Sáng đến trường thay vì Trình Giai Giai gặp Chu Trạch Dương thì người đứng trước mặt lại là Hứa Chí Quân, ánh mắt cậu ta một màu đen sâu thẳm tựa như nhìn thấu cả con người cô.
Nhưng trong đôi mắt đó chẳng hiểu sao Trình Giai Giai lại nhìn ra được sự dịu dàng, ôn nhu trong đó nhìn cô.
Cô cố tình không để ý dù biết Hứa Chí Quân đang nhìn mình, cô nhớ không lầm thì đây là bạn cuae Chu Trạch Dương thì phải, cô lướt qua người Hứa Chí Quân, đột nhiên có một lực đằng sau kéo cô lại.
Trình Giai Giai quay đầu lại nhìn thì thấy Hứa Chí Quân nắm lấy balo của mình mà kéo lại, cô nheo mắt nhìn cậu ta đầy nghi hoặc, cái tên này là đang muốn làm gì vậy?
“ Cho em ” Hứa Chí Quân tiến lên đưa cho cô hộp sữa dâu, rồi bước đi mặc cho Trình Giai Giai khó hiểu đứng nhìn.
Bóng dáng cao lớn của Hứa Chí Quân bước đi về phía trước, còn Trình Giai Giai cứ đứng như trời trồng ở đó, trong đầu dâng lên hàng vạn sự khó hiểu, nhìn xuống hộp sữa dâu, cho cô? Sao đột nhiên lại cho cô? Cô và cậu ta đâu có quen biết?
“ Làm gì vậy? ” Chu Trạch Dương từ phía sau tiến đến cốc vào đầu cô một cái nhẹ khiến Trình Giai Giai giật mình.
Ánh mắt Chu Trạch Dương nhìn xuống hộp sữa dâu trong tay cô liền nhíu mài “ Em mua? ”
“ Không có! Là cậu ta cho em ” Trình Giai Giai ngây ngô lắc đầu, ánh mắt nhìn lên phía trước bóng dáng Hứa Chí Quân dần xa xa.
Cô chỉ về hướng Hứa Chí Quân, Chu Trạch Dương nhìn theo hướng của Giai Giai chỉ thì thấy Hứa Chí Quân, ánh mắt hiện lên tia giận, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cậu ta thật sự muốn nghênh chiến? Chu Trạch Dương nhìn xuống Trình Giai Giai đang nhìn anh khó hiểu, chẳng lẽ cậu ta thật sự thích Trình Giai Giai? Nếu cậu ta muốn như vậy thì Chu Trạch Dương anh cũng không ngại.
Anh cầm lấy hộp sữa của Trình Giai Giai “ Hộp sữa này tôi uống hộ cậu ” anh nói rồi thúc giục Trình Giai Giai đi về lớp học.
Trình Giai không hiểu chuyện gì xảy ra hết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Hứa Chí Quân từ xa nhìn thấy, cậu cũng chỉ âm thầm nhếch mép, xem ra muốn tách Trình Giai Giai khỏi Chu Trạch Dương thật sự rất khó, con bé đó hình như đã thích Chu Trạch Dương lắm rồi.
Mà cũng đúng đứa nào bị cậu ta dụ dỗ như vậy ai mà không thích chứ, chỉ là hình như cách cậu ta sử dụng lần này quá cao tay, ngay cả người như Trình Giai Giai cũng không thoát khỏi.
Giờ ra chơi Hứa Chí Quân và Chu Trạch Dương chạm nhau tại căn phòng quen thuộc của bốn người bọn họ, căn phòng này là phòng để cho bốn con người có gia đình giàu nhất nhì thành phố này.
Chu Trạch Dương quăn hộp sữa dâu vào người Hứa Chí Quân, Hứa Chí Quân nhanh nhẹn né tránh đi, trước sự ngỡ ngàng, và không hiểu chuyện gì của Từ Minh Viễn và La Đông Phong.
“ Mày bị điên à? ” Hứa Chí Quân khó chịu nhìn Chu Trạch Dương đang nhìn mình với ánh mắt muốn bốc cháy.
“ Không phải tao nói mày đừng động vào đồ của tao rồi sao? ” Chu Trạch Dương nắm lấy cổ áo của Hứa Chí Quân quát lớn, nắm đấm được dơ lên chuẩn bị gián xuống khuôn mặt của Hứa Chí Quân.
Thì La Đông Phong và Từ Minh Viễn vội ngăn hai người lại “ Tụi mày bị cái gì vậy? Đột nhiên đánh nhau ”.
Hứa Chí Quân ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Chu Trạch Dương, nhếch mép đẩy khinh bỉ “ Sao mày sợ tao cướp mất em ấy? ” lời nói đầy khiêu khích Chu Trạch Dương.
“ Hứ! Mày không có cửa ” Chu Trạch Dương đẩy La Đông Phong và Hứa Chí Quân sang một bên nói rồi rời đi.
Trong khi Từ Minh Viễn và các La Đông Phong không hiểu chuyện gì định hỏi Hứa Chí Quân thì cậu ta cũng rời đi nốt, chỉ biết nhúng vai đầy khó hiểu.
Chu Trạch Dương đi sang lớp Trình Giai Giai, nhưng lại không thấy cô đâu? Vừa định đi tìm thì thấy cô cùng Tiêu Mỹ Trinh đang nói chuyện vui vẻ.
Bọn họ đang nói về sinh nhật của Giai Giai, ba ngày nữa đã là sinh nhật Trình Giai Giai rồi, khi nãy Tiêu Mỹ Trinh hỏi cô, cô nói năm nay rất bận không tổ chức được, Tiêu Mỹ Trinh cũng chỉ đành tiếc nuối, dù sao Giai Giai đi làm cũng cực khổ vậy mà.
Tiêu Mỹ Trinh nhìn thấy Chu Trạch Dương liền đẩy Trình Giai Giai về phía trước còn cô nàng chạy đi mất tiêu, mặc kệ chạy trước ở lại làm kỳ đà cản mũi không tốt chút nào nha, như vậy rất đáng ghét.
Trình Giai Giai nhìn sắc mặt của Chu Trạch Dương hiện lên sự khó chịu, còn chưa kịp mở miệng nói gì Chu Trạch Dương đã kéo cô chạy lên sân thượng.
Bước chân anh nhanh đến mức khiến cô xem ngã đi mấy lần, Chu Trạch Dương hôm nay sao lại lạ lẫm vậy? Đột nhiên kéo cô lên đây làm gì, sắp vào tiết học rồi.
“ Anh kéo em lên đây làm gì? Sắp vào lớp rồi ” Trình Giai Giai nhìn Chu Trạch Dương khó hiểu.
Đột nhiên bị anh nắm lấy gáy, áp môi của anh lên môi cô mà hôn, Trình Giai Giai trợn tròn mắt muốn đẩy Chu Trạch Dương ra khỏi người mình, nhưng tay của anh lại kéo eo cô áp sát vào người anh.
Lưỡi của Chu Trạch Dương càng quét trong khoan miệng của Trình Giai Giai, như muốn lấy hết mất ngọt trong khoan miệng cô vậy, Trình Giai Giai như bị anh mê hoặc, cô chậm chạp đáp lại nụ hôn của anh một cách vô cùng vụng về.
Cảm thấy Trình Giai Giai không thở nổi nữa Chu Trạch Dương mới chịu buông tha cho cô, Trình Giai Giai dựa vào người anh mà thở hổn hển.
“ Anh lên cơn biến thái à? ” Cô vừa thở vừa mắng anh.
“ Có biến thái nào đẹp trai như anh không? ” Chu Trạch Dương nhìn cô vén tóc ra phía sau gáy cho cô rồi mỉm cười nói.
Trình Giai Giai lúc này cũng bật cười, hai má ửng đỏ vì bị anh hôn.
“ Về lớp học không lại bị mắng bây giờ ” Cô kéo anh đi, không ngừng mắng thầm Chu Trạch Dương là đồ biến thái.
“ Ai dám mắng anh chứ ” Chu Trạch Dương nắm chặt lấy tay cô, dõng dạt lên tiếng.
Trình Giai Giai liếc anh một cái “ Anh không bị mắng nhưng em thì có ”.
Nói rồi nhanh chân đi về lớp học, vừa kịp giờ, vừa vào lớp lại bắt gặp Tiêu Mỹ Trinh vẻ mặt hậm hực đầy khó chịu, thiếu điều như muốn giết người vậy.
.