Giờ phút này mặt của Doãn Sắt đã đỏ bừng, nhìn vào mắt Lục Dĩ Trạch, ngay cả ánh mắt cũng mông lung, nổi lên sương mù, cô khẽ gật đầu về phía Lục Dĩ Trạch, ngầm cho phép anh.
Lấy được sự cho phép, Lục Dĩ Trạch ghé vào bên tai cô vợ nhỏ, giọng nói êm dịu nói ra phát ra từ miệng dán vào tai cô, còn dâng lên chút khí nóng.
"Sắt Sắt, nhắm mắt lại."
Doãn Sắt rất nghe lời, sau khi Lục Dĩ Trạch nói xong câu này lập tức nhắm hai mắt lại.
Nụ hôn của Lục Dĩ Trạch lại rơi lên môi cô, nụ hôn lần này khác với trước kia, càng thêm triền miên sâu sắc, càng có thêm ham muốn mãnh liệt chiếm cô làm của riêng.
Cô cũng không biết kỹ thuật hôn của Lục Dĩ Trạch rốt cuộc như thế nào, dù sao cô cũng chỉ tiếp nhận nụ hôn của Lục Dĩ Trạch, chưa từng có kinh nghiệm, mà Lục Dĩ Trạch cũng giống như thế.
Mặc dù hai người đã trầm mê ở bên trong nụ hôn này, nhưng lại thấy không đủ.
Môi của anh rời khỏi môi cô, đi tiếp xuống dưới cằm, ở trên cổ cô rơi xuống những nụ hôn chằng chịt dày đặc, lại hoặc sâu hoặc cạn mút vào, cảm thụ thân thể cô.
Doãn Sắt nhắm mắt lại, trái tim đạp thình thịch rất nhanh, tay từ từ men theo bám vào vai rồi đến tóc anh, nắm lấy tóc anh, thân thể dán chặt nhau, cắn môi, bởi vì xấu hổ mà không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Toàn bộ thân thể Lục Dĩ Trạch đều đặt lên người cô, bởi vì áo mỏng, hai người thân nhiệt cực nóng kết hợp tại cùng một chỗ khiến nhiệt độ càng dâng cao hơn.
Đưa tay cởi nút áo đầu tiên của cô ra, động tác của anh cũng không vội, còn vừa nhìn Doãn Sắt rúc vào trên ghế sa lon thừa nhận mọi việc anh làm. Thân thể cô có chút co rúm lại, hình như vẫn còn hơi sợ, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự mong đợi của cô dù hai mắt cô đã nhắm lại thật chặt.
Cởi áo ngoài của cô ra, nửa người trên của cô chỉ còn lại một cái áo ngực cotton đơn giản. Màu da trắng nõn cũng có chút đỏ lên, mới đầu anh vẫn còn có chút chần chờ, cuối cùng tự mình cũng nhắm hai mắt lại, tháo một tầng gông cùm xiềng xích cuối cùng trước ngực cô ra, hôn lên mềm mại trước ngực cô.
Động tác quá mức ngây ngô, chỉ là dựa vào trực giác của mình, từ từ tiến hành.
Vào lúc này, tiết mục trên ti vi đã đến hồi cuối, hai người trên ghế sa lon đã quấn quít lại với nhau, thân thể Doãn Sắt càng ngày càng có phản ứng, theo sự trêu chọc của Lục Dĩ Trạch mà hơi hơi run rẩy, không kiềm chế được phát ra tiếng ngâm nhỏ nhẹ, tay vẫn cắm vào trong tóc anh.
Lục Dĩ Trạch càng hôn càng dùng sức, cô cũng càng cảm thấy nhiệt độ trong thân thể mình không ngừng tăng lên, có loại cảm giác không nói ra được đang kêu gào trong cơ thể, cô muốn bắt lấy cũng không bắt lấy được, muốn xua đuổi nhưng cũng lại muốn nghênh đón, khát khao.
Thân thể phản ứng rất trực tiếp, cô có thể cảm nhận được giữa chân mình không biết từ lúc nào đã chảy ra ấm áp, bởi vì có chút phản ứng như thế, nên kháng cự muốn kẹp chặt hai chân, cuối cùng trái lại, lại kẹp chặt hông của anh.
Cũng vào lúc này, tất cả động tác đều ngừng lại.
Rốt cuộc cô cũng mở mắt ra, nhìn phía trên người mình đã trần trụi, lại có chút không hiểu nhìn Lục Dĩ Trạch vừa rời khỏi thân thể mình, áo choàng tắm đã bị anh kéo xuống lộ ra một lớp mồ hôi mỏng ở trên người, đang thở hổn hển tắt ti vi, rồi sau đó ôm ngang lấy cô.
"Sắt Sắt, chúng ta về phòng."
Vùi đầu ở trong lòng anh, cô càng xấu hổ hơn, trong nháy mắt bị đặt lên giường, cô đưa tay tắt đèn trong phòng. Ánh mắt của Lục Dĩ Trạch chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ, mà trong nháy mắt tiếp theo, anh trực tiếp đè lên cô.
Không gian trên giường lớn hơn so với ghế salon, ít đi cảm giác nhỏ hẹp, lại càng xấu hổ hơn. Hai người đều là lần đầu tiên, nhưng lửa tình một khi đã đốt, thì sẽ không thể dập tắt được.
Tay siết chặt chăn, khi hai người trần trụi, không che đậy gặp nhau, cô lại nhắm hai mắt lại cảm thụ động tác của Lục Dĩ Trạch.
Khi Lục Dĩ Trạch tiến vào thân thể cô, mới chỉ tiến vào một chút cô đã kêu đau, cô nắm chặt lấy chăn, tất cả mọi nơi trên cơ thể đều đã có phản ứng. Phản ứng rất lớn, anh cảm nhận được biến hóa của cô, nhưng mình cũng đã không nhịn được nữa.
"Ngoan, nhịn một chút."
Hạ thân Doãn Sắt rất chặt, khi anh tiến vào một tầng lại một tầng vách tường mỏng không ngừng bao trùm lên anh, khiến cho anh khó có thể di chuyển được một chút, rồi lại khiến cho anh có cảm thụ sung sướng không nói ra được.
Những nụ hôn dày đặc rơi lên trên mặt, trên tóc, muốn an ủi đau đớn cô, anh lại đi vào sâu bên trong một chút, cho đến cuối cùng, đột phá tất cả các chướng ngại, chất lỏng trơn trượt theo nơi kia chảy ra, Doãn Sắt cắn răng vẫn khóc lên vì đau.
Đưa tay vuốt khuôn mặt cô, lau nước mắt cho cô, càng không ngừng áy náy: "Sắt Sắt, thật xin lỗi."
Động tác bên dưới lại không dừng lại được, ban đầu nóng rực dừng ở nơi đó từ từ di chuyển trong cơ thể cô, tần số của động tác cũng càng lúc càng nhanh theo cảm giác.
Trái lại, bên trong động tác ma sát đó, có một loại cảm giác khác thường không nói ra được từ chỗ đó truyền đến. Mặc dù Doãn Sắt rất đau, nhưng mà đau đớn này dần dần phai nhạt, hơn nữa là cảm giác đau đớn lúc trước đã bị sự vui thích thay thế.
Mà phần vui thích kia, đang không ngừng lan tràn.
Theo động tác của Lục Dĩ Trạch, cô nhẹ nhàng giãy dụa vòng eo, thừa nhận động tác của anh cũng thuận theo động tác của anh. Hai chân càng kẹp chặt anh hơn, thân thể càng dính sát vào Lục Dĩ Trạch, khiến dục hỏa trong người anh càng bốc cao hơn, động tác của anh cũng càng nhanh hơn.
Cô buông lỏng tay nắm chăn ra, trực tiếp ôm cổ anh, hai người dán sát nhau, hạ thân quấn quit càng thêm chặt chẽ, cuối cùng Lục Dĩ Trạch ôm thật chặt thân thể của cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác, phản ứng của cô bị kích thích kịch liệt hơn, khiến anh càng khó tự kiềm chế.
"Sắt Sắt. . . . . ." Anh lại gọi tên cô một lần nữa.
"Ưmh. . . . . ." Doãn Sắt vẫn đang chìm đắm trong dục vọng mềm yếu trả lời anh.
"Anh yêu em."
Nói xong câu đó, Lục Dĩ Trạch chợt tiến vào thân thể cô một lần nữa, ôm cô rốt cuộc cũng cùng cô lên đến đỉnh.
Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được mây mưa, hai người đều đã thở hồng hộc, nhưng đã hoàn toàn thoải mái.
. . . . . .
"Lục Dĩ Trạch." Ôm anh, nhỏ giọng gọi tên anh.
Lục Dĩ Trạch nằm nghiêng sang một bên, vẫn ôm thật chặt lấy cô, chờ đợi cô nói tiếp.
Cô theo động tác của Lục Dĩ Trạch bò lên trên người anh, vừa hôn anh vừa nhỏ giọng tâm tình.
"Em cũng yêu anh."
"Em có thể cảm thấy tất cả đều là sự thật, Lục Dĩ Trạch, anh là của em."
Xé rách đau đớn đồng thời truyền tới, cảm giác lơ lửng bất định không nắm bắt được theo trận đau đớn này đã tiêu tan toàn bộ. Rốt cuộc cô đã sâu sắc ý thức được, chuyện này cũng không phải là mộng, cô cực kỳ yêu người kia, cô đang biến thành một phần thân thể anh.
Một đêm này, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cô.
Sáng sớm ngày thứ hai Doãn Sắt tỉnh lại đã ngủ ở gian phòng của mình.
Đêm qua, sau khi lăn qua lộn lại với Lục Dĩ Trạch mấy lần thật sự là quá mệt mỏi, giữa chừng cô đã ngủ mất rồi, phía sau xảy ra chuyện gì tất cả cô đều không biết. Khi tỉnh lại, phát hiện thân thể mình đã được tắm rửa qua, cũng được thay áo ngủ sạch sẽ.
Bên hông. . . . . . Có đôi tay đang ôm lấy mình, khi lật người lại, toàn thân đều rất đau, nhưng mà cô vẫn cứng rắn cắn răng quay sang.
Lúc này Lục Dĩ Trạch đang lặng yên ngủ, chìm sâu vào trong giấc mộng, khóe miệng còn nở nụ cười thản nhiên, đêm qua vốn là đã đủ mệt mỏi, anh còn thu dọn xong tất cả mới ngủ tiếp.
Lục Dĩ Trạch trước mặt thật là đẹp mắt, nhìn lâu như vậy cũng không cảm thấy ngán. Nghĩ đến về sau mỗi một ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy người cô yêu đầu tiên, mà người đó cũng yêu cô thì cô cười cười, đưa tay chống cơ thể dậy, hôn nhẹ lên khóe miệng anh.
Động tác nho nhỏ lại đánh thức anh, Lục Dĩ Trạch mở đôi mắt buồn ngủ ra ôm Doãn Sắt vào trong ngực thật chặt, ngăn cản cô làm ầm ĩ: "Ngoan, ngủ với anh thêm một lát."
Doãn Sắt gật đầu một cái, tựa vào bờ vai của anh, cái ôm quá mức ấm áp và ngọt ngào, cô vẫn không nhịn được hôn một cái lên môi anh, vốn chỉ tính lướt qua một chút rồi dừng lại, cuối cùng không tránh thoát được.
Lục Dĩ Trạch thật sự là quá buồn ngủ, chịu không được cô vợ nhỏ giày vò, cố tình, thân thể lại có phản ứng một lần nữa.
Doãn Sắt hôn Lục Dĩ Trạch cũng cảm thấy bụng bị cái nóng rực chỉa vào, len lén nở nụ cười, nghĩ tới trước đó bị chồng trêu đùa các kiểu, lúc này lại nảy ra ý định muốn trêu chọc lại Lục Dĩ Trạch.
Vừa cọ vào anh, vừa hôn lung tung khắp người, cuối cùng Lục Dĩ Trạch thật sự không thể nhịn được nữa, sau khi tinh thần tỉnh táo lại, phản công đi lên, động tác nhanh chóng cởi sạch Doãn Sắt.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, trong nhà đặc biệt sáng ngời, lúc này thẳng thắn nhìn nhau bọn họ mới chính thức thấy rõ thân thể nhau, Doãn Sắt đỏ mặt, quay đầu đi không nhìn, Lục Dĩ Trạch lại cứ muốn cho cô xem.
Cô cũng dứt khoát quay sang nhìn, tay nhè nhẹ đụng vào chỗ đó một cái, ngẩng đầu lên, cố làm ra vẻ thanh khiết, Lục Dĩ Trạch cũng nữa không nhịn được.
"Sắt Sắt, là em chọc vào anh đấy nhé."
Trêu đùa qua đi, từ từ di chuyển ở trong cơ thể cô, lúc này ngược lại Doãn Sắt không chịu nổi tốc độ chậm như rùa của Lục Dĩ Trạch. Mặt mũi vặn vẹo không ngừng, cũng không nói ra, cứ bị Lục Dĩ Trạch trêu như vậy.
Cuối cùng đến khi thật sự nhịn không nổi, sắp khóc ra thành tiếng, Doãn Sắt cầu xin lục Dĩ Trạch.
"Em sẽ không bao giờ quấy rầy giấc ngủ của anh nữa, Lục Dĩ Trạch, em sai rồi."
"Em sai ở chỗ nào?" Ghé vào tai cô, xấu xa hỏi, dứt khoát ngừng lại.
Doãn Sắt ôm chặt Lục Dĩ Trạch, hai chân đạp lên đùi anh, sắp khóc ra tiếng: "Lục Dĩ Trạch, anh khốn kiếp."
Âm thầm cười, Lục Dĩ Trạch sợ cứ tiếp tục như thế này ngay cả mình cũng không nhịn được nữa, lập tức ngưng trêu đùa, tốc độ nhanh hơn nhìn cô ở dưới thân mình vẻ mặt từ từ đắm chìm, kết thúc trận hoan ái này ở trong cơ thể cô.
Sau khi ôm cô đi rửa sạch thân thể, rốt cuộc cũng mệt mỏi hai người lại tiếp tục ngủ thêm một giấc, mơ một giấc mộng đẹp.