Hôm sau đến lớp Trình Giai Giai cố thức sớm sớm một chút để giải thích với Chu Trạch Dương.
Chu Trạch Dương gặp cô liền mặt lạnh, lại nhớ đến chuyện của mẹ anh nhắc, anh lại muốn kết thúc với Trình Giai Giai càng sớm càng tốt.
“ Em thật sự không có cùng cậu ấy, lúc đó là em đi gặp người quen về, vô tình gặp cậu ấy thôi ”.
“ Anh làm sao biết được, hôm trước cậu ta còn nói có ý với em ” Chu Trạch Dương nhìn cô như vậy lại không nỡ giận, liền giả bộ nói.
“ Chu Trạch Dương anh không tin em? Quen lâu như vậy anh lại cho rằng em là loại người nào chứ ” Trình Giai Giai có nói cấp mấy, anh cũng không chịu nghe, nhìn đống sách trước mặt cũng không nuốt nổi chữ nữa.
Chu Trạch Dương nhìn Trình Giai Giai tức giận đến mức sấp bật khóc liền bật cười “ Được rồi anh tin em, mau giảng lại cho anh phần này rồi đi mua đi đồ tối làm sinh nhật cho em ”.
Trình Giai Giai nghe vậy liền bất ngờ, anh giận nhưng vẫn nhớ sinh nhật cô? Trong lòng liền trở nên vui vẻ, cô giảng lại cho anh hết mấy phần mà anh chưa hiểu.
Chu Trạch Dương lại làm rất nhanh, chỉ cần cô nói sơ qua anh điều hiểu được cực kỳ nhanh.
Hứa Chí Quân ở nhà lúc này cũng biết được tin tức Trịnh Khả Vy ngày mai về nước, người hiện diện đầu tiên trong đầu Hứa Chí Quân chính là Trình Giai Giai.
Nhưng anh lại chẳng thể ngăn mọi chuyện lại nữa, đáng lẽ từ đầu anh nên ngăn Chu Trạch Dương lại, không để cậu ta trêu đùa quá mức như thế này, nhưng xem ra anh nhận ra mọi chuyện quá trễ rồi.
“ Nè các cậu nhà không có game chơi à? Lại chạy đến chổ tôi mới được ” Hứa Chí Quân nhìn La Đông Phong và Từ Minh Viễn ngồi miệt mài chơi game không thèm để ý mọi chuyện sắp xảy ra.
La Đông Phong bất ngờ quay sang nhìn Hứa Chí Quân đột nhiên lên cơn “ Cậu lại bị ấm đầu à? ” Từ Minh Viễn cũng gật đầu nhìn Hứa Chí Quân.
“ Từ Minh Viễn! Cậu rảnh rỗi như vậy chi bằng cậu đi kiếm Tiêu cô nương nhà cậu đi ” Hứa Chí Quân liếc nhìn hai con người ở nhà anh, ăn nhà anh còn nói anh ấm đầu.
“ Đông Phong đi đến thành phố B ăn mì đi cậu ở đây làm gì để Chí Quân nổi giận rồi kìa ” Từ Minh Viễn đột nhiên đánh vào vai La Đông Phong một cái nói để đánh trống lãng.
La Đông Phong nhìn Từ Minh Viễn nhúng vai “ Không đi! Anh họ tớ biết chắc chắn tớ không có kết cục tốt ”.
“ Đáng đời cậu, anh Phong Vũ biết cậu chắc chắn đi đời ” Hứa Chí Quân nhếch mép lên tiếng.
La Đông Phong mặt mài hậm hực, hôm trước đến thành phố B chơi cuối cùng lại bị anh họ anh Nam Phong Vũ biết được liền tấn cho một trận, nhưng cũng nhờ đến đó anh biết đến Thẩm Diệu Hàm.
Cô làm phục vụ quán mì gần bệnh viện Mạc Gia, lúc đó anh với cô bé đó còn cãi nhau một trận, nên anh mới bị anh họ Nam Phong Vũ đuổi ngược về đây.
“ Tôi nói anh Tử Hiên biết cậu bắt ép con gái nhà người ta cũng sẽ cho cậu một trận thôi, cậu đừng có mà ở đó nói một mình tôi ” La Đông Phong thay vì chuyển hướng nói Hứa Chí Quân lại một lần nữa đâm thẳng vào nổi sợ của Từ Minh Viễn.
Từ Minh Viễn liếc La Đông Phong, nghe cậu ta nói anh đây cũng bắt đầu sợ, trước giờ với anh, ông anh họ hàng Mộ Tử Hiên rất đáng sợ, lúc nhỏ còn hay doạ sẽ phẩu thuật anh.
Để anh ấy biết được chắc chắn bảo ba anh giáo huấn anh một trận.
Hứa Chí Quân nhìn hai tên này sợ anh họ mình như vậy liền muốn bật cười, bọn anh có những cái trùng hợp rất đáng ngờ, anh họ Chu Trạch Dương chính là người mà không dễ dàng gì đụng vào được Mạc Vũ Thần còn anh họ anh chính là tảng băng ngàn năm Hoắc Chiến Cửu vừa nhìn anh ấy thôi anh đã cảm thấy nổi hết da gà da vịt rồi.
Bọn anh chơi chung được một thời gian, mới nhận ra anh họ của bọn anh chính là bạn bè lâu năm của nhau, không những vậy tất cả bọn anh đều sợ bị mấy anh họ của mình giáo huấn.
Nhưng so với họ anh họ của anh và Chu Trạch Dương còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, nếu có thể một phát liền cho bọn anh không thấy mặt trời.
.