Thê Vi Thượng

chương 105: kết cục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảnh Thiều trố mắt một lúc lâu, không nói thành lời. Hai thánh chỉ, hoàn toàn tương phản, phụ hoàng đang muốn nói cho hắn, trung thì trọn đời vinh hoa mà tham thì vạn kiếp bất phục.

“Mẫu thân đặt tên con là Thiều, là hi vọng con sẽ như Tiêu thiều cửu thành (chín khúc nhạc Tiêu thiều), vì Đại Thần mang lại phúc trạch an khang,” Hoành Chính đế thở dài, “Trẫm nhìn con từ một thằng nhóc trưởng thành thành một thân vương đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, làm cha thì sao mà mất hứng chứ? Chỉ là trẫm là hoàng đế Đại Thần, phải suy nghĩ vì giang sơn xã tắc, trẫm là vua, không thể chuyện gì cũng có thể tùy tâm, chỉ có tâm nguyện bảo hộ huynh đệ các con, không muốn cô phụ nỗi khổ tâm của mẫu hậu con.”

“Phụ hoàng...” Cảnh Thiều ngẩng đầu, trong mắt hơi phiếm hồng, hắn chưa từng nghe phụ hoàng khen mình như vậy bao giờ, những lời này, sống qua hai kiếp, cũng là lần đầu nghe được.

“Không đủ nhân tâm, xét cho cùng cũng là vì một chữ tham. Mấy ngày nay trẫm mơ mơ màng màng giống như thấy Thái tổ gọi về, đêm qua tỉnh táo cẩn thận đọc sổ tay của Thái tổ mới biết mình đã làm trái ý Thái tổ rồi.” Hoành Chính đế thở dài, lấy một quyển sổ nhỏ ố vàng từ dưới gối đầu ra, đưa cho Cảnh Sâm, thanh âm nói chuyện lại hạ thấp vài phần, thậm chí có chút yếu ớt, “Chuyện Hoài Nam phải theo nguyện vọng của Thái tổ, không thể cưỡng cầu.”

Cảnh Sâm nhận lấy sổ nhỏ, im lặng không lên tiếng, sổ tay của Thái tổ là vật bảo quản truyền tay nhiều đời hoàng đế Thần triều, phụ hoàng giao vật này cho Cảnh Sâm, ý tứ hàm xúc trong đó không cần nói cũng biết.

Hoành Chính đế khoát tay áo, Lại bộ Thượng thư mở ra một phần ý chỉ thứ ba, nhưng mà giọng điệu không trôi chảy như lúc trước, từng chữ từng chữ được đọc rõ ràng, phi thường cẩn thận, “Duệ Vương Cảnh Sâm, đoan tuệ nhân đức, trên thuận ý trời, dưới phục dân tâm, xứng đáng kế thừa sự nghiệp thống nhất giang sơn, kế vị trẫm đăng cơ làm hoàng đế.”

Cảnh Sâm trầm mặc tiếp nhận chiếu thư, cung kính dập đầu lạy Hoành Chính đế ba cái.

“Trẫm giao giang sơn xã tắc này cho con, từ giờ phải lấy tổ huấn Thái tổ làm gương, cần chính yêu dân, lúc nào cũng phải tự xét lại mình,” giọng Hoành Chính đế càng ngày càng suy yếu, cầm tay Cảnh Sâm, “Cảnh Thiều là thân đệ đệ của con, nếu về sau phạm sai lầm gì lớn cũng phải nhớ rõ người huynh đệ hôm nay đã che chở bảo hộ con.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Cảnh Sâm cũng không nhịn được đỏ hốc mắt.

“Phụ hoàng!” Cảnh Thiều rốt cuộc không chịu nổi, quỳ gối lê qua phục người bên giường, trong thiên hạ có phụ thân nào mà không thương yêu hài tử của mình chưa, nhưng mà tấm lòng phụ hoàng đến bây giờ hắn mới hiểu rõ. Đời trước hỗn loạn, phụ hoàng sao lại không muốn tha thứ hắn, cho hắn một con đường sống...

“Bảo vệ thật tốt cơ nghiệp tổ tông, vi phụ cùng mẫu hậu đều sẽ...trông chừng các con...” Thanh âm Hoành Chính đế dần nhẹ hẫng, giống như đã sắp gặp được nguyên hậu đoan trang dịu dàng của mình, khóe môi cũng mỉm cười.

Đại Thần Hoành Chính năm thứ mười sáu, Hoành Chính đế chết bệnh trong cung, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi.

“Phụ hoàng!” Cảnh Thiều kéo góc chăn, không kìm chế được mà khóc, sơn băng lăng, quân phụ thệ, ngay cả có nỗ lực thế nào cũng không thể tranh mệnh với trời cao.

Cảnh Sâm mím môi thật chặt, hốc mắt đỏ bừng không nhịn được nữa ngập đầy nhiệt lệ, vô thanh vô tức chảy xuống.

“Hoàng Thượng, xin đừng khóc mà hại thân thể.” An Hiền cùng Lại bộ Thượng thư vội nâng Cảnh Sâm dậy, đã đổi giọng gọi Hoàng Thượng.

Tiểu Viễn nâng Cảnh Thiều, đưa cho hắn một cái khăn tay, “Vương gia nén bi thương, còn có rất nhiều việc chờ Vương gia giải quyết.”

Cảnh Thiều cầm khăn tay lau mặt, sửa sang lại vạt áo, tiếp nhận thượng phương bảo kiếm, “Độc do ai hạ?”

Lại bộ Thượng thư nói, “Tiên đế bệnh nặng, còn chưa thể tra rõ.”

Cảnh Thiều nhìn hắn một cái, còn muốn nói gì đó đã bị Cảnh Sâm ngăn lại, “An Hiền đi gọi các hoàng tử tới đây.”

“Vâng.” An Hiền khom người đáp, xoay người an bài sự vụ.

“Cảnh Thiều, đệ nhanh tới chỗ Ngự lâm quân, phụ hoàng đột nhiên băng hà, sẽ có chuyện lớn đấy.” Cảnh Sâm an bài rõ ràng chức trách mọi người.

“Vâng.” Cảnh Thiều lên tiếng, nắm chặt bảo kiếm trong tay, vừa mới tới của thì An Hiền đã lảo đảo nghiêng ngả chạy về.

“Vương gia, không ổn rồi, Ngự lâm quân đột nhiên bao vây đại điện.” An Hiền rất kích động, Ngự lâm quân vốn được tiên đế điều đến trung cung là phòng ngừa chuyện hoàng tử bức vua thoái vị, nhưng nếu Ngự lâm quân bức vua thoái vị thì bọn họ có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát.

Cảnh Thiều nghe vậy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp ra ngoài.

Dưới ngọc giai (bậc tam cấp bằng ngọc, ở đây là không chỉ tam cấp mà rất nhiều bậc, tạo thành một thềm cao), Ngự lâm quân đều bước nhanh chóng đã tiến gần đại điện, Mặc Vân Thập bát kị thối lui đến trên ngọc giai, thống lĩnh Ngự lâm quân vậy mà không có mặt, thay vào đó là phó thống lĩnh tân nhiệm.

“Phụ hoàng có lệnh, thị vệ trong cung và Ngự lâm quân tạm thời do bổn vương quản lí,” Cảnh Thiều lạnh mắt nhìn Ngự lâm quân bất vi sở động, lấy lệnh tiễn Ngự lâm quân ra, “Các ngươi nhanh chóng bảo vệ cửa cung, một người cũng không được vào.”

“Không thích nghe hắn nói bậy,” một kẻ thúc ngựa từ trong đám người đi ra, chính là Tứ Hoàng tử Cảnh Du, “Duệ Vương, Thành Vương mưu quyền soán vị, ai giết được Thành Vương, Duệ Vương đều có trọng thưởng!”

Lại nói tới Mộ Hàm Chương mang theo Tả Hữu hộ quân đi thẳng tới cánh rừng hoang ở Đông Giao, Nhâm Phong đang chỉ huy luyện binh thấy y thì lập tức tiến lên hành lễ. Nhâm Phong vốn ở biệt viện thu thập nhân sĩ võ lâm, sau khi đủ thì Cảnh Thiều để hắn chiêu mộ tư quân, đến giờ đã là thống lĩnh đội ngũ này.

“Binh phù của Vương gia ở đây, chỉnh binh, tùy thời xuất phát!” Mộ Hàm Chương đưa binh phù của Cảnh Thiều ra.

“Thuộc hạ lĩnh mệnh!” Nhâm Phong tất nhiên nhận ra Vương phi, không hề do dự bắt đầu chỉnh đốn quân đội, ngựa được dắt từ chỗ giấu trong rừng ra, kị binh dẫn ngựa, bộ binh chỉnh trang đâu vào đấy, không khác mấy với thân quân của Cảnh Thiều.

“Dã binh như vậy mà có thể luyện đến trình độ này rồi, Vương gia quả nhiên có bản lĩnh.” Hữu Hộ quân liên tục tán thưởng.

Nhâm Phong chỉnh sửa đội ngũ, báo lại, “Khởi bẩm Hầu gia, trong hoang lâm này có tổng cộng ba nghìn bảy trăm hai mươi ba người, toàn bộ đã chỉnh đốn hoàn tất.”

“Kị binh có bao nhiêu?” Mộ Hàm Chương cho người đứng trên vọng lâu quan sát cẩn thận hướng kinh thành, cũng không xuống ngựa mà tùy thời chuẩn bị xuất chiến.

“Kị binh một ngàn, cung thủ năm trăm, còn lại đều là bộ binh.” Nhâm phong đáp.

Mộ Hàm Chương gật gật đầu, tiếp nhận túi nước Hữu Hộ quân đưa uống một ngụm, lẳng lặng chờ đợi tin tức tử Cảnh Thiều.

Sắc trời dần tối, đến khi mặt trời chiều ngả về tây thì binh lính trên vọng lâu bỗng cao giọng nói, “Hầu gia, trong hoàng thành có ảnh lửa màu đỏ phóng lên cao.”

“Xuất phát!” Mộ Hàm Chương nắm chặt dây cương, cao giọng hạ lênh, “Kị binh đi trước.” Vốn chỉ là dự bị, vẫn nghĩ cho dù Hoành Chính đế băng hà cũng chắc chắn có an bài, khả năng dùng đến tư quân sẽ không lớn, dù sao loại chuyện này nếu lộ ra thì không thể dùng lại lần hai, vả lại dùng không khéo sẽ chỉ rước lấy phiền toái lớn mà thôi. Nhưng hiện giờ xem ra trong cung đã xảy ra biến cố mà Cảnh Thiều không ứng phó được.

Lòng Mộ Hàm Chương nóng như lửa đốt, hy vọng mình tới kịp, cũng hi vọng Cảnh Thiều cầm cự được.

Cảnh Thiều bảo hộ ca ca ở sau người, Mặc Vân Thập bát kị lại bảo hộ hai người ở bên trong, thị vệ trong cung đang cùng Ngự lâm quân đánh thành một đoàn. Tứ Hoàng tử thâm tàng bất lộ, chẳng biết khi nào thì đã chiếm được gần tám phầm Ngự lâm quân, tình thế trước mắt vô cùng nguy cấp, Cảnh Thiều bất đắc dĩ châm pháo hiệu trong tay.

Thị vệ trong cung đông đảo nhưng không tinh nhuệ bằng Ngự lâm quân, mắt thấy số lượng thị vệ không ngừng giảm bớt, Mặc Vân thập bát kị chém giết không hề nương tay.

“Giết ~” Đột nhiên mười mấy Ngự lâm quân chống khiên thiết tấn công thẳng hướng Thập bát kị, phá mở một người, lập tức có trường mâu từ khe hở đâm thẳng hai huynh đệ.

Cảnh Thiều một kiếm chặt đứt đầu nhọn của trường mâu, xoay người tấn công lá chắn kia, gạt ngã kẻ cầm khiên, Thập bát kị nhanh chóng chém xuống.

“Khép vòng chiến lại, bảo hộ Hoàng Thượng!” Cảnh Thiều dùng nội lực cao giọng nói, thị vệ chung quanh lập tức hướng bên này tập trung lại. Hiện giờ địch mạnh ta yếu, dù Thập bát kị võ công cao tới đâu cũng khó chống lại thiên quân vạn mã, kế sách tạm thời chỉ có thể tận lực giảm bớt thương vong, bảo vệ huynh trưởng, kéo dài tới lúc tư quân đến tiếp viện.

Tứ Hoàng tử thấy khiên binh dễ dàng tới gần thì hạ lệnh cho hàng khiên phía trước, muốn dồn Cảnh Thiều vào chỗ chết.

Hai huynh đệ tựa lưng vào nhau đều cầm trường kiếm, nhìn vòng thị vệ không ngừng thu nhỏ lại, Cảnh Thiều mới đổi một thân áo trắng đã tràn đầy máu đỏ.

“Đệ nghỉ một lát đi.” Cảnh Sâm vỗ vai đệ đệ, lúc này thị vệ tập trung lại, bọn họ cũng có cơ hội thở dốc một lát.

Cảnh Thiều nghiêm mặt, “Đệ không sao.” Cho thị vệ đứng thành vòng tròn cũng là một trận pháp, bốn phương tám hướng đều có thể nghênh địch, kín kẽ, cứ như vậy Ngự lâm quân có nhiều người hơn nữa cũng chỉ có thể từng vòng một tiến lên mà không phải là ba năm tên chọi một thị vệ, tuy nhiên lượng thị vệ vẫn không ngừng giảm bớt.

“Giết ~” bỗng nhiên từ phía sau Ngự lâm quân cũng truyền đến tiếng hô chém giết, Cảnh Sâm đứng ở chỗ cao có thể thấy rõ, có hơn một ngàn kị binh đang xung phong liều mạng xông vào. Những kị binh đó mặc áo xám không bắt mắt nhưng ngựa lại cường tráng, binh khí hoàn mĩ, tấn công hình mũi nhọn đâm vào ngay giữa đội hình Ngự lâm quân.

“Kẻ nào?” Tứ Hoàng tử vạn phần hoảng sợ, hoàng thành rõ ràng đã bị hắn khống chế, sao lại có quân đội xông tới, cửa nam thành đã đóng kín, thân quân Cảnh Thiều làm sao cũng không thể vào được.

Cảnh Thiều thấy trong đám kị binh một bóng dáng chiến mã đen tuyền thì chậm rãi tươi cười.

Ngọc gia đã bị máu tươi nhiễm đỏ, theo mặt đá cẩm thạch khắc cửu Long đồ đằng chảy xuống. Cảnh Sâm khoanh tay đứng trên thềm ngọc nhìn thị vệ ép Tứ Hoàng tử Cảnh Du quỳ xuống dưới bậc thềm.

“Kẻ sát huynh thí phụ táng tận thiên lương bực này, phải thiên đao vạn quả!” Cảnh Thiều để Vương phi nhà mình tùy ý băng bó vết thương, hai mắt đỏ ngầu nhìn Cảnh Du. Ngay cả khi Lại bộ Thượng thư nói chưa điều tra rõ, mẫu hậu là do kế hậu hại chết, phụ hoàng cũng trúng loại độc dược này, không cần nghĩ cũng biết là do ai.

“Ha ha ha ha, Tam Hoàng huynh vẫn bạo ngược như vậy, hôm nay ngươi giết thân đệ đệ của mình, ngày mai có phải hay không sẽ muốn giết huynh trưởng?” Có lẽ biết rõ không sống được, Tứ Hoàng tử cũng không sợ mà còn càn rỡ cười lớn.

Mộ Hàm Chương nhíu mày, lời này rõ ràng là châm ngòi ly gián.

Cảnh Sâm ngăn Cảnh Thiều rút kiếm, trầm giọng nói, “Nếu đệ ra tay, trăm năm sau chắc chắn sẽ bị sử sách lên án.”

“Sợ cái gì?” Cảnh Thiều nhẹ xuy một tiếng, sử quan trăm năm sau liên quan gì tới hắn hả?

Cảnh Sâm lấy thượng phương bảo kiếm trong tay đệ đệ qua, “Để trẫm.”

Máu tươi ba thước, Tứ Hoàng tử trợn mắt, lời không cam lòng cuối cùng cũng không cách nào nói ra.

Dọn dẹp chiến trường, rửa sạch ngọc giai. Các hoàng tử tuổi nhỏ bị triệu đến nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được lạnh run.

Cảnh Thiều mang theo Vương phi nhà mình, mang theo một dải lụa trắng bước vào Phượng Nghi cung, kế hậu tóc tai bù xù ngồi ở chính điện lẳng lặng nhìn người tới.

“Ngày mai đã là đăng cơ đại điển, Hoàng hậu có thể tưởng tượng vị trí của mình rồi chứ nhỉ?” Cảnh Thiều lạnh lùng nhìn nữ nhân kia.

“Hoàng hậu sẽ có chỗ của Hoàng hậu.” Kế hậu đứng lên sửa sang lại tóc tai, ngây ngốc nở nụ cười.

Mộ Hàm Chương cảm nhận được người bên cạnh siết tay, lặng lẽ nắm chặt lại tay hắn, mở miệng nói, “Nương nương hạ độc tiên đế, là tội nhân của Đại Thần, đã không đảm đương nổi hai chữ Hoàng hậu rồi. Tứ Hoàng tử cũng đã đền tội, Hoàng Thượng hạ chỉ trừ tông tịch, không được nhập hoàng lăng.”

“Các ngươi, lòng dạ độc ác!” Kế hậu nghe được lời ấy thì oán giận la hét, “Cảnh Du là hoàng tử a! Các ngươi sao có thể để nó phơi thây hoang dã!”

Cảnh Thiều biết Vương phi nhà mình đang trút giận cho mình, vươn tay ôm eo y, “Bổn vương không muốn nói vô nghĩa với ngươi, đi nhanh một chút, chúng ta còn phải hồi phủ dùng cơm chiều.”

Kế hậu cầm lụa trắng trong tay, nở nụ cười điên cuồng, “Bổn cung chết cũng còn thể diện, không giống mẫu hậu ngươi chết xấu xí như vậy! Ha ha ha ha...”

Cảnh Thiều từng bước đi qua, đoạt dải lụa trắng quấn quanh cổ kế hậu, chậm rãi siết chặt, nói nhỏ, “Hoàng huynh tất nhiên cũng hạ chỉ, Vĩnh Xương Bá mưu nghịch, tru di cửu tộc!”

Kế hậu mở to hai mắt nhìn, vươn tay muốn kéo ra, lụa trắng nhanh chóng thít chặt, âm thanh xương gãy vang lên.

Cảnh Thiều buông tay nhìn kế hậu chết khó coi, nhẹ giọng nói, “Mười kẻ như bà cũng không bằng một hạt bụi dưới chân mẫu hậu.”

Mộ Hàm Chương chậm rãi đi qua, vươn tay ôm lấy Cảnh Thiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng hơi run rẩy của hắn.

Năm Hoành Chính thứ mười sáu, hoàng đế băng hà, quốc tang, tân đế đăng cơ, sửa hiệu thành Thịnh Nguyên, đại xá thiên hạ.

Ngày đăng cơ phong nguyên phối Tiêu thị làm Hoàng hậu, Thành Vương Cảnh Thiều làm Trấn quốc Thân vương.

Vĩnh Xương Bá Ngô tộc phạm thượng tác loạn, hạ độc tiên đế, tru di cửu tộc. Mậu Quốc công mưu phản, tịch thu tước vị, Đại Hoàng tử Cảnh Vinh biếm làm thứ dân, lưu đày tới xứ Thục, vĩnh viễn không được hồi kinh.

Năm Thịnh Nguyên thứ hai, Tiêu thị bệnh nặng.

“Đều là ngươi, ngươi khắc chết Tiểu Tứ tử, bây giờ lại khắc mẫu hậu!” Trong ngự hoa viên, một tiểu cô nương mặc hoa phục chỉ vào một hài tử chừng ba bốn tuổi mắng, ngữ khí giận dữ.

Đứa bé kia trừng đôi mắt đen, cũng không tranh cãi mà trực tiếp bốc một nắm đất quăng vào mặt nàng.

“A!” Tiểu cô nương lập tức hét ầm lên.

“Công chúa!” Cung nữ gần đó vội vàng đến che chở.

Đứa bé kia nhặt một viên đá leo tuốt lên cây, một cung nữ tới gần muốn trèo lên kéo nó xuống, thằng nhóc trừng cung nữ kia một cái, ném đá.

“Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.” (hở???) Cảnh Thiều một thân vương phục nguyệt sắc đứng sau giả sơn cười nói, quay đầu lại thấy huynh trưởng mặt mày xanh mét thì lập tức ngậm miệng.

“Hoàng hậu muốn đem Cảnh Trừng về bên người, trẫm không nghĩ là sẽ dạy nó thành dạng này.” Cảnh Sâm nhìn Tam Hoàng tử Cảnh Trừng đứng trên cây diễu võ dương oai la hét với Công chúa Cảnh Diêu đanh đá.

“Đệ ngược lại cảm thấy tính tình thằng nhóc này rất giống đệ lúc bé nha.” Cảnh Thiều cười đi ra, lén lút nhảy lên cây, ôm hài tử trên cây vào lòng.

“Phụ hoàng!” Công chúa Cảnh Diêu thấy Cảnh Sâm thì bị dọa, quỳ xuống hành lễ.

“Hoàng thúc!” Cảnh Trừng bị Cảnh Thiều ôm cũng không sợ, mở to mắt nhìn ắn, “Thúc làm sao mà lên được thế?”

“Nhóc theo ta tới Thành Vương phủ ta sẽ dạy cho.” Cảnh Thiều xoa xoa cái đầu xù của Cảnh Trừng.

“Không đứng đắn gì hết, đệ...” Cảnh Sâm nhíu nhíu mày, nhìn đệ đệ cắp thằng bé dưới cánh tay. Từ khi vương cơ chết bất đắc kì tử, Tiêu thị liền muốn đưa đứa bé này đến bên người giáo dưỡng, nói là giáo dưỡng chữ cũng chỉ là để nó chơi nháo, rất ít quản giáo.

“Đúng hợp ý đệ a!” Cảnh Thiều mang theo tiểu tử đang ngọ nguậy không ngừng kia, cười nói.

Cảnh Sâm chau mày thở dài, “Bắc Uy Hầu hôm qua thỉnh chỉ lập thế tôn, đệ cũng tiếp đệ đệ Hàm Chương vào phủ đi, về sau để nó thừa tước Văn Uyên Hầu.”

Năm Thịnh Nguyên thứ hai, Thành Vương nhận Tam Hoàng tử làm con trưởng thừa tự, đồng thời tiếp ấu tử Bắc Uy Hầu nhập Thành Vương Văn Uyên Hầu phủ để dạy dỗ.

Năm Thịnh Nguyên thứ ba, Hoàng hậu Tiêu thị qua đời, Hoài Nam Vương mang theo di huấn của Thái tổ vào kinh, Thịnh Nguyên đế thật sự cảm thấy đau đầu a.

“Đại ca, di huấn của Thái tổ viết gì vậy?” Cảnh Thiều hỏi Cố Hoài Khanh đang ở tạm trong phủ, hắn vẫn luôn đặc biệt tưởng nhớ ghi chép trong sổ tay của Thái tổ nhưng ca ca không cho xem, đã tò mò lâu rồi, nay Cố Hoài Khanh có di huấn của Thái tổ trong tay, nghĩ nghĩ chắc cũng tương tự.

Cố Hoài Khanh như cười như không nhìn hắn, “Mỗi một đời Hoài Nam Vương đều gọi là Cố Hoài Khanh, còn có trước năm hai lăm tuổi không được cưới Vương phi, ngươi có biết vì sao không?”

Cảnh Thiều ngốc ngốc lắc đầu.

Thái tổ ở sông Tần Hoài viết: Khanh thủ ở Hoài Nam, trẫm ngủ cũng an lòng.

Di huấn Thái tổ: Đất phong Hoài Nam vĩnh viễn không thể diệt, con cháu đời sau nếu muốn triệt phiên, phải cưới Hoài Nam Vương làm hậu.

“Xoảng!” Chén trà trong tay Cảnh Thiều rơi rụng trên đất, vỡ nát.

Cố Hoài Khanh liếc mắt nhìn hắn, đứng dậy vào phòng trong.

“Trừng nhi, ca ca muốn dùng ngọ thiện.” Mộ Long Lân ngước cái đầu nhỏ, gọi thằng nhóc trên cây.

“Tiểu cữu cữu!” Cảnh Trừng từ trên chạc cây thấp nhảy xuống, nhào vào trong lòng Mộ Long Lân, hai tiểu tử tròn vo hạ cánh trên cỏ.

(Rồi, đây chính xác là vợ chồng Vương gia version tí hon nè nè :”>

“Oa ô!” Đại lão hổ ngủ gật cách đó không xa ngáp một cái, thấy hai đứa nhỏ lăn thành một đoàn, lập tức hưng trí quệt mông chạy tới, dùng cái đầu bự bự xù xù cùng hai hài tử vui đùa ầm ĩ.

“Lân nhi, Trừng nhi!” Một thanh âm ôn nhuận trong trẻo truyền đến, hai hài tử lập tức cứng ngắc, thành thành thật thật đứng im, chỉ có đại lão hổ còn không biết nguy hiểm vẫn như cũ hô tới gọi lui ủn mũi trên cỏ.

Mộ Hàm Chương nhìn nhìn hai người một hổ người dính đầy cỏ, lập tức lạnh mặt.

“Ca ca...”

“Phụ thân...”

“Oa ô...”

Cảnh Thiều cười cười, qua ôm Vương phi nhà mình vào lòng, ném cho ba tên kia một ánh mắt ra hiệu, Cảnh Trừng phản ứng nhanh nhất kéo tiểu cữu cữu bỏ chạy, Tiểu Hoàng không rõ cho nên vòng quanh chủ nhân cọ một vòng, còn nằm vật xuống khoe bụng với y.

“Ngươi cứ chiều bọn chúng, sớm muộn gì cũng hư cho xem.” Mộ Hàm Chương đẩy người phía sau.

Cảnh Thiều lại không buông tay, chỉ càng ôm người ta chặt hơn.

Bụi trần đã thành dĩ vãng, có khi Cảnh Thiều nghĩ, đủ thứ chuyện của kiếp trước chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoàng lương Thái tổ ban cho, muốn hắn không mắc sai lầm như tổ tiên, có thiên hạ lại mất đi người trong lòng.

Cảnh Thiều vùi mũi trên cổ người ta, hít hà thật sâu, “Quân Thanh...”

“Hửm?” Mộ Hàm Chương quay đầu nhìn hắn.

“...” Cảnh Thiều ngẩng đầu, cong cong mắt cười ịn một nụ hôn lên tuấn nhan người ta, “Không có gì, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Mộ Hàm Chương ngẩn ngơ, cũng chậm rãi tươi cười, “Được.”

Hoa đào lại nở, gió xuân phơ phất, đóa hoa hồng nhạt mang theo bóng hai người đi mất, nơi này trở lại hoàn toàn tĩnh lặng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio