểu Trúc rời đi, Mặc Lan thấy vậy bước nhanh đuổi theo. Hai người song vai đi, cũng không nói chuyện với nhau.
Dung Tri Hạ hoảng hốt nhớ tới, kiếp trước, bởi vì nàng bị Ngọc Hà hãm hại, mà bị phạt quỳ gối ở từ đường suốt một ngày một đêm, nhưng không ngờ kiếp này Ngọc Hà lại bị phạt quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm.
Mặc Lan thấy nàng không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà có chút thất thần, liền lặng lẽ cầm tay nàng, tiếp xúc thân mật bất thình lình đã kéo suy nghĩ của nàng về, nàng giãy dụa cổ tay muốn tránh thoát, nhưng hắn lại không có ý định buông tay. Nàng bất mãn trừng hắn một cái, thế nhưng hắn lại đưa cho nàng ánh mắt tranh công. Nàng sửng sốt một chút mới tỉnh ngộ, chẳng lẽ vừa rồi hắn cố ý trừng phạt Ngọc Hà?
Lo lắng bên cạnh còn có những người khác, Dung Tri Hạ không giãy dụa nữa, mặc hắn nắm tay, trong lòng yên lặng nghĩ ngợi, hắn không thể nào biết được chuyện kiếp trước nàng vì Ngọc Hà hãm hại mà bị phạt quỳ gối trong từ đường một ngày đêm, như vậy hôm nay vì sao hắn lại trừng phạt Ngọc Hà?
Đúng rồi, là bởi vì Ngọc Hà…..…..lừa hắn.
Kể từ sau đại hôn của bọn họ, hắn chưa từng qua đêm chỗ Ngọc Hà, trái lại càng ngày càng quan tâm cưng chiều nàng, dường như hắn đem toàn bộ sự sủng ái dành cho Ngọc hà lúc trước chuyển cho nàng, cho dù nàng nhiều lần lạnh nhạt xa cách, hắn cũng chưa từng vì vậy mà không vui.
Tất cả chuyện này là bởi vì hắn biết nàng là người năm đó đã cứu hắn ư? Nàng nên khen ngợi hắn là một người tri ân báo đáp sao?
Nhưng vì chuyện này, kiếp trước nàng lại chịu nhiều đau khổ như vậy.
Nàng thật không biết nên tính toán món nợ này như thế nào, nên hận hắn, cáu giận hắn hay là nên tha thứ cho hắn? Nàng sâu kín thở dài một tiếng trong lòng, không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.
Thấy nàng nhu thuận mặc cho mình nắm tay, trong mắt Mặc Lan lướt qua một mảnh nhu quang, cầm tay nàng càng chặt hơn. Lúc trước hắn sai người lấy danh nghĩa Trần thị tặng hoa cho Ngọc Hà, trong bó hoa kia trộn mê hương, chỉ cần ngửi sẽ bị hôn mê.
Sở dĩ hắn làm như vậy, thứ nhất muốn chứng tỏ với nàng, hắn đã ân đoạn tình tuyệt với Ngọc Hà, một nguyên nhân khác là muốn từ chuyện này thăm dò Ngọc Hà. Nếu ban đầu là do Trần thị vụng trộm an bài Ngọc Hà đến gần hắn, vậy thì hôm nay Ngọc Hà nhất định sẽ không khai ra bà ta. Nhưng nàng ta đã khai ra, như vậy có thể thấy được, Trần thị không phải là người bố trí nàng ta vào Phụng Vương phủ.
Như vậy, người bị tình nghi lớn nhất lập tức chỉ còn lại một người, một người mà hắn chưa bao giờ nghi ngờ.