Ngô Đông Nghiên bị chuông điện thoại đánh thức. Thì ra là Mạc Phàm gọi điện nói buổi tối liên hoan những đồng hương không về quê. Ngô Đông Nghiên không suy nghĩ liền đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại mới đột nhiên nhớ ra còn có một người, ngẩng đầu thấy Cao Du Giai đang nhìn mình. Bị anh nhìn như vậy, Ngô Đông Nghiên có chút chột dạ: “Cái kia, đêm nay chúng ta tham gia tụ họp đồng hương đi. Đều là cùng quê, nói không chừng còn có người quen.”
Cô đã đáp ứng rồi còn hỏi anh! Cao Du Giai rất thất vọng vì định hưởng thụ thế giới hai người, nhưng không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói, ” Em đã đồng ý con hỏi tôi!
Ngô Đông Nghiên có chút buồn bực. Như thế nào lại có cảm giác nông dân bị địa chủ áp bức a? Địa chủ là Cao Du Giai, thật đáng buồn nông dân lại chính là …
giờ tối, mọi người chia thành hai bàn ngồi xuống. Lúc Ngô Đông Nghiên và Cao Du Giai đến, hơn ba mươi con mắt đang nhìn…
Quả nhiên có người biết Cao Du Giai, chẳng qua là anh không biết họ mà thôi. Có vài nữ sinh nhỏ giọng hỏi Ngô Đông Nghiên anh ấy có phải là bạn trai cô không. Cô còn không có câu trả lời! Lúc này, một học trưởng cũng đã lớn tiếng cười nói: “Còn mang theo người nhà! Ha ha ha …”
Học trưởng này học năm . Trên cơ bản, hoạt động đồng hương đều do anh tổ chức. Lúc này âm thanh lớn như vậy, người bên cạnh đều quay lại nhìn họ. Ngô Đông Nghiên lớn tiếng giải thích: “Không phải, anh hiểu lầm rồi! Anh ấy đến đây du lịch, chỉ là bọn em vừa vặn quen biết nên anh ấy mới đến tìm em”.
Khi Mạc Phàm nghe cô nói liền nhanh chóng giúp đỡ: “Đúng vậy! Mọi người đều hiểu lầm, ông của Cao Du Giai và nhà Đông Nghiên sống rất gần nhau, hơn nữa cao trung lại học ở lớp bên cạnh, cho nên tương đối thân mà thôi.”
Đông Nghiên? Kêu thân thiết như vậy, Cao Du Giai sắc mặt lạnh lùng.
Mọi người đều tò mò nhìn họ, chờ đợi.
Chỉ là nam chính từ đầu đến cuối không nói một lời, ánh mắt lạnh nhạt, sắc mặt ngày càng trầm hơn …
“Tôi xác thực không phải bạn trai cô ấy, chỉ là bạn trai cũ mà thôi.” Âm thanh lạnh nhạt truyền đến.
Ngô Đông Nghiên chớp mắt. Ai có thể nói với cô lúc này nên làm gì bây giờ?
Sắc mặt Mạc Phàm biến đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, vội hòa giải: “Đều là chuyện quá khứ rồi, mọi người nhanh ngồi xuống gọi món ăn!”
Mặc dù mọi người ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào hai người tò mò, thật sự không thể tưởng tượng được! Ngô Đông Nghiên thoạt nhìn hiểu chuyện ngoan ngoãn, Cao Du Giai, người luôn xếp thứ nhất sẽ yêu sớm. Cái gọi là “không thể nhìn mặt mà bắt hình dong” đều được lý giải hoàn toàn trên hai người!
Cao Du Giai bình tĩnh tiếp thu ánh mắt dò hỏi của mọi người, thấy người bên cạnh vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, không quên gắp đồ ăn cho cô. Sau khi nhìn thấy cô ăn xong, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên.
Vì vấn đề đó, bữa cơm này Ngô Đông Nghiên ăn đến trong lòng run sợ, căn bản không chú ý đến anh gắp rau cho cô, chỉ vùi đầu ăn cơm, không khỏi có chút oán trách Cao Du Giai. Anh khẳng định cố ý! Khẳng định là trả thù!
Về sau cô không biết nói với mọi người thế nào …
___________________________
Thật vất vả bữa ăn mới kết thúc, không biết ai đề nghị đi hát, sau đó lôi lôi kéo kéo một nhóm người ngồi xe đến Mạch Triều KTV ở nội thành.
Rõ ràng là học trưởng năm thường xuyên đi, trước khi đến liền gọi điện đặt phòng, Khi bước vào cũng không cần hỏi người phục vụ, trực tiếp đưa mọi người vào phòng.
Một lúc sau, người phục vụ đẩy vài chục chai bia đi vào. Nhìn những loại rượu này, Ngô Đông Nghiên hơi lo lắng. Những lần trước liên hoan cũng chưa từng uống qua rượu, đây là lần đầu tiên. Chỉ biết rằng nếu uống quá nhiều sẽ say, sẽ dễ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên mấy đồng học nhiệt tình đã bắt đầu rót rượu, sau đó cầm chén rượu lên bảo mọi người nâng chén. Sau khi chạm cốc, Ngô Đông Nghiên do dự cầm ly không biết có nên uống không.
“Tôi giúp em uống.”
“Tôi giúp cậu uống.”
Cả Cao Du Giai và Mạc Phàm gần như nói cùng một lúc. Tay hai người đều với qua, không khỏi chạm vào nhau. Cả hai đều sửng sốt, nhưng Cao Du Giai phản ứng trước, ngay lập tức cầm chiếc ly trên tay Ngô Đông Nghiên lên, ngửa đầu uống một hơi.
Mạc Phàm ấp úng thu hồi tay.
Cao Du Giai nói một câu cảnh cáo vào tai Ngô Đông Nghiên: “Con gái không được uống rượu bên ngoài, rất dễ xảy ra chuyện.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Trước khi đến trường, ba mẹ Ngô Đông Nghiên cũng đã nói qua điều này, ngay cả Du Du cũng nói với cô.
Lúc này đã có môt số người bắt đầu hát, nhiều người vội vàng “đặt hàng” một bài hát để thể hiện giọng ca của mình. Về cơ bản không ai chú ý tới bên này.
Có vẻ như ngoại trừ Ngô Đông Nghiên và Cao Du Giai, mọi người đều rất hứng thú, hai người vẫn ngồi như vậy và không hát.
Cho đến khi mọi người dường như đã hát xong, có người ném micro bên cạnh Cao Du Giai, tất cả đều muốn nghe nam sinh tài năng này hát một bài.
Cao Du Giai dựa gần vào Ngô Đông Nghiên, ở bên tai cô hỏi: “Em đã từng nghe tôi hát chưa?” Thật ra điều anh muốn hỏi là: Em có muốn nghe anh hát không?
“A? Không có! Anh muốn hát sao?” Cô chưa bao giờ nghe anh hát, vì vậy rất mong chờ.
Nhìn ánh mắt mong đợi của cô, Cao Du Giai đứng lên, bước đến khán đài chọn bài “Tình phi đắc dĩ”
Rất nhanh đã có người mang míc lên, Cao Du Giai cầm micro và hát theo giai điệu …
Link:
“Khó quên sao lần đầu gặp em
Một đôi mắt khiến lòng người say đắm
Trong tâm trí anh hình bóng em không sao tan biến nổi
Nắm lấy tay em cảm nhận sự dịu dàng ấy
Thực sự khiến anh nghẹn thở đôi phần
Anh muốn trân trọng sự ngây thơ này của em biết bao
Thấy em buồn anh sẽ đau lòng lắm….
_____________
Yêu em chính là điều bất đắc dĩ lớn nhất rồi “
Giọng anh nhẹ nhàng từ tính, hát tình ca thật tuyệt. Ngô Đông Nghiên vẫn luôn thích bài hát này. Trước kia thỉnh thoảng loa của trường sẽ phát bài này, cô không nhịn được ngân nga theo, thì ra anh còn nhớ rõ.
Khi Cao Du Giai hát bài này, đôi mắt vẫn luôn nhìn Ngô Đông Nghiên, nhưng ánh sáng trong phòng tương đối tối và lại là phòng lớn nên mọi người dường như không phát hiện ra điều này, chứ đừng nói đến người cận độ như Ngô Đông Nghiên.
Anh hát xong mọi người đều vỗ tay, còn có người hét: “Tiếp đi! Tiếp đi”
Ngô Đông Nghiên cũng vỗ tay theo, sau đó thấy anh hướng cô đi đến: “Chúng ta về thôi, đã giờ rồi.”
Lúc này, một số người đã bắt đầu đi về. Ký túc xá trường học có người quản lý. Mặc dù là kỳ nghỉ nên sẽ đóng cửa muộn một chút, nhưng tốt nhất vẫn nên trở về sớm. Nếu quá muộn sẽ bị người quản lý mắng.
Người đi về cơ bản đều là sinh viên năm nhất. Những học tỷ và học trưởng đều đã ra ngoài chơi nhiều lần. Có đôi khi bị muộn đều dứt khoát ở bên ngoài. Thật khó có cơ hội hôm nay, nhiều người còn không muốn trở về.
Người buồn bực nhất là Mạc Phàm, anh nhìn thấy Cao Du Giai vừa hát vừa “liếc mắt đưa tình” với Ngô Đông Nghiên, cảm thấy bực bội không chịu được, liền đi vào nhà vệ sinh hút hai điếu thuốc. Khi quay lại, người đều không thấy, buồn bực cầm lấy chai bia bên cạnh rót cho chính mình.
_____________________
Lúc này không có xe buýt để về trường. Cao Du Giai và Ngô Đông Nghiên bắt taxi đến Tây Môn của đại học Z, anh đưa cô đến dưới lầu phòng ngủ.
“Anh đi Đông Môn sao?” Hôm nay mới đi loanh quanh hai lần, Ngô Đông Nghiên lo anh sẽ bị lạc.
“Yên tâm đi, em cho rằng tôi giống em sao!”
Ngô Đông Nghiên: “… Được, tôi đi lên đây, tạm biệt.”
“Ừ, đi lên đi!” Anh vẫn luôn nhìn cô cho đến khi cô đi vào mới xoay người hướng Đông Môn đi.
Trên đi đường, anh nghĩ đến Mạc Phàm kia rõ ràng có ý với cô, không khỏi cảm thấy khó chịu …
Ngày hôm sau chưa đến giờ, Ngô Đông Nghiên nhận được điện thoại của Cao Du Giai, bảo cô mang theo mấy bộ quần áo, sau đó đến khách sạn tìm anh.
Ngô Đông Nghiên nhìn chằm chằm vào điện thoại đã tắt, mang quần áo đi làm gì? Chưa nói rõ ràng mà đã cúp máy!
Mặc dù vậy, cô vẫn lấy ra một cái túi tương đối lớn, thu thập ba bộ quần áo và đi ra ngoài.
Đêm qua, một mình cô ngây ngốc trong phòng ngủ, cảm thấy trống rỗng, buổi tối đi ngủ cũng không dám tắt đèn, cả đêm đều ngủ không ngon. Bây giờ cô cũng không muốn ở trong phòng, chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài.
Khi cô đi đến Đông Môn, cô thấy Cao Du Giai đang đứng dưới một cái cây cổ thụ lớn ở trước cổng trường, vội vàng chạy đến trước mặt anh: “Sao anh lại ở đây!” Cô nghĩ anh sẽ ở bên trong khách sạn chờ cô.
“Đợi em, chúng ta đi thôi! Nếu không sẽ không kịp.” Sau khi thấy cô đến, Cao Du Giai bước về phía trước.
“Cái gì mà không kịp, chúng ta đi đâu?” Ngô Đông Nghiên vội vàng đuổi theo bước chân anh.
“Đi tour.” ( du lịch á)
“…”
Sau khi Ngô Đông Nghiên lên tàu, cô cảm thấy có chút hoảng hốt. Vậy mà cô theo anh đi du lịch? Du lịch hai người?
Nhìn anh vừa lên tàu liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết có phải ngủ rồi không, nghe tiếng tàu chạy ầm ầm, cơn buồn ngủ từ từ ập đến. Tối hôm qua một mình một phòng nên không dám ngủ, cũng không biết khi nào mới tới, hiện tại trái tim lắng xuống, ngay lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Cảm giác được trên vai trầm xuống, Cao Du Giai mở mắt ra, nhìn cô gái đang dựa vào vai anh ngủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh sợ cô sẽ từ chối đi cùng mình, nên khi lên tàu liền giả vờ ngủ. May mắn là cô không hỏi.
Anh điều chỉnh tư thế để cô dựa vào thoải mái hơn, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Vốn dĩ anh chỉ có kế hoạch đến thăm các thị trấn cổ và các điểm tham quan gần đó, buổi sáng đi buổi tối có thể trở về. Nhưng tối hôm qua nhìn thấy hành động của Mạc Phàm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, giống như đồ vật của mình bị người khác cướp đi vậy.
Cho nên sau khi ở trên mạng xem xét một số khu du lịch, anh quyết định đưa cô đến thành phố T.
Mãi cho đến khi xuống xe, Ngô Đông Nghiên vẫn cảm thấy mông lung. Như thế nào ngủ một giấc liền cùng anh lên tàu, sau đó ngủ một giấc nữa liền cùng anh tới thành phố khác. Cô cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Không để cho cô nghĩ nhiều, Cao Du Giai đã đưa cô đến trạm xe buýt, sau đó lại bị anh kéo lên xe. Mãi cho đến khi vào khách sạn cô mới phản ứng lại, vội vàng mở túi ra, hai người đi chơi, không thể lúc nào cũng để anh trả tiền.
Mở ví ra nhưng không thấy tiền, Ngô Đông Nghiên sắc mặt khó coi bắt lấy tay Cao Du Giai.
“Tôi, tôi không thấy ví tiền, không biết có phải là bị trộm không?”
Cao Du Giai nhìn túi của cô không có dấu vết bị cắt, hỏi cô trước đó có mở túi ra không. Sau khi thấy cô lắc đầu liền nói, “Có thể là quên không mang, em thử nghĩ kỹ lại xem. “
Ngô Đông Nghiên cố gắng suy nghĩ, hình như là cô quên không mang ví, chiếc ví nằm trong một cái túi nhỏ khác …
Nhìn bộ dáng cô khẳng định là đã quên mất, Cao Du Giai không khỏi động tâm …
Sau khi theo Cao Du Giai vào phòng, nhìn thấy hai chiếc giường đơn, cô không thể không hỏi: “Tại sao tôi phải ở cùng phòng với anh.”
Cao Du Giai nhướng mày: “Em có tiền để thuê hai phòng không? Chúng ta ở đây mấy ngày, phải tiết kiệm tiền.”
“…” Được rồi, ai bảo cô không mang tiền, chỉ có thể đồng ý.
Chỉ là ngủ cùng phòng, không phải cùng giường, hẳn là sẽ không có sự tình gì đi!
Như thể nhìn thấu điều cô lo lắng, Cao Du Giai thanh âm lạnh lùng nói, “Yên tâm, ngoại trừ bạn gái, tôi sẽ không có ý đồ đối với người ngoài.”
Mặc dù nghe ngữ khí của anh không tốt, Ngô Đông Nghiên vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.