Một lần nữa, Bổn Tác Giả đã được chứng minh là mình đúng. Những buổi tiệc ở thôn quê thật sự mang lại những lễ đính hôn đáng kinh ngạc nhất.
Vâng tất nhiên, độc giả thân mến, các bạn chắc chắn là đang đọc điều đó ngay tại đây trước tiên: Tử Tước Bridgerton sắp kết hôn với Miss Katharine Sheffield. Không phải Miss Edwina, như lời đồn đã dự đoán, mà là Miss Katharine.
Về lý do làm thế nào mà lễ đính hôn này lại xảy ra, chi tiết về nó lại rất khó khăn để thu thập. Bổn Tác Giả có thông tin rất chính xác là cặp đôi này bị bắt gặp trong một tình huống bất lợi, và rằng Mrs.Featherington là người chứng kiến, nhưng Mrs.F đã rất kín miệng về toàn bộ vụ việc. Dựa vào sự yêu thích của bà với tin đồn, Bổn Tác Giả chỉ có thể kết luận rằng ngài tử tước (chưa bao giờ được biết đến như là người thiếu những cái gai của mình) đã đe dọa thương tật trên cơ thể Mrs.F nếu bà thở ra dù chỉ một chữ cái.
Tạp chí của Lady Whistledown, ngày tháng năm
Kate sớm nhận ra là vai trò người nổi danh không phù hợp với cô.
Hai ngày còn lại ở Kent đã đủ tệ rồi; một khi Anthony đã tuyên bố lễ đính hôn của họ vào bữa tối ngay sau khi họ hứa hôn, cô đã hiếm có một cơ hội để thở giữa những lời chúc tụng, những câu hỏi, và những lời bóng gió ném về phía cô bởi những vị khách của Lady Bridgerton.
Lần duy nhất mà cô cảm thấy bình tĩnh là khi, một vài giờ sau tuyên bố của Anthony, cô cuối cùng cũng có một cơ hội nói chuyện riêng tư với Edwina, người đã vòng tay ôm cô và tuyên bố cô “thật xúc động,” “quá vui mừng,” và “không cả một tí ngạc nhiên.”
Kate đã thể hiện sự ngạc nhiên của cô rằng Edwina không ngạc nhiên, nhưng Edwina chỉ nhún vai và nói “Với em thì rõ ràng là ngài ấy đang mê mẩn. Em không hiểu tại sao chẳng ai thấy điều đó.”
Điều này làm Kate hơi khó hiểu, bởi vì cô chắc chắn là Edwina đã lọt vào mắt xanh hôn nhân của Anthony.
Một khi Kate trở lại Luân Đôn, những lời bóng gió càng tệ hơn. Mọi người, có vẻ như vậy, thấy họ buộc phải ghé qua nhà Sheffield ở Milner Street để thăm nữ tử tước tương lai. Hầu hết họ cố gắng ám chỉ cuộc trò chuyện của họ với một lượng lời bóng gió chẳng có ý gì là khen ngợi. Không có ai tin là ngài tử tước có thể thật sự muốn kết hôn với Kate, và không một ai có vẻ nhận ra họ đã thô lỗ thế nào khi nói như thế vào mặt cô.
“Ôi trời, cô thật may mắn.” Lady Cowper nói, mẹ của Cressida Cowper nổi tiếng xấu, người mà, về phần mình, chẳng nói hai từ với Kate, chỉ hờn dỗi trong một góc và nhìn trừng trừng như phóng dao về phía cô.
“Tôi đã không biết là ngài ấy quan tâm đến cô.” Miss Gertrude Knight phun ra, với một vẻ mặt rõ ràng là nói rằng cô ta vẫn không tin vào điều đó, và có lẽ còn hy vọng lễ đính hôn có thể được chứng minh là một trò hề, tuy thế vẫn được tuyên bố tại tờ Luân Đôn Times.
Và từ Lady Danbury, người mà chưa bao giờ được biết đến với những lời dễ chịu: “Không biết làm sao mà cô bẫy được anh ta, nhưng chắc nó phải là một mánh cực kỳ. Vài cô gái ngoài kia sẽ không phiền học hỏi từ cô đâu, cứ để ý lời ta mà xem.”
Kate chỉ mỉm cười (hoặc cố gắng làm thế, ít nhất là vậy; cô cho rằng cố gắng của cô để trở nên duyên dáng và thân thiện không hoàn toàn thuyết phục cho lắm) và gật đầu, thì thầm, “Tôi là một cô gái may mắn.” mỗi lần Mary véo vào bên hông cô.
Về phần Anthony, người đàn ông may mắn đó đã có thể tránh được những sự xoi mói cô bị buộc phải chịu. Anh đã nói với cô anh cần phải ở lại Aubrey Hall để giải quyết một vài vấn đề của điền trang trước lễ cưới, đã được định vào Thứ Bảy sắp tới, chỉ chín ngày sau sự cố trong vườn. Mary đã lo lắng rằng sự hấp tấp này sẽ khiến mọi người bàn tán, nhưng Lady Bridgerton đã giải thích rằng dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ có bàn tán, và rằng Kate sẽ ít trở thành chủ đề những lời bóng gió hơn một khi cô có họ của Anthony bảo hộ.
Kate cho rằng nữ tử tước - người có được danh tiếng về khao khát được nhìn thấy những đứa con đã lớn của bà kết hôn - đơn giản chỉ là muốn Anthony đến trình diện với cha nhà thờ trước khi anh có cơ hội thay đổi ý kiến.
Kate thấy cô đồng ý với Lady Bridgerton. Mặc dù cô căng thẳng về đám cưới và hôn nhân sau đó, cô chưa bao giờ thuộc loại người nấn ná. Một khi cô đã quyết định điều gì - hoặc, trong trường hợp này, đã được quyết định cho cô - cô thấy không có lý do gì để hoãn lại. Và về việc bàn tán của mọi người, một đám cưới gấp gáp có thể còn làm việc bàn tán ầm ĩ hơn, nhưng Kate cho rằng cô và Anthony kết hôn càng sớm, thì việc bàn tán đó sẽ lắng xuống sớm hơn, và cô có thể hy vọng trở về với cuộc sống bình thường của mình.
Tất nhiên, cuộc sống của cô sẽ không còn chỉ là về một mình cô nữa. Cô sẽ phải làm quen với điều đó.
Không phải là cô cảm thấy đây là cuộc sống của mình vào lúc này. Những ngày của cô là những sự kiện tiếp diễn, với Lady Bridgerton lôi cô đi hết cửa tiệm này đến cửa hàng khác, chi hàng đống tiền của Anthony vào quần áo tư trang của cô. Kate đã nhanh chóng học được rằng chống lại là vô ích; khi Lady Bridgerton - hay Violet, vì bà đã bảo cô gọi bà như thế - lên kế hoạch gì thì có trời mới cứu được kẻ ngu ngốc nào ngáng đường bà. Mary và Edwina đã hộ tống họ trong một vài chuyến đi như thế, nhưng họ đã nhanh chóng tuyên bố họ kiệt sức với năng lượng không bao giờ cạn của Violet và đã đi đến tiệm Gunter để ăn kem.
Cuối cùng, chỉ còn hai ngày trước lễ cưới, Kate nhận được một tin nhắn từ Anthony, yêu cầu cô ở nhà lúc bốn giờ chiều để anh có thể đến thăm cô. Kate hơi căng thẳng với việc gặp lại anh; vì mọi việc có vẻ đã khác đi - trang trọng hơn - ở thành phố. Mặc dù vậy, cô vẫn nắm lấy cơ hội để tránh một buổi chiều nữa ở Oxford Street, ở chỗ người may trang phục, và người làm mũ, và người làm găng, và với người nào đó mà Violet thấy bà phải lôi cô đi.
Và thế là, trong khi Mary và Edwina ra ngoài - Kate đã hoàn toàn quên đề cập với họ ngài tử tước sẽ đến - cô ngồi xuống trong phòng khách, Newton ngủ sung sướng dưới chân cô, và chờ đợi.
Anthony đã dành phần lớn thời gian của tuần để suy nghĩ. Không ngạc nhiên gì, tất cả mọi suy nghĩ của anh là về Kate và hôn nhân sắp tới của họ.
Anh đã lo lắng rằng anh có thể, nếu anh để mình, yêu cô. Chìa khóa, có vẻ là thế, ở đây đơn giản là không để mình làm thế. Và anh càng nghĩ về điều đó, thì anh càng tin rằng việc này chẳng phải là một vấn đề. Anh là một người đàn ông, và hoàn toàn kiểm soát được hành động và cảm xúc của mình. Anh không phải một tên ngốc; anh biết rằng tình yêu có tồn tại. Nhưng anh cũng tin tưởng vào sức mạnh tư tưởng của mình, và có lẽ còn quan trọng hơn, sức mạnh của ý chí. Thẳng thắn mà nói, anh thấy chẳng có lý do nào mà tình yêu lại là một thứ miễn cưỡng.
Nếu anh không muốn yêu, vậy thì khốn kiếp, anh sẽ không như thế. Nó đơn giản như thế thôi. Nó phải đơn giản như thế. Nếu không, vậy thì anh chẳng phải là một người đàn ông, phải ch
Anh sẽ, mặc dù vậy, phải nói chuyện với Kate về việc này trước đám cưới. Có vài thứ về hôn nhân của họ cần phải được làm rõ. Không phải là luật lệ, chính xác là thế, nhưng... sự thấu hiểu. Đúng, đó là từ chính xác cho điều này.
Kate cần phải hiểu chính xác những gì cô có thể trông đợi ở anh, và những gì mà anh trông đợi ở cô. Hôn nhân của họ không được kết hợp dựa trên tình yêu. Và nó sẽ không trở thành như thế. Điều đó đơn giản chỉ không phải là một khả năng lựa chọn. Anh không nghĩ cô có bất cứ ảo tưởng nào về việc này, nhưng chỉ để phòng trường hợp, anh muốn làm cho rõ, trước khi có bất cứ hiểu lầm nào có cơ hội trở thành thảm họa.
Tốt nhất là phơi bày mọi thứ ra ngoài ánh sáng để cả hai bên đều không bị ngạc nhiên khó chịu sau này. Chắc chắn là Kate sẽ đồng ý. Cô là một người thực tế. Cô sẽ muốn biết cô đứng ở nơi nào. Cô không phải loại người thích phỏng đoán.
Chính xác là hai phút trước bốn giờ, Anthony gõ hai tiếng vào cánh cửa nhà Sheffield, cố gắng làm ngơ hơn một tá người chỉ ngẫu nhiên dạo quanh Milner Street vào chiều hôm đó. Họ, anh nghĩ với một cái nhăn mặt, ở hơi xa so với những cuộc săn lùng thông thường của mình.
Nhưng anh không ngạc nhiên. Anh có thể vừa mới trở lại Luân Đôn, nhưng anh biết rất rõ rằng lễ đính hôn của anh là vụ tai tiếng mới nhất. Cuối cùng thì, tờ Whistledown đã được gửi đến tận Kent.
Người quản gia mở cửa nhanh chóng và đưa anh vào, dẫn anh đến phòng khách ở gần đó. Kate đang chờ ở một ghế nệm dài, tóc cô được vén lên trong một cái-gì-đó-hay-thứ-gì-khác (Anthony chẳng thể nào nhớ nổi tên của tất cả các kiểu tóc của các quý bà quý cô lại thường có vẻ yêu thích) và chụp lên trên là một cái mũ vải ngớ ngẩn theo kiểu mà anh nghĩ là có ý đồng bộ với hoa văn màu trắng trên chiếc váy xanh dương nhạt của cô.
Chiếc mũ vải, anh quyết định, sẽ là thứ đầu tiên phải ra đi một khi họ kết hôn. Cô có mái tóc đáng yêu, dài và dày và láng mượt. Anh biết rằng lề thói cư xử lịch thiệp đòi hỏi cô phải đội nón khi cô đi ra ngoài, nhưng thật đấy, nó là một tội ác khi phải che đậy tóc cô trong chính căn nhà của mình.
Trước khi anh có thể mở miệng, ngay cả chào hỏi, côỉ về một khay trà bằng bạc trên bàn đối diện với cô và nói. “Em đã mạn phép cho dọn trà. Trời hơi lạnh một chút và em nghĩ ngài có lẽ muốn uống trà. Nếu ngài không thích, em sẽ rất vui lòng gọi thứ gì đó khác cho ngài.”
Chẳng có tí lạnh lẽo nào cả, ít nhất là không lạnh đến mức Anthony có thể nhận ra, nhưng anh vẫn nói. “Nó sẽ rất tuyệt, cảm ơn em.”
Kate gật đầu và cầm tách lên để rót. Cô nghiêng nó một tí, và rồi đặt thẳng nó lại, cau mày khi cô nói. “Em còn không biết ngài uống trà thế nào nữa.”
Anthony cảm thấy một bên khóe miệng anh hơi cong lên. “Sữa. Không đường.”
Cô gật đầu, để ấm trà xuống để thêm sữa vào. “Nó có vẻ là một điều mà một người vợ nên biết.”
Anh ngồi xuống một chiếc ghế ở bên phải chiếc sofa. “Và giờ thì em biết.”
Cô hít sâu vào và rồi thở ra. “Giờ thì em biết.” Cô thì thầm.
Anthony hắng giọng khi anh quan sát cô rót trà. Cô không mang găng tay, và anh nhận thấy anh thích ngắm bàn tay cô khi cô làm việc. Những ngón tay cô dài và thanh mảnh, và chúng thật duyên dáng đến không thể tin được, khiến cho anh ngạc nhiên, nếu xét đến việc không biết bao nhiêu lần cô dẫm lên chân anh khi khiêu vũ.
Tất nhiên một vài trong số đó là có chủ ý, nhưng, anh đoán, không nhiều như là cô muốn anh tin.
“Của ngài đây.” Cô thì thầm, đưa tách trà cho anh. “Cẩn thận, nó nóng đấy. Em không bao giờ thích uống trà âm ấm.”
Không, anh nghĩ với một nụ cười, cô sẽ không. Kate không phải kiểu người làm việc gì nửa vời. Đó là một trong những điều anh thích nhất về cô.
“Thưa ngài?” Cô nói lịch sự, di chuyển tách trà thêm vài inch về phía anh.
Anthony cầm lấy cái đĩa bên dưới, cố ý để cho những ngón tay đeo găng ve vuốt qua những ngón tay trần của cô. Anh nhìn vào g cô, nhận thấy màu hồng phớt lên trên má cô.
Vì lý do nào đó điều này khiến anh hài lòng.
“Ngài có điều gì đặc biệt muốn hỏi em sao, thưa ngài?” Cô hỏi, một khi tay cô đã an toàn ở cách xa tay anh, và những ngón tay cô đã nắm lấy quai tách trà của mình.
“Là Anthony, như anh chắc là em còn nhớ, và anh không thể đến thăm vị hôn thê của anh chỉ vì niềm vui được ở bên cạnh cô ấy hay sao?”
Cô đưa anh một cái nhìn đanh đá qua vành chiếc tách của cô. “Tất nhiên là ngài có thể,” cô trả lời, “nhưng em không nghĩ là ngài lại làm thế.”
Anh nhướng một bên lông mày lên bởi sự xấc láo của cô. “Trong trường hợp này, thì em đúng.”
Cô thì thầm điều gì đó. Anh không nghe rõ, nhưng anh có một nghi ngờ nó là, “Em thường xuyên đúng.”
“Anh nghĩ chúng ta nên thảo luận về hôn nhân của chúng ta.” Anh nói.
“Em xin lỗi?”
Anh dựa vào chiếc ghế. “Chúng ta đều là những người thực tế. Anh nghĩ chúng ta sẽ hòa hợp hơn một khi chúng ta hiểu được chúng ta có thể trông đợi gì từ phía bên kia.”
“Tất - tất nhiên.”
“Tốt.” Anh để cái tách của anh xuống đĩa lót, rồi đặt cả hai xuống bàn đối diện. “Anh mừng là em cũng cảm thấy thế.”
Kate gật đầu chậm chạp nhưng không nói gì, thay vào đó chọn cách giữ mắt cô gắn chặt vào khuôn mặt anh khi anh hắng giọng. Anh trông như thể đang chuẩn bị cho một bài diễn văn trước nghị viện.
“Chúng ta không có một khởi đầu tốt đẹp cho lắm,” anh nói, hơi cau mày khi cô gật đầu đồng ý, “nhưng anh cảm thấy - và anh hy vọng em cũng thế - rằng chúng ta đã tiến được tới một tình bạn.
Cô gật đầu lần nữa, nghĩ rằng có lẽ cô sẽ theo đến cuối buổi trò chuyện mà chẳng làm gì khác ngoài gật đầu.
“Tình bạn giữa người chồng và người vợ là điều quan trọng nhất,” anh tiếp tục, “còn quan trọng hơn cả, theo ý kiến của anh, tình yêu.”
Lần này cô không gật đầu.
“Hôn nhân của chúng ta sẽ dựa trên tình bạn và sự tôn trọng lẫn nhau,” anh phán, “và anh không thể hài lòng hơn được nữa.”
“Sự tôn trọng.” Kate nhắc lại, hầu như chỉ bởi vì anh đang nhìn vào cô trông đợi.
“Anh sẽ cố gắng hết sức làm một người chồng tốt đối với em.” Anh nói. “ Và, nếu em không cấm chỉ anh ở bên ngoài giường em, anh sẽ chung thủy với cả em và những lời thề của chúng ta.”
“Điều này đúng là khai sáng cho em.” Cô thì thầm. Anh đang nói không phải điều gì mà cô không trông đợi, vậy mà cô lại thấy nó thật khó chịu.
Đôi mắt anh nheo lại. “Anh hy vọng là em nghe anh một cách nghiêm túc, Kate.”
“Ôi, rất nhiều đấy chứ.”
“Tốt.” Nhưng anh nhìn cô với ánh mắt hài hước, và cô không chắc là anh có tin cô không. “Đổi lại,” anh nói thêm, “anh mong là em không cư xử với bất kỳ thái độ nào bôi nhọ dòng họ anh.”
Kate cảm thấy cột sống cô cứng lại. “Em sẽ không bao giờ dám mơ như thế.”
“Anh không nghĩ là em sẽ như thế. Đó là một trong những lý do mà anh rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Em sẽ trở thành một nữ tử tước tuyệt vời.”
Câu này có ý là một lời khen, Kate biết, nhưng nó vẫn có cảm giác một chút trống rỗng, và có lẽ là có một chút sự hạ cố nữa. Cô thích được bảo là cô sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời
“Chúng ta sẽ có tình bạn,” anh tuyên bố, “và chúng ta sẽ có sự tôn trọng lẫn nhau, và con cái - những đứa con thông minh, tạ ơn Chúa, bởi vì em chắc chắn là người phụ nữ thông minh nhất mà anh từng gặp.”
Điều này đền bù lại cho sự hạ cố của anh, nhưng Kate chỉ có vừa đủ thời gian để mỉm cười vì lời khen của anh trước khi anh thêm, “nhưng em không nên trông đợi tình yêu. Hôn nhân này sẽ không có tình yêu.”
Kate cảm thấy bị nghẹn trong cổ họng, và cô nhận thấy mình lại gật đầu lần nữa, chỉ trừ là lần này mọi cử động của cổ lại mang đến sự đau đớn cho trái tim cô.
“Có một số thứ anh không thể đem lại cho em,” Anthony nói, “và tình yêu, anh e là một trong những điều đó.”
“Em hiểu rồi.”
“Em hiểu chứ?”
“Tất nhiên.” Cô gần như đã quát lên. “Ngài không thể nói điều nãy rõ hơn nếu ngài khắc nó lên cánh tay em.”
“Anh chưa bao giờ có ý định kết hôn vì tình yêu.” Anh nói.
“Đó không phải là điều ngài nói khi ngài đang theo đuổi Edwina.”
“Khi anh đang theo đuổi Edwina,” anh đáp trả, “anh đang cố gắng gây ấn tượng với em.”
Đôi mắt cô nheo lại. “Bây giờ thì ngài không gây ấn tượng lắm đâu.”
Anh thở ra một hơi dài. “Kate, anh không đến đây để tranh cãi. Anh chỉ nghĩ sẽ tốt nhất khi chúng ta thành thật với nhau trước khi kết hôn vào sáng Thứ Bảy.”
“Tất nhiên.” Cô thở dài, buộc mình phải gật đầu. Ý định của anh không phải là để xúc phạm cô, và cô không nên phản ứng thái quá như thế. Giờ cô đã hiểu anh đủ rõ để biết rằng anh chỉ hành động vì quan tâm. Anh biết anh không thể yêu cô; tốt hơn là làm rõ điều này ngay từ lúc đầu.
Nhưng nó vẫn đau đớn. Cô không biết cô đã yêu anh chưa, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn là cô có thể yêu anh, và sợ hãi đến chết được là sau vài tuần kết hôn, cô sẽ yêu anh.
Và sẽ thật tuyệt nếu anh có thể yêu đáp lại cô.
“Tốt nhất là chúng ta hiểu nhau từ bây giờ,” anh nói nhẹ nhàng.
Kate chỉ tiếp tục gật đầu. Một cơ thể đang trong sự vận động thì có xu hướng giữ nguyên sự vận động đó, và cô sợ là nếu cô ngừng lại, cô sẽ làm điều gì đó thực sự ngu ngốc, như là khóc.
Anh với tay qua bàn và nắm lấy bàn tay cô, khiến cô ngần ngừ. “Anh không muốn em bước vào hôn nhân với bất kỳ ảo tưởng nào.” Anh nói. “Anh không nghĩ là em muốn như thế.”
“Tất nhiên là không, thưa ngài.” Cô nói.
Anh cau mày. “Anh nghĩ là anh đã bảo em gọi anh là Anthony.”
“Ngài đã nói thế,” cô nói, “thưa ngài.”
Anh rút tay lại. Kate nhìn anh đặt tay trở lại vào lòng anh, cảm thấy mất mát kỳ lạ.
“Trước khi anh đi,” anh nói, “anh có thứ này cho em.” Không rời mắt khỏi cô, anh đưa tay vào túi và rút ra một hộp trang sức nhỏ. “Anh phải xin em thứ lỗi vì đã chậm trễ trong việc tặng nhẫn đính hôn cho em.” Anh thì thầm, đưa nó cho cô.
Kate vuốt ngón tay cô trên lớp vải nhung bên ngoài trước khi bật mở cái hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn bằng vàng đơn giản trang hoàng bởi một viên kim cương.
“Đó là của gia truyền dòng họ Bridgerton.” Anh nói. “Có nhiều nhẫn đính hôn trong bộ sưu tập, nhưng anh nghĩ em sẽ thích cái này nhất. Những cái khác hơi nặng và cầu kỳ.”
“Nó đẹp quá.” Kate nói, hoàn toàn không thể dứt mắt ra khỏi chiếc nhẫn.
Anh đưa tay ra và cầm lấy cái hộp t tay cô. “Anh có thể chứ?” Anh thì thầm, rút cái nhẫn ra khỏi hộp.
Cô đưa bàn tay ra, thầm nguyền rủa mình khi cô nhận ra cô đang run - không quá nhiều, nhưng đủ để anh nhận thấy. Anh không nói một lời nào, mặc dù vậy, chỉ giữ vững cô bằng tay anh khi trượt chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
“Trông đẹp đấy chứ, em không nghĩ vậy sao?” Anh hỏi, vẫn còn ôm lấy những ngón tay cô trong tay mình.
Kate gật đầu, không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn. Cô chưa bao giờ thích đeo nhẫn cả; đây sẽ là cái đầu tiên cô mang trong bất kỳ quy tắc nào. Nó có cảm giác lạ lẫm trên ngón tay cô, nặng và lạnh và rất, rất vững chắc. Nó khiến cho mọi thứ đã xảy ra vào tuần rồi có vẻ thật hơn. Chắc chắn hơn. Cô nhận ra khi cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn rằng cô đang nửa trông chờ một tiếng sét dội xuống từ thiên đường và ngừng sự tiến triển này lại trước khi họ thật sự đọc lời thề của mình.
Anthony di chuyển đến gần hơn, rồi đưa những ngón tay cô lên môi anh. “Có lẽ chúng ta nên đánh dấu giao kèo này với một nụ hôn?” Anh thì thầm.
“Em không chắc...”
Anh kéo cô vào lòng anh và cười toét miệng quỷ quái. “Anh chắc.”
Nhưng khi Kate vấp chân rơi vào người anh, cô không may lại đá trúng Newton, nó sủa một tiếng to rên ư ử, rõ ràng là buồn phiền vì bị đánh thức khỏi giấc ngủ một cách thô lỗ như thế.
Anthony nhướng mày và nhìn qua người Kate xuống Newton. “Anh đã không thấy nó ở đây.”
“Nó đang ngủ trưa.” Kate giải thích. “ Nó ngủ rất sâu.”
Nhưng một khi đã tỉnh, Newton không chịu để bị cho ra rìa, và với một tiếng sủa tỉnh táo hơn, nó phóng lên chiếc ghế, nằm gọn trong lòng Kate.
“Newton!” Kate thét lên.
“Ôi, vì tình yêu của - ” Nhưng tiếng lầm bầm của Anthony bị cắt ngang bởi một nụ hôn ướt á từ Newton.
“Em nghĩ là nó thích ngài.” Kate nói, quá thích thú với vẻ mặt đầy ghê tởm của Anthony nên cô đã quên phải ngượng ngùng về vị trí của cô ở trong lòng anh.
“Chó,” Anthony ra lệnh, “xuống sàn ngay lập tức.”
Newton cúi đầu và rên ư ử.
“Ngay bây giờ!”
Thở ra một hơi dài, Newton xoay người và hụp xuống sàn nhà.
“Ôi trời,” Kate nói, cúi nhìn xuống chú chó đang lầm lũi dưới bàn, mõm nó buồn rầu đặt trên tấm thảm, “em bị ấn tượng đấy.”
“Tất cả là ở giọng nói,” Anthony nói láu cá, trườn một cánh tay như rắn quanh eo cô để cô không thể đứng lên được.
Kate nhìn vào cánh tay anh, rồi vào gương mặt anh, đôi lông mày cô nhướng lên khi cô hỏi. “Tại sao,” cô trầm ngâm, “mà em lại có cảm giác ngài thấy giọng nói đó cũng có ảnh hưởng như vậy đến phụ nữ chứ?”
Anh nhún vai và nghiêng người về phía cô với một nụ cười mí-mắt-nặng-nề. “Nó thường có tác dụng” Anh thì thầm.
“Không phải với người này.” Kate đặt hai tay cô lên cánh tay vịn của chiếc ghế và cố vùng đứng dậy.
Nhưng anh lại quá mạnh. “Đặc biệt là người này.” Anh nói, giọng anh trầm xuống như tiếng rừ rừ của mèo. Với bàn tay kia, anh khum lấy cằm cô và xoay mặt cô về phía anh. Đôi môi anh nhẹ nhàng nhưng đòi hỏi, và anh khám phá miệng cô với một sự tỉ mỉ khiến cô ngộp thở.
Miệng anh di chuyển dọc theo cằm đến cổ cô, chỉ ngừng lại để thì thầm. “Mẹ em ở đâu?”
“Ra ngoài.” Kate thở hổn hển.
Răng anh rứt nhẹ mép áo cô. “ Trong bao lâu?”
“Em không biết.” Cô bật ra một tiếng thét nhỏ khi lưỡi anh lướt xuống dưới lớp vải và vẽ một đường gợi cảm trên da cô. “Chúa ơi, anh Anthony, anh đang làm gì thế?”
“Bao lâu?” Anh lặp lại.
“Một giờ. Có lẽ hai.”
Anthony ngẩng lên để chắc chắn là anh đã đóng cửa khi anh đi vào trước đó. “Có lẽ hai?” Anh thì thầm, mỉm cười bên làn da cô. “Thật sao?”
“C - có lẽ chỉ một.”
Anh móc một ngón tay dưới mép áo nơi gần vai cô, đảm bảo rằng anh cũng nắm luôn cả mép áo sơ mi bên trong của cô. “Một giờ,” anh nói, “vẫn rất tuyệt.” Rồi, ngừng lại chỉ để đem môi anh đến môi cô, ngăn lại bất cứ sự phản đối nào từ cô, anh nhanh chóng kéo cái váy xuống, kéo theo cả áo sơ mi cùng nó.
Anh cảm thấy cô thở hổn hển vào miệng anh, nhưng anh chỉ hôn cô sâu hơn khi khum lấy sự tròn đầy của ngực cô trong tay. Cô thật hoàn hảo dưới những ngón tay anh, mềm mại và săn chắc, lấp đầy tay anh như thể cô được tạo ra dành cho anh.
Khi anh cảm thấy sự phản đối cuối cùng của cô tan biến đi, anh di chuyển nụ hôn đến tai cô, cắn nhẹ lên đường vành cong. “Em thích thế này chứ?” Anh thì thầm, bóp nhẹ nhàng với tay anh.
Cô gật đầu nhát gừng.
“Mmmm, tốt.” Anh thì thầm, để cho lưỡi anh quét một vòng sâu vào tai cô. “Mọi việc sẽ rất khó khăn nếu em không thích.”
“N - như thế nào?”
Anh chống lại tràng cười đang nổi lên trong anh. Đây chắc chắn không phải là lúc để cười, nhưng cô thật quá ngây thơ. Anh chưa bao giờ làm tình với một phụ nữ như cô trước đây; anh đang thấy điều đó khiến anh say mê đến kinh ngạc. “Hãy chỉ nói rằng,” anh nói, “vì anh rất thích điều đó.”
“...” Cô tặng anh một trong những nụ cười ngập ngừng nhất.
“Còn nhiều nữa, em biết chứ.” Anh thì thầm, để cho hơi thở của anh mơn trớn tai cô.
“Em chắc chắn là phải có nhiều hơn.” Cô trả lời, giọng chỉ như một tiếng thở.
“Em biết à?” Anh hỏi trêu chọc, bóp nhẹ lần nữa.
“Em không quá ngốc để nghĩ rằng một người có thể có em bé từ những việc mà chúng ta đang làm.”
“Anh sẽ rất vui được chỉ cho em phần còn lại.” Anh thì thầm.
“Không - Ôi!”
Anh bóp lần nữa, lần này để cho những ngón tay của anh cù vào da cô. Anh yêu cái cách cô không thể suy nghĩ được khi anh chạm vào ngực cô. “Em đang nói?” Anh giục, cắn nhẹ lên cổ cô.
“Em - em đang nói?”
Anh gật đầu, hàm râu mới mọc lên của anh trượt trên cổ họng cô. “Anh chắc là em đang nói. Nhưng mà, có lẽ anh không nên nghe nó. Em đã bắt đầu với từ ‘không’. Chắc chắn,” anh nói thêm khi lưỡi anh quét một đưỡng dưới cằm cô, “không phải là một từ thuộc về chúng ta vào một lúc như thế này. Nhưng - ” lưỡi anh di chuyển xuống theo đường cổ họng đến chỗ hõm trên vai cô - “anh lạc đề rồi.”
“Anh - anh lạc đề?”
Anh gật đầu. “Anh tin là anh đang cố quyết định xem điều gì khiến em hài lòng, như mọi người chồng tốt khác nên làm.”
Cô không nói gì, nhưng hơi thở cô nhanh hơn.
Anh mỉm cười bên da cô. “Ví dụ như, điều này?” Anh duỗi thẳng bàn tay để anh không còn khum lấy cô nữa, thay vào đó anh để lòng bàn tay mình chà nhẹ lên núm vú.
"Anthony!" Cô thốt ra.
“Tốt,” anh nói, di chuyển đến cổ cô, đẩy cằm lên để cô cởi mở hơn với anh. “Anh mừng là chúng ta đã trở lại với Anthony. ‘Thưa ngài’ nghe quá hình thức, em không nghĩ vậy sao? Quá hình thức cho việc này.”
Và anh làm điều mà anh đã mơ tưởng đến hàng tuần rồi. Anh cúi đầu xuống ngực cô và ngậm lấy cô trong miệng anh, nếm, mút, trêu chọc, thích thú với mỗi tiếng thở hổn hển thoát ra từ môi cô, mỗi đợt sóng đam mê run rẩy khắp người cô.
Anh yêu cách cô phản ứng như thế này, chấn động bản thân vì anh đã khiến cô như thế. “Thật tuyệt.” Anh thì thầm, hơi thở anh nóng và ẩm trên da cô. “Em có vị thật tuyệt.”
“Anh Anthony.” Cô nói, giọng cô khản đặc. “Anh có chắc -”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô mà không ngước mặt lên nhìn cô. “Anh không biết em đang hỏi gì, nhưng bất cứ nó là gì” - anh chuyển sự chú ý đến ngực bên kia - “anh chắc chắn.”
Cô thốt ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, kiểu âm thanh bật lên từ tận sâu trong vòm họng. Cả người cô ưỡn cong lên dưới sự chăm chút của anh, và với niềm hăng hái mới, anh trêu chọc cái núm nhỏ, chà sát nhẹ nhàng giữa răng anh.
“Ôi, trời - ôi, anh Anthony!”
Anh lướt lưỡi xung quanh vầng bao bọc lấy viên ngọc trai đó. Cô thật hoàn hảo, đơn giản là hoàn hảo. Anh yêu âm thanh của giọng cô, khản đặc và vỡ ra với ham muốn, và cả người anh rạo rực lên với ý nghĩ về đêm tân hôn, về những tiếng thét vì đam mê và khao khát của cô. Cô sẽ là ngọn núi lửa bên dưới anh, và anh yêu thích viễn cảnh khiến cho cô bùng nổ.
Anh dứt ra để có thể nhìn vào gương mặt cô. Cô đang đỏ ửng lên và đôi mắt cô mụ mẫm và mờ đi. Tóc cô đang bắt đầu rơi khỏi cái mũ vải gớm ghiếc đó.
“Cái này,” anh nói, giật nó ra khỏi đầu cô, “phải biến đi.”
“Thưa ngài!”
“Hứa với anh em sẽ không bao giờ đội nó nữa.”
Cô xoay người trên chỗ ngồi - thật sự ra là trong lòng anh, nó chẳng giúp được gì nhiều cho tình trạng khẩn cấp giữa hai chân anh - để nhìn qua mép chiếc ghế. “Em sẽ không làm điều gì như thế.” Cô đốp lại. “ Em hoàn toàn thích cái mũ vải đó.”
“Em không thể thích nó được.” Anh nói hoàn toàn nghiêm túc.
“Em có thể và - Newton!”
Anthony nhìn theo hướng của cô và vỡ ra một tràng cười to, khiến cả hai người họ rung chuyển trên ghế. Newton đang rất hạnh phúc ngoạm lấy cái mũ vải của Kate. “Chó ngoan!” Anh nói trong một tràng cười.
“Em sẽ bắt anh mua cho em cái khác,” Kate lầm bầm, kéo áo cô lên, “cho dù anh đã chi cả gia tài vì em trong tuần qua rồi.”
Việc này khiến anh thích thú. “Anh đã làm thế à?” Anh ôn tồn hỏi.
Cô gật đầu. “Em đã đi mua sắm với mẹ anh.”
“À, tốt. Anh chắc là bà đã không để cho em mua bất cứ thứ gì như cái đó.” Anh chỉ về phía cái giờ đã thành một chiếc mũ sứt sẹo trong miệng Newton.
Khi anh nhìn lại cô, miệng cô đang xoắn lại thành một đường khó chịu rất hấp dẫn. Anh không thể ngăn mình mỉm cười được. Cô quá dễ đọc. Mẹ anh đã không để cô mua một cái mũ vải kém hấp dẫn như thế, và nó đang giết cô khi không thể đốp lại câu nhận xét trước đó của anh.
Anh thở dài sung sướng. Cuộc sống với Kate sẽ không tẻ nhạt.
Nhưng trời chiều đang trở nên muộn hơn, và anh nên rời đi. Kate đã nói mẹ cô sẽ không về trong khoảng ít nhất là một giờ đồng hồ nữa, nhưng Anthony biết tốt hơn là không nên tin tưởng vào cảm giác về thời gian của phụ nữ. Kate có thể nhầm, hoặc mẹ cô có thể thay đổi ý định, hoặc bất cứ thứ gì có thể xảy ra, và ngay cả khi anh và Kate sắp kết hôn trong vòng hai ngày, nđược thận trọng nếu để bị bắt gặp trong một tình huống tế nhị thế này.
Với sự miễn cưỡng cực độ - ngồi trong ghế với Kate và chẳng làm gì khác ngoài ôm cô khiến anh hài lòng đến kinh ngạc - anh đứng dậy, bế cô lên trông đôi tay anh, rồi đặt cô lại vào ghế.
“Nó là một quãng nghỉ ngơi rất tuyệt vời.” Anh thì thầm, cúi xuống để đặt một nụ hôn lên trán cô. “Nhưng anh sợ là mẹ em sẽ về sớm. Anh sẽ gặp em vào sáng Thứ Bảy chứ?”
Cô chớp mắt. “Thứ Bảy?”
“Một điều mê tín của mẹ anh.” Anh nói với một nụ cười ngượng nghịu. “Bà nghĩ sẽ không may mắn nếu cô dâu và chú rể gặp mặt nhau vào ngày trước hôn lễ.”
“Ôi.” Cô đứng lên, e dè vuốt lại váy và tóc. “Và anh có tin vào điều đó không?”
“Không hề.” Anh nói với một cái khịt mũi.
Cô gật đầu. “Vậy thì anh thật là ngọt ngào khi chiều theo ý mẹ anh như thế.”
Anthony ngừng một lát, biết rõ là hầu hết đàn ông với danh tiếng như anh không muốn tỏ vẻ bị buộc chặt vào gia đình. Nhưng đây là Kate, và anh biết là cô trân trọng lòng tận tụy đối với gia đình cũng nhiều như anh vậy, cho nên cuối cùng anh nói, “Có rất ít thứ mà anh sẽ không làm để giữ cho mẹ anh được vui vẻ.”
Cô mỉm cười e thẹn. “Đó là một trong những thứ em thích nhất ở anh.”
Anh làm vài động tác như thể muốn chuyển đề tài, nhưng cô ngắt ngang với, “Không, nó là sự thật. Anh là một người quan tâm đến người khác nhiều hơn là anh muốn mọi người tin như vậy.”
Bởi vì anh sẽ không thể thắng được tranh luận này với cô - và có ít lý do để nói ngược lại một phụ nữ khi cô ấy đưa ra lời khen - anh đặt một ngón tay lên môi và nói, “Shhh. Đừng nói với bất cứ ai.” Và rồi, với nụ hôn cuối lên bàn tay cô và một lời thì thầm, “Tạm biệt,” anh đi đến cửa và bước ra
Một khi đã ngồi trên lưng ngựa và trên đường về lại căn nhà nhỏ ở thành phố của anh, anh cho phép mình xem xét cuộc viếng thăm. Nó diễn ra khá tốt, anh nghĩ. Kate đã có vẻ hiểu những giới hạn anh đặt ra cho hôn nhân của họ, và cô phản ứng khi anh làm tình với cô với sự khao khát vừa ngọt ngào vừa dữ dội cùng một lúc.
Tóm lại, anh nghĩ với một nụ cười mãn nguyện, tương lại trông rất tươi sáng. Hôn nhân của anh sẽ là một thắng lợi. Còn với những lo lắng lúc trước của anh - à thì, rõ ràng là anh chẳng có gì để mà lo lắng cả.
Kate lo lắng. Anthony đã gần như vấp lên chính mình để chắc chắn là cô hiểu rằng anh sẽ không bao giờ yêu cô. Và anh chắc chắn là không có vẻ muốn tình yêu của cô đáp lại.
Rồi anh lại đi hôn cô như thể không có ngày mai, như thể cô là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian. Cô sẽ là người đầu tiên thừa nhận là cô có ít kinh nghiệm với đàn ông và những ham muốn của họ, nhưng anh chắc chắn là có vẻ ham muốn cô.
Hoặc anh chỉ đơn giản đang ước cô là ai đó khác? Cô không phải là lựa chọn đầu tiên của anh cho một người vợ. Cô tốt hơn là nên nhớ lấy điều đó.
Và ngay cả khi cô có yêu anh đi chăng nữa - à thì, cô đơn giản là giữ nó cho mình cô thôi. Thật sự chẳng làm gì khác được cả.