“Đây là?” Mộ Hàm Chương nhíu mày quay đầu nhìn Cảnh Thiều.
“Để đề phòng hậu họa thôi.” Cảnh Thiều cười cười, lôi kéo y vào doanh địa dạo qua một vòng.
Trang bị nơi này cơ bản tương đương thân quân Thành Vương, doanh địa có thể chứa vài ngàn người nhưng hiện nay quân số còn chưa tới một ngàn.
“Chỗ này cứ chậm rãi tuyển người thôi, đều là từ bên ngoài kinh thành tới.” Cảnh Thiều đến trước trại ngựa, nhìn chuồng ngựa trống rỗng.
“Ngươi để phụ thân ta mua ngựa là dùng vào việc này?” Mộ Hàm Chương nhớ tới chuyện Bắc Uy Hầu nói với y, vài ngày nữa sẽ vận chuyển ngựa từ tây bắc về đây.
“Ừa.” Cảnh Thiều lên tiếng, chống tay ngồi lên một thanh chắn chuồng ngựa, hai chân quơ quơ có vẻ thích chí, nhìn tướng sĩ thao luyện trong im lặng cách đó không xa, không hiểu sao lại cảm thấy an lòng. Tư quân ở đây chính là con át chủ bài cuối cùng của hắn, đời trước nếu có được thế lực này mà đem ra thì không thèm sợ ai nữa.
“Đây là tư quân, nếu để người biết thì ngươi có thể bị gán tội mưu phản đấy.” Mộ Hàm Chương cảm thấy sầu lo.
Cảnh Thiều nhảy xuống, ôm cái người đang nhíu mày kia vào lòng, hôn hôn mặt y, “Ta sẽ an bài thỏa đáng, đừng lo lắng.” Từ kinh thành đến Phong Nguyệt sơn mất mấy chục dặm đường, nhớ tới sự kiện kia khiến hắn thực khó thở, không khỏi ôm người càng chặt. ( là sự kiện hồi đời trước anh ôm Vương phi nhà mình bị thương chạy tới Phong Nguyệt sơn rồi nhảy xuống xong trọng sinh luôn đó)
Mộ Hàm Chương trầm mặc suốt quãng đường về biệt viện, cánh rừng hoang này cách kinh thành chỉ ba mươi dặm, trong thành mà phát sinh chuyện gì thì ở đây có thể thấy được, toàn bộ lên ngựa thì nửa canh giờ đã có thể tới thành đông. Có được quân đội này, Cảnh Thiều cho dù muốn bức vua thoái vị cũng được. Một khi chuyện này bại lộ thì hậu quả là không thể tưởng được. Hơn nữa, nuôi tư quân chẳng phải việc chỉ cần mấy ngàn lượng bạc là xong, trên cơ bản giống như một cái bao không đáy cứ cuồn cuộn ngốn tiền...
Cảnh Thiều thấy người trong ngực trầm tư cũng không quấy rầy y, chỉ sửa sửa cho y dựa vào thoải mái chút, sau đó thẳng hướng biệt viện mà đi.
Tháng hai đầu xuân, thời tiết nửa lạnh nửa không, thích hợp nhất là ngâm dưới ôn tuyền nha.
Đợi áo khoác bị cởi ra rồi Mộ Hàm Chương mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã đứng cạnh ôn tuyền mà Cảnh Thiều thì đang hưng trí bừng bừng cởi quần áo mình.
“Đang ban ngày...” Mộ Hàm Chương lập tức đỏ mặt, đoạt lại vạt áo muốn mặc lại.
“Trời đang lạnh, ban ngày ngâm ôm tuyền là hợp nhất rồi, không là buổi tối trở lạnh không chịu nổi đâu.” Cảnh Thiều nói thực nghiêm túc.
Mộ Hàm Chương trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn nhìn ôn tuyền phía sau.
Tháng hai là mùa hoa sơn tra nở rộ, mảnh đất bên cạnh ao nở toàn hoa sơn tra, chỉ có hai loại màu trắng và màu hồng phấn, hoa nở như khói lượn lờ khắp nơi, thời tiết hơi chút tối tăm, ánh mặt trời chiếu qua tầng mây thật dày tạo thành một hồi mông mông lung lung xung quanh, nơi rực rỡ duy nhất là ôn tuyền tràn ngập sương mờ tạo cảm giác nhập tiên cảnh kì ảo.
Cảnh Thiều cởi y phục trước, ùm một tiếng nhảy vào trong nước rồi ngoi lên, bọt nước văng tung tóe lập tức làm ướt xiêm y Mộ Hàm Chương, “Quân Thanh, xuống đây đi.”
Da thịt màu mật bao lấy đường cong cơ bắp mượt mà, vóc dáng cân xứng không hề có sẹo, giống như một con báo yên lặng chờ phát động, trong vẻ nguy hiểm lại mang theo nét hấp dẫn chết người. Bọt nước dọc theo gương mặt anh tuấn nghiêng nghiêng chảy xuống chạm vào lồng ngực rộng lớn, ở đóa hồng anh chuyển một đường thẳng xuống khe ngực đầy đặn, rơi vào trong nước. (máo mũi phun trào bình thường toàn nghe anh Thiều tung hê vợ ảnh quyến dzũ đồ, lâu lâu mới có một đoạn miêu tả kĩ a kĩ Vương gia a, hing hing~~)
Mộ Hàm Chương nhìn cảnh đẹp trước mắt nhất thời cảm thấy cả người nóng bừng, do dự tháo vạt áo.
Cảnh Thiều lập tức há hốc mồm, mắt cũng không chớp mà nhìn người ta cởi quần áo. (tới đây là hết show của ảnh rồi, bật mode mê vợ hớ hớ)
“Ngươi, ngươi quay đi chỗ khác đi, ta...” Mộ Hàm Chương bị hắn nhìn chăm chú liền không tự nhiên, xoay người sang chỗ khác, Cảnh Thiều dễ gì buông tha y, bước ra khỏi hồ, lại vươn tay ôm cái người đang chuẩn bị chạy trốn kia vào trong ngực. Thân thể ướt nước lập tức làm vạt áo người trong lòng cũng ướt đẫm.
“Quần áo cũng ướt rồi, ta giúp ngươi cởi.” Cảnh Thiều thỏa mãn vươn tay, bàn tay to ướt sũng ở ngoại sam để lại vài dấu móng tay.
Quần áo ướt thì tất nhiên không thể mặc mà ra ngoài, Mộ Hàm Chương trừng mắt nhìn hắn, đẩy cái móng vuốt đang sờ loạn ra mới ý thức được người nọ đang xích lõa (ở truồng á á), “Ngươi...Ngươi mau trở lại trong nước đi, ta tự xuống.”
Kì thật viện này bốn phía đều kín, trên đỉnh chỉ che một nửa, lại thêm ôn tuyền hàng năm ấm áp nên đứng trên bờ vẫn không thấy lạnh. Ấy vậy mà Cảnh Thiều vẫn ngoan ngoãn nhảy vào lại, nhìn người trên bờ thoát ngoại sam, cởi miên bào, lộ ra trung y mềm mại...
Mộ Hàm Chương bị nhình chằm chằm cũng hết cách, đành xoay người qua chỗ khác, vừa thoát trung y đã bị một cánh tay ôm lấy thắt lưng kéo mạnh vào trong nước.
“Ô...” Mộ Hàm Chương hoảng sợ, vừa đứng vững lại thì đôi môi đã bị chiếm lấy.
Nước ôn tuyền thấm ướt nội sam tuyết trắng dán chặt vào thân thể, bao quanh thân hình hoàn mỹ, hai điểm nhỏ đo đỏ như ẩn như hiện thật mị hoặc. (Hết chồng đến vợ, máo của tuôi, khô máo rồi ///,,///)
Cảnh Thiều ôm chặt người trong ngực, một bên cọ cọ hôn môi một bên nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài lớp vải vóc.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng, móng tay chỉnh tề cách một lớp quần áo làm cảm giác tăng lên gấp bội, Mộ Hàm Chương không trụ được run rẩy, miệng phát ra thanh âm nức nở nho nhỏ, thân thể cũng phản ứng theo.
Móng tay cách lớp quần áo sẽ không thương tổn y, Cảnh Thiều tinh quái mà duỗi tay xuống a xuống, một hồi lộng tiểu Quân Thanh đã muốn ngẩng đầu.
“Này, á!” Mộ Hàm Chương lùi lại, sung sướng bén nhọn kích thích đến nỗi y không đứng vững, chỉ có thể ôm Cảnh Thiều để ổn định lại.
Cảnh Thiều thuận thế ngồi xuống, đặt người trong ngực ngồi trên đùi mình.
Ngón tay thấm hương cao thuận lợi tiến vào thân thể, Mộ Hàm Chương nhăn mày khó chịu. Cảnh Thiều lấy đi quần lót của y chỉ giữ lại nội sam, vùi đầu trước ngực y mà dùng răng nanh nhẹ gặm gặm.
Hai ngón tay nhẹ nhàng mở rộng nơi mềm mại, nước ôn tuyền theo khe hở chui vào thân thể Mộ Hàm Chương.
“A...Nóng.” Mộ Hàm Chương bị dòng nhiệt đột nhiên tràn vào thân thể làm cho hoảng hốt, luống cuống ôm sát cổ Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều ngửa đầu trao y một nụ hôn thật dài, chậm rãi nâng hai cánh mông non mềm cọ cọ một chút, chợt thả tay. (á á, hự hự, xin lỗi cho editor năm phút cầm máu >,,