Thiên Hân Vũ mở to mắt, ánh mắt đung đưa hiện rõ một chút sự bi thương.
“ Từ trước tới nay chưa từng cân nhắc, thì cần gì phải cân nhắc lại từ đầu?”
“ Em không thể nói lời không giữ lời được, trước đây đã từng đồng ý sẽ thử mà!” Tân Mạc Ngôn có hơi sót sắng.
“ Thử xong rồi thì chẳng phải chẳng còn gì nữa sao.” Thiên Hân Vũ lạnh nhạt nói.
“ Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, chúng ta ngủ Tân giường Tân gối bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm như vậy, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh!” Tân Mạc Ngôn điều chỉnh lại hơi thở, nói năng linh tinh một cách rất nghiêm túc.
“ Thế ai chịu trách nhiệm với Thiên Khê Nghiên?” Thiên Hân Vũ cuối cùng cũng nói ra nỗi chua xót khổ sở giấu trong lòng.
Tân Đăng hơi ngây ra, không ngờ rằng nút thắt trong lòng Thiên Hân Vũ vẫn là mối quan hệ giữa anh và Thiên Khê Nghiên.
“ Đứa bé trong bụng cô ta không phải của anh.” Tân Mạc Ngôn từng chữ tưng chữ một nhả ra cực kỳ rõ ràng.
“ Buổi tối hôm đó anh uống say quắt cần câu…”
Thiên Hân Vũ lắc đầu: “ Đủ rồi Tân Mạc Ngôn, em không muốn nghe những chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa hai người.”
Phong hoa tuyết nguyệt: chỉ chuyện tình yêu nam nữ, tình yêu trai gái.
“ Mỗi người chúng ta lùi một bước, anh vẫn là Bố của Thư Nha như trước, nhưng anh buông tha cho em, em chúc hai người hạnh phúc.”
Tân Mạc Ngôn bật dậy, giọng nói bỗng vút cao: “ Có phải em vẫn còn nghĩ tới tên Lạc Chính Lâm đó không? Anh ta đã buông tay rồi!”
“ Trong họp báo mấy hôm trước còn nói muốn cho Thiên Khê Nghiên một hôn lễ thế kỉ, anh lại thích trêu đùa tình cảm của hai chị em em đến vậy sao?” Thiên Hân Vũ cũng không yếu thế, cao tông giọng lên tranh luận.
“ Bên tai nào của em nghe thấy anh muốn cho cô ta một hôn lễ thế kỉ? Em không thèm hỏi anh đã kết luận bừa bãi, đó chỉ đơn thuần là làm vấy bẩn!”
Tân Mạc Ngôn biết mình không nên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Thiên Hân Vũ, nhưng cảnh tượng Lạc Chính Lâm hôn lên trán và mu bàn tay của Thiên Hân Vũ vừa rồi đã in dấu sâu sắc trong đầu anh, làm chấn động dây cung phẫn nộ tận đáy lòng anh.
“ Em không muốn tranh cãi với anh nữa, em mệt rồi muốn đi ngủ, mời anh ra ngoài!” Thiên Hân Vũ giơ tay chỉ ra hướng cửa, đầu ngón tay trắng bệnh khẽ run rẩy, lộ rõ trong lòng cô vẫn còn chưa yên.
“ Bây giờ anh muốn nói rõ mọi chuyện với em, đúng là anh muốn tổ chức một hôn lễ thế kỉ, nhưng anh muốn cô dâu là em, là em!” Tân Mạc Ngôn cao giọng nói, cuối xuống giường muốn kéo Thiên Hân Vũ dậy.
Cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, Tân Lam Nguyệt mặt đầy kinh ngạc đang nhìn cử chỉ thô lỗ của Tân Mạc Ngôn, ngây ra tại chỗ.
“ Hai người đang làm… chuyện không thể diễn tả được?” Tân Lam Nguyệt nhìn tay của Thiên Hân Vũ bị Tân Mạc Ngôn ghì lên gối, trong đáy mắt thoáng một tia nghi ngờ.
Chị dâu mặt đầy đau khổ, không giống đang hưởng thụ mà.
“ Không có, anh chị đang thảo luận về nhân sinh cuộc đời.” Thiên Hân Vũ qua loa nói, trong ngữ khí hơi có chút hỗn loạn.
“ Thế thì là cãi nhau rồi?” Tân Lam Nguyệt vẫn đứng ở cửa không vào trong.
Thiên Hân Vũ lặng im, giống như ngầm thừa nhận phán đoán của Tân Lam Nguyệt.
“ Chị dâu, tại sao phải cãi nhau? Chị không thể bình tĩnh ngồi xuống đánh cho anh em hai cái bạt tai sao?”
Tân Lam Nguyệt là lời nói ra phải khiến người ta kinh ngạc chết mới chịu thôi, bừa nói vừa nháy mắt với hai người ở trên giường.
Chỉ là lời cậu ấy vừa mới thốt ra, cơ thể bị bị người bên ngoài cửa khẽ đẩy, Tân Mạc Ngôn ngồi lại trên ghế, liền nhìn thấy Bố mẹ mình dắt tay Thư Nha đi vào.
Bên nãy họ ở bện ngoài cửa?
“ Bố mẹ!” Thư Nha sải đôi chân nhỏ xíu chạy tới.
Tân Thần và Từ Thanh Thành hỏi Thiên Hân Vũ trên giường bệnh mấy câu, liền đưa mắt nhìn sang Tân Mạc Ngôn.
“ Hôn lễ sắp xếp vào lúc nào?” Tân Thần ngữ khí hời hợt, không nhìn ra tâm trạng.
“ Ba tháng sau ạ.” Tân Mạc Ngôn không lưỡng lự.
Người Thiên Hân Vũ hơi khựng lại, mở miệng muốn nói gì đó, nghĩ tới Thư Nha, lại lựa chọn ngậm miệng lại.
Vết thương trên chân Thiên Hân Vũ không xem là nghiêm trọng, mỗi ngày rửa vết thương và thay thuốc mới là được.
Lúc sập tối, Tân Mạc Ngôn liền lái xe đưa cô về nhà họ Tân, còn có Tân Lam Nguyệt cùng đi.
“ Ếch ngồi đáy giếng như em cuối cùng cũng được ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài rồi!”
Đây là lần đầu tiên Tân Mạc Ngôn xuất viện kể từ khi về nước nằm viện, trái tim cậu ấy cuộn trào như sóng biển triều lên không ngừng cuồn cuộn.
Tân Mạc Ngôn và Thiên Hân Vũ đều không đáp lại sự cảm thán của Tân Lam Nguyệt, nhưng cậu ấy vẫn đang lảm nhảm tự nói tự cảm thán.
Tân Mạc Ngôn cuối cùng không nhịn được, lạnh lùng lên tiếng cắt ngang: “ Không nói thì cũng không ai nghĩ cậu câm đâu!”
“ Có phải anh cảm thấy trong lòng chị dâu và Thư Nha em quan trọng hơn anh, nên lúc nào cũng nhằm vào em không? Tân Lam Nguyệt không cam lòng.
“ Còn nói năng bậy bạ đừng trách anh trở mặt với cậu!” Tân Mạc Ngôn gia tăng tốc độ, lái xe về nhà họ Tân.
“ Nếu không phải không đánh lại anh, ông mày…em đã lật mặt với anh từ đâu rồi!” Tân Lam Nguyệt suýt chút nữa không nhịn được mà thốt ra lời chửi thề.