Tối muộn hôm đó, từ cửa sổ phòng khách của Todd, Myra sung sướng ngắm những ngọn đèn lấp lánh mà người ta treo quanh nhà để chúc mừng Giáng sinh. Hiệu ứng nó mang đến thật kỳ diệu, một thứ mà cô sẽ không bao giờ quên.
Đèn ô tô của Todd chiếu qua cửa sổ khi anh rẽ vào nhà. Cô đứng đó trong bóng tối, chờ đợi.
Cô nghe thấy giọng gốc Scotland, biết anh đang ngập ngừng quan sát cô.
“Vì sao em lại đứng trong bóng tối?”
Cô suýt nữa đã vẩy cổ tay để đốt một ngọn lửa trong lò sưởi của anh nhưng rồi dừng lại. Có lẽ đó không phải là cách tốt nhất để cho anh thấy khả năng của mình. Chưa đúng lúc. “Những ngọn đèn ngoài kia đẹp quá. Thật xấu hổ nếu làm lu mờ chúng.”
Anh tiến về phía cô, cẩn trọng. “Em có muốn nhìn thấy những ngọn đèn còn lại không? Đầu đường còn nữa đấy.”
“Em thích lắm.”
Anh giúp cô chui vào một cái áo của anh và khoá cửa lại sau lưng.
Ban đêm hơi gió, nhưng không đến mức lạnh thấu xương. Thật đối lập với thời điểm này trong năm ở nơi cô sống.
Đèn sáng lấp lánh hầu khắp các căn nhà, khiến cô tràn đầy sung sướng, và quên đi các rắc rối của mình. Đến Giáng sinh rồi. Lần đầu tiên Myra xa nhà trong dịp này và cô hy vọng rằng nó sẽ là lần cuối cùng.
“Sao anh không chăng đèn lên?”
“Giáng sinh không phải thời điểm vui vẻ gì đối với anh.”
“Sao có thể thế được? Không phải Giáng sinh là dành cho tất cả mọi người sao? Kể cả trong thời này?”
Todd nhìn cô bối rối. “Không phải ai cũng có chung cảm xúc đó về dịp lễ này đâu.”
“Nhưng đây là thời điểm của hy vọng, tình yêu.”
Todd nhìn ông già tuyết đang vẫy tay ngồi trên một chồng vải cotton được sắp xếp cho giống tuyết. “Cha anh…” Anh thở dài. “Cha anh đã bị giết khi đang làm nhiệm vụ ba ngày trước Giáng sinh. Lúc ấy anh mới mười bảy tuổi. Không lâu sau đó, mẹ anh bị ốm. Anh không biết rằng một trái tim đau khổ cũng có thể gây chết người, nhưng bà đã ra đi chưa đầy ba tháng sau đám tang của ông.”
“Em rất tiếc.” Cô dừng lại. “Nó hẳn phải khủng khiếp lắm.”
Anh đẩy họ tiến về phía trước bằng cách vòng tay quanh eo Myra và vẫn giữ tay ở đó khi cô bước về phía trước. “Tệ lắm. Không có anh chị em để giúp anh nguôi ngoai, điều ấy làm mọi chuyện càng tệ hơn. Lớn lên là con một, anh cứ tưởng thế là tuyệt lắm. Không bao giờ phải chia sẻ, dù là nhưng điều đơn giản nhất. Ti vi, phòng tắm, đồ chơi hay thậm chí là chỗ ngồi ở ghế trước.” Họ rẽ qua một góc quanh tới con đường nơi ánh đèn Giáng sinh được đưa lên một tầm mới. “Anh chưa bao giờ biết mình cần có anh chị em đến mức nào, cho tới ngày cha mẹ từ trần và anh chỉ còn lại một mình.”
“Em không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của mình nếu thiếu vắng gia đình.”
“Em có bao nhiêu anh chị em?”
“Bọn em có tất cả năm người, Duncan là anh cả, Fin, em, Cian và Amber. Cha mẹ em bảo đảm bọn em luôn có nhau, để đến thời kỳ khó khăn, bọn em có thể đùm bọc lẫn nhau.”
“Em rất may mắn khi có một gia đình lớn như thế.”
“Đúng vậy.” Myra ngả đầu vào vai anh. Họ lặng lẽ đi dạo một lúc. Các ngón tay của Todd ôm eo cô, làm xương sống của cô run rẩy. Sự động chạm ấy không mang ý nghĩa thân mật, nhưng nó lại vô cùng thân mật.
Một nhóm trẻ con đứng hát thánh ca trước cửa một ngôi nhà. Họ dừng lại và nhìn ngắm chúng.
“Todd Blakely? Là cậu phải không?”, giọng nói từ một trong những ngôi nhà gọi với ra.
Cả hai cùng quay lại khi nghe tên Todd. Một người đàn ông trung niên đứng ở ngưỡng cửa nơi ca sĩ tí hon đang đứng.
Todd mỉm cười và đẩy Myra tới để gặp hàng xóm của mình. “Xin chào, ông McGregor. Năm nay ông lại vượt qua thành tích của mình rồi. Năm nào bà Abby cũng bắt ông mua đèn hay sao?”
“Nó cho tôi việc để làm khi lũ trẻ đều đã đi mất. Cậu có ai ở đấy vậy?”
“Ông Max McGregor, đây là Myra MacCoinnich, một người bạn của cháu.” Anh lúng túng giới thiệu.
Myra cười, chào ông bằng tiếng Gaelic trước rồi đến giọng gốc Scotland. “Giáng sinh vui vẻ”, cô nói bằng cả hai thứ tiếng, theo phong tục của cô.
Nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt ông, từ đáy mắt đến tận đường chân tóc đang thưa thớt dần. “Ôi, cô bé, tôi đã không nghe thấy câu đó từ khi cụ tôi còn sống đấy. Chúc cô Giáng sinh vui vẻ.”
“Max! Sao ông chẳng lịch sự gì cả thế? Mời họ vào đi, ngoài đó lạnh lắm”, bà Abby gọi với ra từ hành lang, “Chúng tôi có rượu táo ấm đấy, nếu hai người thích.”
“Bọn cháu đang ngắm các ngọn đèn, bà McGregor ạ”, Todd bảo với người phụ nữ lớn tuổi.
Myra cảm thấy ấm áp trước nụ cười của người đàn ông, cô thầm nghĩ những người lớn tuổi di chuyển tựa như mật ong, thật chậm rãi, trong một đêm đông lạnh giá.
Không thể tránh vài ba phút nói chuyện với vợ chồng ông McGregor, họ nhấp rượu táo trên hiên nhà và nhìn đám đông tụ tập xung quanh để ngắm đèn. Myra và Todd nghe lời trêu đùa của cặp vợ chồng già.
“Vậy là cháu đến từ Scotland phải không?”
“Aye, vâng ạ.” Myra nói không chút lo lắng. Nụ cười của bà Abby rất chân thành và chào đón.
“Cô bé nói tiếng Xen-tơ đấy, Abby. Tôi không biết ai còn nói thứ tiếng đó nữa.”
Myra mỉm cười và nhích lại gần Todd trên chiếc ghế băng mà họ ngồi chung. “Nếu không có ai nói nó nữa thì sao ông lại nhận ra nó, thưa ông McGregor?”
“Được đấy, cô nhóc.”
“Dẫu vậy, được nghe thứ tiếng đó thật tuyệt”, bà Abby nói thêm.
“Và nói thứ tiếng đó cũng tuyệt lắm ạ”, Myra nói bằng tiếng Xen-tơ rồi chuyển ngữ sang giọng gốc Scotland cho Todd.
Todd mỉm cười nhìn cô, nắm lấy tay cô.
Ông McGregor kể chuyện về các cháu của ông và dự định tới Texas để thăm chúng trong dịp nghỉ lễ. Myra chẳng nghe được mấy. Thay vào đó, cô tập trung vào cách Todd nắm tay cô, các ngón tay anh vuốt ve lòng bàn tay. Những đợt sóng điện nho nhỏ lan dọc cánh tay cô, khiến cả cơ thể cô râm ran. Tại sao một động chạm trong sáng đến vậy lại có thể khiến cơ thể cô khao khát cơ chứ? Khiến cô mong muốn? Nhưng muốn cái gì mới được?
Anh không thể ngừng chạm vào cô. Anh đã cố gắng được đúng năm phút đồng hồ ngay khi họ mới ngồi xuống, nhưng khi cô ở gần đến vậy, và mùi hương của cô chiếm giữ não anh, anh không thể ngăn mình lại.
Myra đã ngập ngừng thấy rõ lúc anh nắm lấy tay mình, nhưng giờ cô đã thả lỏng bên cạnh anh, và xoè các ngón tay ra để anh có thể lồng tay vào.
Anh mơ mộng cô sẽ mở lòng với anh như đoá hồng nở rộ trước ánh sáng. Anh mường tượng cô nằm dưới anh trên giường, rồi phản ứng sinh lý của Todd ép anh phải nhúc nhích một cách khó chịu trên ghế.
Sau khi hứa sẽ quay lại thăm hai vị chủ nhà, Todd và Myra tạm biệt họ và tiếp tục đi dạo.
Đèn chăng từ nhà này sang nhà kia. Vài cái nhấp nháy, vài cái sáng bình thường. Mấy người hàng xóm đang đốt lửa trại trên đường dẫn vào nhà và chào đón những vị khách ghé qua ngắm ngôi nhà trang hoàng lộng lẫy của họ.
Họ đi bộ trong im lặng, thỉnh thoảng mới bình luận về một cảnh trí hoặc những người họ nhìn thấy.
Todd nhìn lên phía trước và nhận thấy một cặp tình nhân đang hôn trộm dưới cành tầm gửi treo dưới chùm đèn. Anh cố tình dừng lại khi họ tới chỗ đó và quay về phía Myra. “Ở Scotland có tầm gửi không?”
“Aye, bọn em có tầm gửi chứ.”
Tai Myra lại đỏ ửng khi trả lời câu hỏi của anh. “Chỉ những ai hái được quả mới nhận được một nụ hôn. Khi hết quả… à thì, cũng không còn nụ hôn nào nữa.”
Todd dùng một tay ôm lấy eo cô. “À, ở nước Mỹ này, truyền thống của bọn anh có hơi khác đấy.” Anh ngẩng lên. “Có vẻ quả hết sạch rồi, nhưng một nụ hôn vẫn được trao cho anh chàng tóm được cô gái.”
Anh thích cơn sóng hồng đang lan lên cổ cô.
“Vì em đang ở Mỹ, xem chừng em nên tuân thủ phong tục của các anh.”
“Anh nghĩ chúng ta phải tuân theo, không thì sẽ phải đối mặt với xui xẻo mất.”
Cô lắp bắp tìm từ, “À, ừm, em không muốn khiến anh gặp xui xẻo đâu.”
Mắt cô mở to khi anh chạm vào môi cô. Thật dịu dàng, anh nắm giữ nó, biết ơn vì cuối cùng cũng được ở đó. Khi mi mắt cô chớp chớp khép lại, anh nhích gần hơn, đưa toàn bộ cơ thể cô vào sát người mình. Mọi đường cong rắn chắc và mềm mại, vừa khít với anh.
Dung nham nóng chảy lao xuống bụng anh và lan xuống thấp hơn nữa.
Tay cô đưa lên luồn vào tóc anh, ôm chặt anh như một tín vật quý báu.
Họ đứng giữa vỉa hè, xung quanh là nhà cửa và mọi người, lãng quên tất cả.
Todd thoát khỏi sự mê muội trước, hổn hển hít thở như thể vừa bị đấm thật mạnh. “Anh muốn em”, anh thì thầm vào tóc cô, chưa sẵn lòng từ bỏ sự gần gũi giữa họ.
Cô cứng người lại khi hiểu ra câu nói của anh. “Em không…”
“Em cũng muốn điều đó, Myra. Đừng cố gắng chối bỏ nó.”
“Em không biết mình muốn gì. Em chưa từng…” Cô không nói hết.
“Chưa từng làm gì?”
“Chưa một ai từng hôn em như anh. Chứ đừng nói là làm gì hơn.”
Một trinh nữ sao? Điều đó có thể là thật sao? “Ý em là em chưa bao giờ…?”
“Chưa bao giờ.” Cô cúi đầu xuống và bỏ tay ra khỏi vai anh.
“Này.” Anh nhìn vào mắt cô. “Đó không phải là một chuyện đáng xấu hổ.” Anh lại hôn cô, một nụ hôn thật nhanh, rồi vòng tay quanh vai cô che chở và dẫn cô về nhà. “Thế đàn ông ở Scotland mù hết rồi sao?”
Cô cười. “Nay.”
“Thế thì vì sao?”
“Cha em rất bao bọc.”
“Cha em có biết em ở đây không?”
“Ông vô cùng bực bội vì điều đó, nhưng bọn em không có lựa chọn nào khác.”
Thú vị đây, một người cha luôn bao bọc lại đưa con gái mình tới một đất nước khác mà không mang theo chút tiền nào cả. Có gì đó không khớp.
Cả hai cùng giữ im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Còn cách nhà anh một khu phố thì toàn thân Myra cứng đờ và mặt trắng bệch. Cô ngừng lại và chậm chạp xoay vòng tròn.
“Cái gì vậy?”
“Có người đang quan sát chúng ta.”
“Vài hàng xóm ở đây khá tọc mạch.”
“Không, Todd. Người đang quan sát không chỉ muốn hóng chuyện để ngồi lê đôi mách đâu.”
Giờ thì tóc gáy anh dựng đứng lên hết. Không hẳn là vì những gì Myra nói, mà chủ yếu bởi vẻ chắc chắn tuyệt đối trong giọng cô khi cảnh báo anh. Anh di chuyển tay tới chỗ thường giắt khẩu súng. Anh đã để nó lại ở tủ đầu giường trong phòng. “Để anh đưa em vào trong.”
Cô không cần anh khuyến khích thêm, và chưa đầy một phút đã an toàn ẩn nấp sau cánh cửa khoá chặt ở nhà anh, trong khi anh ra sân kiểm tra với khẩu súng trong tay.
Anh không thích vẻ sợ hãi trong mắt cô. Cảm giác bất an rằng họ đang bị theo dõi thật khó rũ bỏ. Với khẩu súng trước mặt, anh vòng quanh nhà hai lần, ngó quanh các thiết bị làm vườn trong nhà kho và nhìn ra sau hàng rào khu đất hàng xóm.
Nếu có người từng ở đó thì giờ họ cũng đã đi rồi.
Anh tìm ra cô đang cuộn tròn, nắm chặt một con dao thái thịt trong tay. “Hắn đi rồi”, cô thì thầm.
“Anh không tìm thấy bất kỳ ai ngoài kia hết.”
“Nhưng anh cũng cảm giác được hắn, đúng không?”
Một lời chối bỏ chực trên môi anh. “Có thể. Em nghĩ ai có thể đang quan sát chúng ta chứ?”
Cô bắt đầu run lẩy bẩy.
“Này, này. Ngừng lại.” Todd gỡ con dao khỏi tay cô và ôm cô vào vòng tay. “Ổn rồi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em hết. Suỵt…”
Anh ôm cô cho tới khi cảm thấy cơ thể cô nóng lên và sự run rẩy ngừng lại. Anh mất một lúc mới trấn an cô được, và khi cô đã bình tĩnh lại, anh bế cô về giường. Anh để ngỏ cửa phòng cô và ngủ trên ghế sô pha.
Micheal lùi vào bóng tối, đúng như mụ Grainna đã dạy hắn. Rốt cục thì việc theo dấu chị gái Tara cũng đem lại kết quả. Cuối cùng thì cô ta đã dẫn hắn tới chỗ trinh nữ Druid trẻ trung. Dù không biết là lúc nào, nhưng khi mụ Grainna quay lại, mụ sẽ thấy hài lòng với những gì hắn đã phát hiện ra, và hắn biết chắc chủ nhân của mình nhất định sẽ trở về.
Hắn nghĩ xem có nên bắt cô ta và giam giữ tới điểm chí[] hay không, nhưng gã cảnh sát cùng nhà sẽ mang lại rắc rối và hắn quyết định chờ thêm.
[] Điểm chí: Thuật ngữ thiên văn học chỉ thời điểm mặt trời ở xa xích đạo nhất về phía bắc hoặc phía nam, diễn ra hai lần trong một năm.
Mụ Grainna sẽ biết phải làm gì và sẽ ra lệnh cho hắn khi trở lại.
Hắn đặt một điếu thuốc lên môi, lấy tay che và châm nó mà không cần đến diêm hay bật lửa.
Cô đang chạy, khắp nơi là rừng rậm trải dài. Dây leo vươn những ngón tay đầy gai quanh cổ chân cô, khiến cô vấp ngã trên mặt đất.
Cô mở miệng muốn hét lên nhưng không có âm thanh nào phát ra. Tay hắn trườn lên cơ thể cô, cấu véo, đâm chọc. Tiếng phụ nữ cười vang lên trong bóng tối, khiến cơ thể cô ướt đẫm, muốn chiếm lấy sự trinh trắng của cô. “Ngươi sẽ phá bỏ lời nguyền của ta, và để đáp lại, ta sẽ kết liễu tính mạng của ngươi một cách nhanh chóng. Những kẻ khác sẽ phải chịu đựng.”
“Khôngggg!”
“Dậy đi.” Todd lắc người cô, tránh cho cánh tay cô không cào anh. “Myra, dậy đi.”
Cô la hét và bừng tỉnh dậy. Todd ghì cô xuống ở yên tại chỗ. Cô thở dốc. Tim cô đập loạn nhịp. "Mụ ta đang đuổi theo em."
"Nó chỉ là một giấc mơ thôi." Có vẻ là một giấc mơ vô cùng kinh dị.
"Không, không chỉ thế đâu. Mụ ta đang quay lại. Em chắc chắn về điều đó."
"Ai đang tới, Myra? Ai khiến em sợ hãi đến thế?"
"Mụ Grainna."
Anh không thể hỏi được gì hơn từ cô. Cô ngừng nói và run rẩy.
Hai ngày sau đó, anh gọi điện cho cô thường xuyên tới mức thà anh ở nhà cho rồi.
Cô cố gắng trấn an anh rằng cô ổn, nhưng vô ích, anh có thể cảm thấy các dây thần kinh của cô đang căng thẳng. Cũng như anh.
Xem các cuộn băng đến lần thứ ba, anh gõ gõ bút chì xuống mặt bàn. "Anh nghĩ đó là gì?", anh chỉ vào ánh sáng loé lên trên màn hình ngay trước bình minh. "Chớp à?"
Jake nhổ ra một vỏ hạt hướng dương và ấn nút tua lại. Họ xem đoạn băng một lần nữa. “Có thể. Mặc dù tôi không nhớ tuần trước có trận mưa nào. Tôi sẽ xem thời tiết trên mạng để xem có tìm được gì không.”
Anh xem đoạn băng quay cảnh Myra đi lại quanh hòn đảo, trông như bị lạc. Hình ảnh nhiễu loạn trên màn hình làm cả hai bực mình. Rồi họ thấy cô chèo trên một chiếc bè gỗ ra công viên chính. “Có ai kiểm soát những cái đó không?”, Jake chỉ vào cái bè.
“Mọi thứ trên mặt nước đều được kiểm soát, trừ cano. Họ còn giữ chúng không?”
“Tôi e là không.”
Jake lê người khỏi ghế và bật đèn lên. “Chúng ta đang lãng phí thời gian. Chúng ta không thể biết được cô ấy lên đảo vào lúc nào và cũng không có đường nào khác ngoài cách đi bằng cái bè đó. Trừ phi cô ấy bơi.”
Todd nhớ lại cuộc trò chuyện của họ hôm nọ ở bờ biển. Cô thề là cô không hề biết bơi. “Hẳn phải có người chú ý đến một phụ nữ dưới nước chứ.”
“Chậc, không thể có chuyện chẳng ai chú ý đến cô ta trong suốt hai ngày. Cái lá đó là sao chứ? Cô ta xuất hiện từ trong không khí chắc?”
Một người ló đầu ra và bảo Todd rằng anh có điện thoại. Anh ngồi xuống bàn làm việc của mình và cầm điện thoại lên, “Blakely đây”.
“Anh Blakely à, tôi là Harrison ở Graystones.”
Todd nhúc nhích người trong ghế, chuyển ống nghe từ tai này sang tai kia. “Xin chào, ông Harrison.”
“Tôi mừng quá vì cuối cùng cũng gặp được anh. Tôi có tin chấn động cho các anh đây.”
“Và nó có thể là gì nhỉ?”
“Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi cô MacCoinnich. Cô ấy đã đúng về niên đại của những món đồ ấy. Để biện hộ, tôi phải nói thật rằng mình chưa từng gặp món đồ cổ nào từ thời kỳ ấy lại được chăm sóc kỹ lưỡng đến vậy, trừ trong bảo tàng. Thậm chí mọi người ở chỗ chúng tôi cũng không tin điều đó, cho tới khi nó được giám định bởi chuyên gia về thời kỳ Phục Hưng.” Ông ta hít một hơi và tiếp tục lải nhải về sự quý hiếm và phấn khích khi có một mẫu vật phi thường đến vậy theo phong cách nghệ thuật thế kỷ mười hai, và hẳn là chúng sẽ tạo nên một trận chiến đấu giá giữa vô số phòng triển lãm ở Los Angeles, New York, và Luân Đôn.
“Ông Harrison”, anh ngắt lời. “Giá cuối cùng là bao nhiêu?”
“À, trời ạ, tôi đoán là mình lải nhải dài dòng quá phải không? Anh sẽ rất vui khi biết ước đoán lúc trước của tôi hoàn toàn sai. Hiển nhiên là tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì nếu chúng được bán ở con số cao gấp ba lần mức giá tôi đã báo cho anh.” Ông Harrison gần như cười khúc khích, “Đấy là nếu anh vẫn sẵn lòng bán chúng?”
Todd hắng giọng, và cố gắng đáp lại, “Bao giờ thì ông cần phản hồi lại?”
“Cứ thong thả, anh Blakely ạ. Chúng tôi không muốn vội vã gì hết. Tất nhiên chúng ta đang nói đến một khoản tiền cực lớn, không phải là thứ mà người ta bàn đến quanh bàn cà phê, nếu anh hiểu ý tôi.”