Trình Giai Giai đang ở phòng ăn của bệnh viện, thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Đầu dây bên kia không ai khác chính là mẹ Lục, sao hôm nay mới giờ này mẹ đã gọi cho cô rồi.
“ Alo con nghe đây mẹ ” giọng cô nhẹ nhàn vang lên.
Đầu dây bên kia chính là tiếng nức nở của mẹ Lục “ Tiểu Giai! Chị con...chị con ”.
“ Chị con làm sao? ” Trình Giai Giai nghe tiếng bà khóc kèm theo lời nói đầy ẩn ý của bà trong lòng dân lên cảm giác lo lắng.
“ Chị con mất rồi, con bé đã đi chuyến bay gặp chuyện mấy hôm trước ” Giọng bà không khỏi nức nở, càng nói đến tiếng khóc của bà lại càng vang lên.
Trình Giai Giai nghe xong liền đứng bất động, điện thoại theo tay cô mà rơi xuống sàn.
Chị cô làm sao ở trên chuyến bay đó được chứ, không thể nào đâu, cô phải về thành phố B nhất định phải về.
Cô vội chạy khỏi phòng ăn, nước mắt không tự chủ rơi ra, vì quá vội cô không cẩn thận va vào Từ Minh.
Cánh tay của Từ Minh vội kéo cô lại, anh ta nhìn cô đầy hoang mang.
“ Giai Giai! Em sao vậy? Có chuyện gì sao? ”
“ Anh Từ! Em phải về thành phố B nhà em có chuyện rồi, anh nói với viện trưởng giúp em, em sẽ quay lại sớm nhất có thể ” Cô nói rồi gật đầu chạy một mạch đi không quay đầu.
Ngay cả Từ Minh cũng ngơ ngác.
Cũng may cô đặt được vé sớm nhất, chỉ còn một tiếng nữa là bay, cô lên mạng xem thông tin của chuyến bay ngày hôm đó.
Dòng chữ hiện lên chính là không một ai sống sót trên chuyến bay, nguyên nhân lại không rõ.
Cô không tin, rõ ràng chị ấy nói sẽ sống thật tốt mà, chị ấy nói sẽ cùng cô đi học mà sẽ giúp cô trở thành bác sĩ giỏi sao bây giờ lại thế này chứ.
Chu Trạch Dương cuối cùng cũng không chịu nổi, anh muốn hủy hôn với Trịnh Khả Vy, anh thậm chí còn biết được cô ta bị bệnh tâm lý, hoá ra vì lý do này mà gia đình cô ta bảo mẹ anh nhanh chóng tổ chức hôn lễ đây mà.
Anh một thân âu phục đen, gương mặt đầy lạnh lùng, nhìn thẳng Trịnh Khả Vy ở phòng khách.
Ở phòng khách không chỉ có ba mẹ anh mà còn có ba mẹ cô ta, anh thật sự không thể chậm trễ thêm chút nào nữa.
“ Bác Trịnh! Bác gấp rút bảo ba mẹ con cho con kết hôn cùng các gái bác vì sợ con gái bác sẽ không ai lấy phải không? ” Chu Trạch Dương dáng vẻ lười nhác chậm rãi lên tiếng.
Ba của Trịnh Khả Vy nghe xong liền chột dạ mà phản bác “ Con gái tôi xinh đẹp giỏu gian như vậy sợ gì không ai lấy chứ, chỉ là cả hai gia đình có hôn ước từ trước nên tôi mới gã con tôi cho cậu, bây giờ cậu còn nói vậy sao ” chuyện con gái ông bị bệnh tâm lí chỉ có người trong nhà mới biết, thằng nhóc này mà dám doạ ông sao?
“ Đúng con gái bác xinh đẹp giỏi giang nhưng sẽ không ai lấy một người mắc bệnh tâm lí đâu ” Chu Trạch Dương nói xong liền rút ra một tập hồ sơ đặt lên bàn.
Đến ba mẹ anh còn bất ngờ với những gì mà họ đã nghe, bọn họ tin tưởng Trịnh Gia như vậy, vậy mà bọn họ dám lừa người khác.
Trịnh Khả Vy lúc này hốt hoảng, giật lấy tập tài liệu đó miệng liên tục nói “ Em không có, Trạch Dương anh giận em vì em nhắc đến Giai Giai phải không? sau này em sẽ không như thế nữa được không? chúng ta đừng hủy hôn nhé ” cô ta nói lia lịa vì sự sợ hãi sâu thẳm ở trong lòng cô ta.
“ Anh Trịnh! Chị Trịnh! hai người định lừa chúng tôi à? hai người định để con gái mắc bệnh tâm lí của hai người làm dâu gia đình tôi sao? ” Mẹ của anh lúc này rất tức giận vì bị lừa nhưng vẫn giữ bình tĩnh để nói chuyện.
Ba của Trịnh Khả Vy lúc này không nói được gì, mọi thứ ở trước mắt như vậy, ông không thể chối, càng không thể để con gái ông thiệt thòi được, ông chỉ có duy nhất một mình Trịnh Khả Vy thôi.
“ Anh Chu! Chị Chu! Đúng là con gái tôi có bệnh nhưng chỉ là trước đó thôi, bây giờ đã hết rồi.
Dù sao cũng là người quen biết chẳng lẽ lại vì chuyênh này mà phũ bỏ sao? ” Ông ta nở nụ cười nhàn nhạt lời nói cũng nhẹ nhàng chứ không gấp gáp.
“ Anh Trịnh thật biết nói đùa, xem ra hôn nhân này cũng không có kết quả.
Vậy thì hủy hôn nhé Khả Vy xinh đẹp như vậy con trai tôi không dám lấy đâu ” Mẹ anh lúc này cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, đây là một cú shock đối với bà, bà rất thích Khả Vy nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài không những ảnh hưởng Chu Gia còn có Mạc Gia nữa.
Trịnh Khả Vy nghe xong đứng bật dậy hốt hoảng, cô ta ôm lấy cánh tay của Chu Trạch Dương không muốn buông “ Không đâu con không hủy hôn đâu, ba ba nói đi sẽ không hủy hôn đúng không? ”.
Chu Trạch Dương cau mài khó chịu, anh không muốn kéo dài thêm nữa liền gạt tay cô ta ra “ Tôi chịu đựng cô đủ rồi, còn nữa nếu sau này tôi nghe cô nhắc đến Giai Giai, tôi nhất định không bỏ qua đâu ” lời nói của anh đầy lạnh lẽo đến nổi ba mẹ cô ta còn cảm giác thấy sự nguy hiểm trong mắt anh.
“ Quản gia tiễn khách ” Chu Trạch Dương nhìn quản gia nói.
Dứt lời quản gia cùng một số người làm lôi Trịnh Khả Vy ra ngoài cùng ba mẹ cô ta, vẻ mặt ba mẹ cô ta rất khó coi.
Ba cô ta còn quay đầu lại nói một câu.
“ Chu Trạch Dương! cậu nhớ lấy tôi nhất định không bỏ qua đâu ”..