Mộ Hàm Chương cảm thấy mình mà hùa theo hắn thì chỉ tổ phí thời giờ, đẩy cái đầu cọ loạn trọng ngực mình ra, “Triều đình cũng không phải trường học, nói không đi là không đi được sao, ta còn rất nhiều việc phải làm.” Nói xong y cũng mặc kệ ánh mắt ai oán của Cảnh Thiều, đứng dậy ra ngoài.
Gọi Vân Trúc tới Duệ Vương phủ báo tin Cảnh Thiều bị cấm túc một tiếng, Mộ Hàm Chương cũng mặt kệ Vương gia nhà mình đang ngồi làm mặt xấu trên thảm, trực tiếp tới tiểu thư phòng đông uyển, chuyện Hoành Chính đế nói mới nãy y còn phải mau chóng làm cho tốt.
Cảnh Thiều mở mắt nhìn Vương phi nhà mình bỏ rơi mình mà đi, trong lòng sinh cảm giác bi thương khi thất nghiệp phải nhờ tức phụ nhà mình nuôi a.
Cảnh Sâm nghe tin này thì chưa tới giờ cơm chiều đã tự mình chạy tới. Lệnh của Hoành Chính đế là không cho Cảnh Thiều ra ngoài chứ không có cấm người khác tới gặp hắn.
“Cố Hoài Khanh bảo đệ đưa cho huynh cái này.” Cảnh Thiều đem danh sách quan viên kai ra cho Cảnh Sâm.
Sắc mặt Cảnh Sâm nhất thời có chút quái dị, “Cái này, gã đã đưa cho huynh một bản rồi.”
Cảnh Thiều, “...”
Cảnh Sâm, “...”
“Khá lắm Cố Hoài Khanh, mệt ta còn cảm động một lúc lâu!” Cảnh Thiều tức giận không thôi, tên kia vậy mà dùng mấy tờ giấy đùa giỡn hai huynh đệ hắn.
(Anh mắng anh đánh người ta cho lắm vào, giờ bị trả đũa rồi đấy XD, anh Cố cũng thâm thật gãi cằm)
Cảnh Sâm nhìn kĩ giấy tờ trong tay thì phát hiện có chút khác so với danh sách của hắn, liền lấy một bản khác trong tay áo ra xem, nhìn mới thấy hai bản này hợp lại thành một danh sách nhân mạch hoàn chỉnh. Cố Hoài Khanh có lẽ là thăm dò hai huynh đệ hắn rốt cuộc có một lòng hay không, dù sao thứ này ở trong tay ai thì cũng là một thế lực không hề nhỏ. Nếu huynh đệ hắn không đồng tâm, mỗi người nắm một phần tất nhiên sẽ không hiệu quả, đến lúc đó tin tức vào tai Cố Hoài Khanh thì lần hợp tác này coi như không thể thương thảo nữa.
“Gã cũng thật đa nghi.” Nghe xong phân tích của ca ca, Cảnh Thiều có chút mơ hồ.
“Dù sao cũng là cơ nghiệp tổ tông lưu lại, nếu muốn ta dùng giang sơn Đại Thần ra cược thì tất nhiên sẽ không dễ dàng mà tin tưởng.” Cảnh Sâm hợp hai phần danh sách thành một, một lần nữa cất vào tay áo. Đối với Cố Hoài Khanh hắn cũng không oán hận gì, dù sao loại chuyện hợp tác cùng phiên vương nếu huynh đệ họ không đồng tâm thì tất nhiên dễ bại lộ, đến lúc đó Hoài Nam Vương cũng đi tong.
“Còn có, Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm kia đã là người của Cảnh Du rồi.” Cảnh Thiều uống ngụm trà, đột nhiên nhớ tới kẻ hôm nay theo Tứ Hoàng tử lục soát Tửu Tiên Lâu kia, đó cũng là lời Cố Hoài Khanh lúc sắp đi đặc biệt dặn dò.
Cảnh Sâm nhíu nhíu mày, Lễ bộ là nơi hắn chưởng quản, không nghĩ tới Cảnh Du đã duỗi tay tới đây.
“Ca, chúng ta cũng mua người của Hình bộ đi.” Cảnh Thiều căm giận nói, nhìn đến dáng vẻ đắc ý của tên Cảnh Du kia liền tức giận. (anh con nít quá đi >“