Qua tết, quả nhiên Cao Du Giai không còn bận như vậy như vậy nữa, cơ bản tan tầm đều về nhà, thỉnh thoảng phải đi xã giao, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ về nhà cùng Ngô Đông Nghiên nấu cơm, hoặc mang cô ra ngoài. Ăn xong thì đưa cô đi xem phim, sau đó cùng nhau về nhà, cuộc sống của hai người chỉ cần hạnh phúc đơn giản như vậy.
Cuối tuần, Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghên đi mua đồ dùng trong nhà. Thật ra khi sắp xếp phòng đã có bản thiết kế sẵn, anh chỉ cần đưa Ngô Đông Nghiên đi xem, nếu cô không thích thì sẽ đổi cái khác. Cuối cùng, nhìn đi nhìn lại, Ngô Đông Nghiên vẫn cảm thấy nên trang trí như bản thiết kế là đẹp nhất.
Qua tết, Cao Du Giai nói với ba mẹ hai bên chuyện kết hôn, họ đều rất vui. Người vui nhất là Du Lị Lị. Từ khi Cao Du Giai và Ngô Đông Nghiên đính hôn, anh thường xuyên đưa cô về nhà ăn cơm. Một thời gian dài, Du Lị Lị càng cảm thấy người con dâu này ngoan ngoãn hiểu chuyện, càng nhìn càng thuận mắt, cũng càng nhìn càng thấy yêu. Đôi khi bà sẽ hẹn Đông Nghiên đi dạo phố, mỗi lần đi vào trung tâm thương mại, nhân viên trong đó đều nói: “Đây là con gái cô ạ, thật là xinh…” Trong lòng Du Lị Lị như nở hoa, con dâu thì cũng coi như một nửa con gái.
Lần này kết hôn, bởi vì hoàn cảnh Cao gia và khách mời đều không tầm thường, nên việc quyết định khách sạn và thiếp mời đều là Du Lị Lị xử lý, nhà Ngô Đông Nghiên chỉ cần liệt kê người thân và bạn bè là được.
Chính vì vậy, Ngô Đông Nghiên không có cảm giác bận rộn của người sắp làm cô dâu. Ngoại trừ việc thử váy cưới phải tự làm, thì cô rất nhàn rỗi, không khác bình thường lắm.
Sau khi Du Lị Lị tìm người xem thời gian, liền gọi hai người về, chỉ vào một dãy ngày tốt nói: “Mẹ chọn cho hai đứa ngày mùng tháng .”
Cao Du Giai nhìn sang, sau đó nhíu mày chỉ vào một ngày khác: “Chọn ngày này.”
Du Lị Lị khó hiểu nhìn ngày Cao Du Giai chọn. Trước đó, người xem ngày nói ngày này cũng được, nhưng không tốt bằng ngày mùng tháng . Từ trước đến nay, làm việc gì bà cũng muốn hoàn mỹ. Đã có lựa chọn tốt hơn, tại sao còn lùi lại làm gì. Nghĩ vậy, Du Lị Lị không vui nói: “Sao vậy? Ngày tháng tốt hơn mà.”
“Mẹ, hôm đó con có việc. Thật ra chỉ là cái ngày thôi, quyết định như vậy được không ạ?” Cao Du Giai kiên trì.
Từ nhỏ, con trai đã tự lập. Biết mình không thể lay chuyển, Du Lị Lị chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được rồi, là con kết hôn nên nghe con.”
Trên đường về, Ngô Đông Nghiên hỏi Cao Du Giai tại sao muốn đổi ngày, cô thấy Du Lị Lị đã chọn ngày tốt rồi, phải tôn trọng ý của người lớn, mà ngày tháng và ngày tháng cách nhau một tuần, còn hơn một tháng nữa mới đến tháng , rất nhiều thứ đã chuẩn bị xong, căn bản không cần phải trì hoãn.
Cao Du Giai bất đắc dĩ nói: “Em quên ngày là ngày gì sao?”
Ngô Đông Nghiên nghiêng đầu nghĩ, không nhớ rõ ngày nào, chắc là một ngày kỉ niệm, hoặc là thời gian đặc biệt khác của hai người, thậm chí sinh nhật anh… Cô thường xuyên nhắc nhở mình phải nhớ, nhưng đến ngày đó lại quên, đều là anh nhắc cô. Giống như bây giờ Ngô Đông Nghiên không thể nhớ ra ngày là ngày gì, cẩn thận hỏi: “Không phải ngày đặc biệt gì chứ?”
Lúc này, Cao Du Giai đã lái đến bãi đậu xe, đỗ xong mới ung dung quay sang nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không nhớ?”
Ngô Đông Nghiên lắc đầu, mặt mơ mơ màng màng.
Cao Du Giai cười nói: “Ngày là đến ngày kinh nguyệt của em, không phải bụng sẽ rất đau sao? Ngày hôm ấy đứng lâu như vậy, anh sợ em không chịu được.”
Chuyện này… Ngô Đông Nghiên cũng không nhớ. Không nghĩ đến lòng anh lại lo lắng điều này. Cô cảm động nói: “Thật ra… cũng không sao, nhiều lúc không phải là ngày , có khi là ngày , cũng có khi là ngày , …” Kinh nguyệt của cô không chuẩn lắm, chậm hai ba ngày là bình thường. Anh còn đưa cô đi gặp bác sĩ, họ nói chuyện này rất bình thường, mới làm anh yên tâm.
Cao Du Giai dẫn cô đi ra, không khí trong bãi đỗ xe không tốt, có chuyện gì thì vẫn nên ra ngoài trước rồi nói.
Sau khi về nhà, Cai Du Giai ôm Ngô Đông Nghiên vào phòng. Hiện tại, Ngô Đông Nghiên sẽ không kinh hãi kêu lên giống trước đây, cô đã quen với việc anh đột nhiên bế mình lên. Nhưng mỗi lần về nhà đều ôm cô ném lên giường, Ngô Đông Nghiên vẫn rất ngượng ngùng.
Cao Du Giai mặc kệ cô giãy giụa, trực tiếp đặt Ngô Đông Nghiên dưới thân, nụ hôn dày đặc rơi trên cổ cô. Nghe Ngô Đông Nghiên khẽ rên lên, anh liền ngẩng đầu hôn lên đôi môi của cô, cho đến khi cô thở hổn hển mới buông ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng, Cao Du Giai cười, xấu xa nói: “Bà xã… Thật ra còn một nguyên nhân nữa, nếu ngày kết hôn… vậy làm sao chúng ta có thể động phòng hoa chúc… em nói đúng không?”
“…” Ngô Đông Nghiên ngây ngốc nhìn anh, chuyện này mà cũng cân nhắc? Ngoại trừ mấy ngày cô không tiện ra, thì đêm nào anh cũng… động phòng mà…
Đột nhiên cô có cảm giác chọn thời gian kết hôn cũng không dễ, vừa phải là ngày lành tháng tốt, vừa phải tránh thời gian người con gái hành kinh, để không ảnh hưởng đến đêm tân hôn động phòng hoa chúc…
Nhìn Ngô Đông Nghiên ngây ngốc không nói lời nào, Cao Du Giai liên cắn môi cô, giọng khàn khàn: “Anh nói không đúng sao? Chờ nhiều năm như vậy chúng ta mới kết hôn, sao lại không có đêm động phòng hoa chúc được?”
“Không phải mỗi ngày anh đều… thiếu một ngày cũng…” Cô đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nhắc anh.
“Sao có thể giống được. Hôm đó em là cô dâu, nếu không thể làm chuyện “yêu” với em, thì có phải rất đáng tiếc không?” Cao Du Giai nói xong liền bắt đầu cởi quần áo của cô, cười như không cười. Không phải cô nói mỗi ngày đều có sao, hôm này còn chưa làm đâu!
Ngô Đông Nghiên đỏ mặt, không trả lời anh. Cao Du Giai nói rất đúng, ngày đó thực sự không giống… Cảm giác được anh cởi quần áo mình, cô nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã hơn mười giờ, liền giãy giụa: “Rất, rất muộn rồi. Hôm nay chúng ta… nghỉ ngơi một ngày… Ngày mai em có hai tiết… em muốn tắm rồi đi ngủ.”
“Anh biết rất muộn rồi, nên em đừng nhúc nhích… Xong sớm thì em có thể ngủ sớm… Ngoan nào…” Tay Cao Du Giai thăm dò xuống dưới, ấn vào một điểm quen thuộc nào đó trêu chọc, vuốt ve qua lại, cảm giác được cô run lên mới hài lòng. Sau đó nghe Ngô Đông Nghiên ngâm nga rên lên, anh liền gia tăng tần suất…
Ngô Đông Nghiên không còn sức để giãy giụa, anh rõ ràng biết nhược điểm của cô. Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng, cảm nhận được bên dưới đã thấm ướt…
Cao Du Giai đương nhiên đã nhận ra, anh hài lòng thu tay lại, nhanh chóng cởi quần áo mình ra, ép trên người cô, giọng khàn khàn: “Tiểu dối trá… Còn nói không muốn.” Anh đột nhiên đi vào, dường như muốn trừng phạt, mỗi lần đều làm cô không ngừng cầu xin tha thứ…
Cao Du Giai cực kỳ yêu cái âm thanh nũng nịu yếu ớt này, mỗi lần nghe cô cầu xin như vậy, chỉ càng làm anh không khống chế được mà thôi.
Một hồi lâu sau… tất cả mới yên tĩnh lại.
___________
Ngày tháng , Cao Du Giai và Ngô Đông Nghiên đi biển chụp ảnh cưới. Cảnh quay cuối cùng là ảnh cưới ngoại cảnh, những cảnh kia hai tuần trước đã quay xong. Tháng , nước biển vẫn khá lạnh, Cao Du Giai lo Ngô Đông Nghiên không chịu nổi, nên mới dời ngày sang tháng .
Ngô Đông Nghiên mặc áo cưới trắng noãn cẩn thận đi trên bờ cát. Số lần cô đi biển cũng không nhiều, lúc này đi chân trần giẫm lên bờ cát mềm nhũn liền trở nên hưng phấn, nhấc váy lên nhẹ nhàng chạy.
Cao Du Giai đứng trên bờ biển, hai tay đút túi quần, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu, nhìn theo Ngô Đông Nghiên.
Sau khi chuẩn bị xong, người chụp ảnh gọi, Cao Du Giai mới từ từ đi qua mang cô đến bên cạnh mình.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, nên lần này chụp rất thuận lợi, người chụp liên tục gật đầu khen, trai xinh gái đẹp chụp sao cũng đẹp…
Cuối cùng, người chụp ảnh nhớ đến hình dáng lúc Ngô Đông Nghiên nhấc váy lên chạy, đột nhiên có linh cảm, liền bảo Cao Du Giai đứng yên, còn Ngô Đông Nghiên đi đến một nơi khá xa. Người chụp ảnh bảo Ngô Đông Nghiên, khi nào mình ra hiệu thì cô nhấc váy lên chạy, còn nhắc nhở hai người nhớ phải cười.
Ngô Đông Nghiên đứng từ xa, cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Cao Du Giai, nhưng có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình, anh mắt dịu dàng thâm tình. Nghĩ đến đây, cô cũng không khỏi cười lên.
Sau khi người chụp ảnh ra hiệu, Ngô Đông Nghiên vén váy lên, nhẹ nhàng chạy về hướng Cao Du Giai.
Cao Du Giai nhìn cô từng bước từng bước chạy về phía mình, tóc dài hơi cuộc bay theo làn gió, áo cưới trắng noãn bồng bềnh, trên mặt mang theo ý cười ngọt ngào, cách mình càng ngày càng gần…
Nhìn cô như một linh hồn từ từ nhảy vào mắt mình, càng ngày càng rõ, đột nhiên trong lòng Cao Du Giai tràn đầy cảm giác thỏa mãn…
Đời này, Cao Du Giai cảm thấy mình sẽ không quên cảnh này. Người con gái anh yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng mặc váy cười trắng noãn chạy đến bên cạnh anh, như một linh hồn trong sáng nhập vào tính mạng của anh, để anh đến chết cũng không thay đổi…