Ngày hôm qua Tiết Hà trở lại nơi này là vì muốn lấy lại bản sao hợp đồng đã để quên, cũng thuận tiện nằm ngủ lại đây.
Bởi vì trong thời gian trước đó khi liên lạc với Lục Dĩ Trạch anh biết được Doãn Sắt sắp dẫn Lục Liên Tiếu ra nước ngoài giải sầu, nghĩ rằng các cô sẽ không trở về nhanh như vậy, cho nên đêm qua cứ yên tâm ngủ một đêm ở trên ghế sô pha.
Nhưng mà sao lại không khéo như vậy, khi anh cầm bản sao hợp đồng chuẩn bị đi thì Lục Liên Tiếu mở cửa phòng ra, gặp lại nhau một lần nữa sau năm năm, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Anh nhanh chóng quay người đi, nhưng không biết thế nào Lục Liên Tiếu lại ôm lấy anh.
Hình như đó là một thói quen nói không nên lời, ngay cả Lục Liên Tiếu cũng không thể nào giải thích được khi lần đầu tiên gặp một người xa lạ phản ứng đầu tiên của mình không phải hô ăn trộm ăn cướp, mà là nhào tới ôm lấy anh.
Câu nói ra khỏi miệng chính là hỏi rằng "Anh là ai?", nhưng giọng nói lại êm ái như vậy, giống như là giọng nói dịu dàng đối với người mình yêu thích, cô cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy loạn thình thịch khi ôm Tiết Hà.
Doãn Sắt đứng ở trước mặt Lục Dĩ Trạch, kéo Lục Liên Tiếu đang ôm Tiết Hà ra, hung hăng nhìn chằm chằm Tiết Hà, đưa tay túm lấy cánh tay Tiết Hà, kéo Tiết Hà ra khỏi nhà trọ lại nói với Lục Dĩ Trạch vẫn đang đứng nguyên tại chỗ: "Anh đi giải thích với Liên Tiếu đi."
Lôi Tiết Hà đến hành lang, Doãn Sắt lại đá một phát về phía anh.
Lần này Tiết Hà không chịu đựng giống như trước nữa, mà hét to về phía Doãn Sắt, bộc lộ hết tất cả những điều không vừa lòng ra ngoài: "Từ Sắt Sắt, cô cứ đánh tôi như vậy, nghĩ rằng tôi sẽ không đánh cô sao?"
Năm đó Tiết Hà vốn đã bị một nhát kia đâm bị thương nặng, lại bị người yêu lãng quên nhiều năm như vậy, trong lòng đã đủ kìm nén bứt rứt. Hiện tại ngay cả muốn gặp mặt một lần cũng không thể, không cẩn thận gặp được lại bị Doãn Sắt đạp cho một phát, kìm nén lâu như vậy rốt cuộc cũng bạo phát ra.
Đây vẫn là lần đầu tiên Doãn Sắt nhìn thấy Tiết Hà nổi giận, sững sờ tại chỗ, thật lâu mới nói với anh: "Cậu thử đánh tôi một chút xem."
Cuộn chặt nắm tay, cũng không để ý đến Doãn Sắt nữa, Tiết Hà ngồi xuống bậc thang, nhìn cửa sổ đối diện cầu thang, lúc này thời tiết ngoài cửa sổ cũng đã trở nên âm u hơn nhiều.
Nhiều năm trước cũng như thế này mà trêu chọc tới Từ Khải, khi đang đi ở cầu thang bởi vì bị Từ Khải thấy ngứa mắt nên bị hắn đánh, rồi sau đó Tiết Hà càng thêm kích động dẫn theo một đám côn đồ đến phá quán của hắn, hai người cứ kết thù với nhau như vậy.
Đêm đó cảnh sát mang Từ Sắt Sắt và Lục Dĩ Trạch đi, mình và Lục Liên Tiếu lại bị đưa đến bệnh viện.
Sau khi anh được cấp cứu, nghe nói trước đây Từ Khải đã có mấy tiền án, lại thêm vụ này nữa, sẽ bị xử ngồi tù mấy năm.
Mà Từ Sắt Sắt bởi vì còn kém một tháng nữa mới đến tuổi trưởng thành, cộng thêm Từ Chấn Phi và Tiết Hải Đằng vụng trộm trợ giúp, lập tức nộp tiền sau đó được bảo lãnh ra.
"Từ Sắt Sắt, cô hoàn toàn không biết năm năm này tôi sống như thế nào đâu. . . . . ."
Tiết Hà cười bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Khi biết được Lục Liên Tiếu khỏi bệnh lại quên mất mình, anh cảm thấy vừa may mắn vừa bi ai. Hoàn toàn không ngờ, tấm vé để hai người cùng nhau đi đến đại học A kia, kết quả lại biến thành một mình anh lên đường bay đến nước Mỹ.
Tiết Hải Đằng chỉ đưa cho anh một khoản tiền, để cho anh tự mình sắp xếp ổn thỏa.
Mà khi anh ở nước Mĩ nghe nói Lục Liên Tiếu thích làm nghệ sĩ, nên anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp vì cô.
Đầu tư mộ khoản tiền, cộng thêm ánh mắt tinh chuẩn, anh buôn bán càng làm càng lớn, cũng càng ngày càng có năng lực để Lục Liên Tiếu có một cuộc sống tốt hơn. Anh mở ra Hòa Ngu, phát triển Hòa Ngu, thật ra thì cũng là vì có thể trở thành một người đủ lớn mạnh, để cho nàng phát triển tốt hơn.
"Tiết Hà, vậy chắc anh cũng không biết tôi vượt qua năm năm này như thế nào đâu?"
Cuối cùng Doãn Sắt ném lại cho anh một câu nói như vậy, trở lại nhà trọ, dùng sức đóng cửa lại, "Rầm", tiếng vang truyền khắp cả tầng lầu, Tiết Hà cúi đầu, khóe miệng cũng là nụ cười khổ sở.
Sau khi Doãn Sắt kéo Tiết Hà ra khỏi nhà trọ, Lục Dĩ Trạch để em gái ngồi xuống ghế sô pha.
Không tiếp tục giấu giếm nữa mà nói thẳng cho cô biết.
"Tiết Hà đã từng là bạn trai của em."
Lục Dĩ Trạch sẽ không nói láo, nói một câu chuyện linh tinh gì đó để lừa Lục Liên Tiếu, mà chỉ nói ra sự thật.
Khi Doãn Sắt trở lại lần nữa, chỉ thấy một mình Lục Dĩ Trạch ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Còn Lục Liên Tiếu đã trở về phòng ngủ, khóa cửa lại, chỉ chỉ cửa, Doãn Sắt nhỏ giọng hỏi: "Liên Tiếu không có việc gì chứ?"
Lục Dĩ Trạch lắc đầu một cái, đứng dậy kéo tay Doãn Sắt: "Vẫn chưa nhớ ra, nói là cảm thấy trái tim rối loạn, muốn ở một mình yên lặng một chút, chúng ta đi thôi."
Doãn Sắt gật đầu một cái, nhìn lại cửa phòng đã đóng chặt, ra cửa mới phát hiện chỗ cầu thang đó đã không có ai, Tiết Hà cũng đã đi, cô có chút mất mát đi xuống lầu với Lục Dĩ Trạch.
Buổi tối, hai người ăn một bữa đơn giản ở bên ngoài, tâm tình của Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch cũng bị ảnh hưởng bởi vì chuyện kia, dọc theo đường đi kể cả khi về đến nhà cũng không nói mấy câu.
Một tuần không trở về nhà, cũng hơi bụi bặm, quét dọn qua loa một lần, sau khi rửa mặt hai người lập tức trở về phòng của mình.
Doãn Sắt nằm lỳ ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, một bên là bởi vì trong lòng có chuyện, một bên là bởi vì chênh lệch thời gian chưa thích ứng kịp.
Nửa đêm, hơn mười hai giờ, cô cảm thấy hơi khô miệng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, thấy đèn trong phòng Lục Dĩ Trạch đã tắt, nhẹ nhàng đi tới chỗ tủ lạnh trong phòng bếp.
Đi được một nửa lại thấy một người ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, sau khi bị hù dọa lập tức kêu lên “A”.
Mở đèn, thì ra là Lục Dĩ Trạch ngồi ở chỗ đó, anh cầm điện thoại di động, cũng bởi vì không ngủ được nên mới ngồi ngơ ngẩn ở ghế sa lon.
Mở tủ lạnh ra, cầm hai chai nước lạnh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Dĩ Trạch, đưa cho anh một chai.
Uống nước lạnh vào, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Anh nói với Liên Tiếu như thế nào?" Doãn Sắt hỏi.
Lục Dĩ Trạch để tay ở trên vai Doãn Sắt, kéo cô sang, để cho cô tựa vào trong ngực mình, khẽ thở dài một hơi: "Về cơ bản đã nói cho Liên Tiếu biết."
——"Bởi vì Tiết Hà bị đánh thiếu chút nữa là chết, hơn nữa Sắt Sắt lại đánh Từ Khải, em bị kinh sợ, cho nên khoảng thời gian đó tinh thần không bình thường. Cha sợ em trở lại tình trạng giống như lúc đó cho nên mới giấu diếm em năm năm như vậy."
Lục Dĩ Trạch nói như thế với Lục Liên Tiếu, chẳng qua là lúc đó Lục Liên Tiếu cũng không tin tưởng.
"Anh, thì ra là ở trong mắt mọi người em là người không chịu được hoảng sợ như vậy sao?"
Lục Dĩ Trạch gật đầu một cái, không tiếp tục nói cho Lục Liên Tiếu biết nhiều hơn.
. . . . . .
"Cho nên, Liên Tiếu vẫn không nhớ gì cả?" Doãn Sắt hỏi.
Lục Dĩ Trạch "Ừ" một tiếng, ôm chặt Doãn Sắt.
Trong phòng khách nhỏ tối om, hai người dựa sát vào nhau, cứ mơ mơ màng màng như vậy mà ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, lúc sáu giờ, Lục Dĩ Trạch tỉnh lại, Doãn Sắt đang dựa vào bờ vai anh, ngủ an tĩnh. Ôm cô lên, đặt cô ở trên giường, đi ra khỏi phòng.
Anh nghĩ nghĩ, ra khỏi nhà, lái xe trở về nhà họ Lục một chuyến.
Lúc về đến nhà vừa đúng h, Lục Dật Phàm bởi vì bị tức nên vẫn ở nhà nghỉ ngơi, thấy con trai trở lại cũng không tỏ vẻ vui mừng gì, cũng không cho Lục Dĩ Trạch đi vào cửa phòng ngủ.
Liên Ngọc Thanh lại an ủi con trai: "Con và Liên Tiếu đều đi hết, cha con tức giận, con cũng nên thông cảm."
Múc chén cháo cho con trai, Lục Dĩ Trạch nhận lấy, kéo mẹ xuống để cho mẹ ngồi bên cạnh mình: "Mẹ, ngày hôm qua Tiết Hà đã gặp mặt Liên Tiếu, con cũng đã nói cho Liên Tiếu biết."
Hình như Liên Ngọc Thanh đã đoán trước được có thể sẽ xảy ra chuyện như vậy, cho nên cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái: "Thuận theo tự nhiên thôi."
Liên Ngọc Thanh chuyển đề tài, hỏi tới cuộc sống của con trai: "Nghe nói con và Sắt Sắt sống cùng nhau?"
Lục Dĩ Trạch trả lời một tiếng "Đúng vậy", cầm thìa lên ăn cháo. Mấy ngày không có ở nhà, mùi vị thật là quen thuộc.
Mẹ Lục cũng không hỏi tiếp, ánh mắt dịu dàng nhìn con trai đứng lên, vuốt ve bả vai con trai, đi tới phòng bếp tiếp tục làm bữa ăn sáng.
Vào lúc này, chuông cửa vang lên, Lục Dĩ Trạch đang ăn cháo, nhìn đồng hồ tay một chút, hiện tại là bảy rưỡi, không biết ai tới nhà họ Lục sớm như vậy, ngẩng đầu nhìn qua, trên màn hình theo dõi là bóng dáng một cô gái.
Mẹ đang bận ở trong phòng bếp, không nghe thấy, Lục Dĩ Trạch lập tức đứng dậy đi mở cửa, đi tới trước màn hình mới nhìn rõ người tới không phải là ai khác, mà chính là em gái anh Lục Liên Tiếu.
Mở cửa, Lục Liên Tiếu không để ý đến anh trai của mình, đi thẳng đến trước cửa phòng Lục Dật Phàm, muốn nói chuyện trực tiếp với ông.
Lục Dật Phàm mở cửa, hai anh em mới phát hiện một tuần này, cha mình đã già hơn rất nhiều rồi.
Trước kia tinh thần cha luôn luôn tốt, hiện tại tóc đã hoa râm nhiều, cả người cũng gầy đi.
Lục Liên Tiếu bởi vì nhìn thấy cha như vậy mà khí thế tiêu tan không ít, nhưng mà vẫn nói với cha: "Cha, ý định của con là đến thành phố A với Tiết Hà."
Sắc mặt Lục Dật Phàm biến đổi rất nhanh, đi thẳng về phòng mình đóng cửa lại, không muốn nhìn hai người ngoài cửa nữa.
"Con muốn nhớ lại quá khứ, nếu như cứ trốn tránh con sợ con sẽ bỏ qua rất nhiều chuyện." Cô cúi đầu nói xin lỗi, "Cha, thật xin lỗi, con biết rõ cha chỉ muốn tốt cho con."
Lục Liên Tiếu nói dứt lời, xoay người nhìn Lục Dĩ Trạch, nói với anh: "Cho em số điện thoại của Tiết Hà, em muốn tìm anh ấy."
Sau khi lấy được số điện thoại của Tiết Hà, Lục Liên Tiếu chào tạm biệt với mẹ rồi rời đi.
Ba giờ chiều, Lục Dĩ Trạch nhận được tin nhắn Lục Liên Tiếu gửi tới, nói vẫn không liên lạc được với Tiết Hà, gọi điện thoại tới Hòa Ngu hỏi mới biết đêm qua anh ấy đã trở về thành phố A, lúc này cô đang chuẩn bị lên máy bay đến thành phố A.
Lục Dĩ Trạch cất điện thoại di động, ra khỏi phòng làm việc, đi tới thang máy, muốn xuống Thi Sắt xem Doãn Sắt buôn bán như thế nào, thuận tiện xoa dịu tâm tình một chút.
Khi thang máy xuống đến lầu một, anh lại nhận được điện thoại mẹ gọi tới.
Để điện thoại xuống, tâm tình của anh càng thêm phiền não. Bước nhanh đi tới Thi Sắt, Doãn Sắt đang ngồi ở trước bàn thiết kế trang phục cho mùa sau, thấy Lục Dĩ Trạch tới, cô đứng lên, lập tức bị Lục Dĩ Trạch ôm vào trong lòng.
Lục Dĩ Trạch ôm rất chặt, chặt đến nỗi khiến cô có chút thở không nổi.
Khashc trong cửa hàng đang chọn quần áo thấy được cảnh này, đều cúi đầu cười không nói. Mà những nhân viên cửa hàng cũng nhỏ giọng thảo luận chuyện hai người, dường như là ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nơi này.
"Sao vậy?" Cằm đặt lên bả vai Lục Dĩ Trạch, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hành động như thế.
Lục Dĩ Trạch lại ôm chặt lấy cô, sau đó buông Doãn Sắt ra nhìn cô nói: "Sắt Sắt, đi đến bệnh viện cùng với anh đi."
Tác giả có lời muốn nói: ưmh ~ sẽ không có chuyện gì