“ Gọi tôi cơm thịt bò và tách matcha nhé. Cám ơn cậu!’’
Tránh thủ vài phút trước giờ nghỉ trưa, Phương An Phương nhờ đàn em mua hộ thức ăn. Cô xoay nắm tay cầm mở cửa phòng bước vào, ngồi xuống ghế xoay cô giay giay trán có vẻ nhức đầu và mệt mỏi. Hôm nay thật mệt, chỉ mới buổi sáng đã phải mổ liên tục ca. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi tại phòng làm việc. Bệnh viện có phòng nghỉ nhưng cô không quen nằm chung với nhiều người trong bầu không khí và không gian chậc chội thêm vào nữa phụ nữ rất hay tám chuyện sẽ ảnh hưởng đến cô
Chiều tối tan làm, Phương An Phương lái xe đến siêu thị, thực phẩm nhà cô gần hết phải mua thêm. Hôm nay cô sẽ hầm canh bò rau củ và làm kimbab nước uống sẽ là táo ép, chỉ mới nghĩ thôi cô đã thấy tuyệt.
Trên đường đi xảy ra một vụ tai nạn, liếc nhìn gương chiếu hậu, hầu hết các xe đều cua hướng khác đi. Hình như tai nạn xe này khá nghiêm trọng, chiếc xe thể thao va chạm bị lật ngược. Phương An Phương nheo mắt nhìn thật kỹ
“Ôi trời! Người vẫn còn trong xe!”
Bước nhanh xuống xe, cô chạy lại, người đi đường kéo cô lại
“Đừng lại gần cô gái, xe gần nổ rồi!”
Gạt tay người đó ra, cô đi lại gần, xe chỉ có xe có người, tia lửa bén xoẹt xoẹt, Phương An Phương tìm kiếm vật cứng để đập cửa kiếng xe rồi nhanh chóng kéo người phía trong đã bê bết máu ra ngoài. Xung quanh mọi người cũng lại phụ giup cô kéo ra cho nhanh.
Nhìn người đàn ông máu chảy đầm đìa, cô kiểm tra sơ qua từng người
“Đã gọi cấp cứu chưa?”
“Chúng tôi gọi rồi, cô là bác sĩ sao?”
Phương An Phương không trả lời, cô lấy điện thoại ra
“Hôm nay cậu trực phải không, thông báo chuẩn bị gấp phòng phẫu thuật. Theo chuẩn đoán sơ lược là xuất huyết não trong. Báo bên khoa ngoại là có ca bị dập lá lách và gãy xương sườn. Mất máu nhiều. Bệnh nhân còn tỉnh có chút ý thức!”
“Được ạ, em chuẩn bị ngay”
Thành Ly lúc được cô lôi ra ngoài anh vẫn còn tỉnh, chỉ là chân và tay đều bị thương nặng, đầu thì như tê liệt nên ko thoát ra được, nhìn sang bên cạnh Đinh Khởi xem ra chẳng khá hơn bao nhiêu, cả nhếch mép cười yếu ớt. Phương An Phương trấn an họ
“Hai anh hiện tại đừng lo, cấp cứu gần tới rồi. Máu tôi đã cầm. Sẽ ổn thôi”
Hôm sau đi làm, vừa đến nơi đã thấy không khí bệnh viện hôm nay thật khác, hình như tấp nập hơn, bác sĩ y tá cũng hăng hái hơn mọi ngày. Ghé quầy lễ tân trò chuyện
“ Mọi người hôm nay sao vậy?”
“ Chị không biết ạ. Có Vip ở bệnh viện chúng ta, viện trưởng giám đốc đều đến đấy ạ”
“Thì ra là vậy”
Nói chuyện thêm vài câu, Phương An Phương vào phòng làm việc. Tiểu Lưu mạng giấy tờ vào phòng ríu rít nói
“Chị biết gì không ạ? Cái người bị tai nạn hôm qua là chủ tập đoàn vetera đó ạ. Còn người kia em không biết nhưng theo e thấy thì cũng trâu bò không kém đâu!”
Gia thế kinh khủng thật, Phương An Phương chép miệng cúi xem giấy tờ, không để ý đến vụ tai nạn đó nữa, người đã cứu, việc còn lại là để cảnh sát, mà chắc cũng không tới lượt cảnh sát bọn họ đã tự an bài với nhau rồi. Tiểu Lưu tò mò hỏi chuyện hôm qua
“Hôm qua chị gặp họ lúc nào vậy chị? Không biết chị giúp họ vậy họ có báo đáp chị không?”
“Có phải mình tôi giúp đâu. Cậu có vẻ rảnh rỗi không có việc làm nhỉ, đây bệnh án, cậu cầm về kiểm tra đi, có gì thì báo tôi”
Nói rồi Phương An Phương lấy xấp dày bệnh án đưa. Tiểu Lưu mắng thầm trong bụng nhưng vẫn đưa tay ngoan ngoãn nhận rồi chào Phương An Phương và ra ngoài
Chiều tối khá trễ so với giờ tan làm Phương An Phương mới về, không có thời gian nên cô ghé qua nhà hàng nhỏ để ăn bữa tối.
Ba ngày sau Thành Ly ngỏ ý muốn gặp Phương An Phương. Anh biết cô gái đó làm ở bệnh viện này vì có để ý lúc cô đặt phòng để phẫu thuật, cái kiểu quen và ra lệnh đó chắc chắn là làm việc tại đây nhưng anh không biết cô tên gì làm bộ phận nào nên định chờ khỏi sẽ hỏi thăm sau. Ai ngờ sáng nay đi dạo bên ngoài vô tình nghe thấy vài y tá bàn chuyện tai nạn của anh nên mới biết danh tính của cô. Nghe tiếng gõ cửa
“Mời vào”
Thành Ly thấy bóng dáng cao gầy mặc áo blue bước vào, đúng như trong trí nhớ của anh là cô gái xinh đẹp rất có khí chất, gặp loạn không hoảng
“Xin chào, nghe nói anh muốn gặp tôi, anh đã khoẻ nhiều chưa?”
“ Đúng vậy, tôi muốn gặp cô là để Cám ơn lúc đó cô đã cứu tôi. Tôi đã khoẻ nhiều rồi chắc vài ngày nữa sẽ xuất viện”
Khoé miệng nhếch lên khẽ như cười như không. Anh ta phục hồi nhanh thật, tuổi trẻ có sức khoẻ tốt đúng là lợi hại
“ Không có gì, anh khoẻ là tốt rồi, anh phục hồi rất nhanh”
Với lấy trong hộc tủ nhỏ hộp nhỏ đưa cho Phương An Phương. Phương An Phương chưa nhận lấy vội
“Đây là gì vậy”
“Là tấm lòng của tôi, tôi hiểu rõ tình hình mình lúc đó, tôi rất biết ơn cô”
“Ừ, anh nói rõ đó là gì được ko. Mất công tôi nhận rồi mở ra xem lại trả lại thì không hay””
Thành Ly sững ngừơi giây, cô ta xem thường đồ anh tặng à. Thành Ly cười lạnh
“Là chìa khoá và giấy tờ xe, loại xe thể thao BMW mới nhất. Màu đỏ, rất hợp với cô”
Phương An Phương ngạc nhiên, người giàu thích thật, vung tay là chiếc siêu xe không chớp mắt
“Thật ngại quá, bệnh viện có quy định không nhận quà có giá trị quá d của bệnh nhân, anh không cần phải tặng thứ giá trị như thế. “
Nói rồi Phương An Phương xem đồng hồ nhắc nhở
“ Gần tới giờ uống thuốc rồi. Tôi đi trước, anh nghỉ ngơi đi nhé”
Phương An Phương cúi chào rồi đi ra ngoài để lại Thành Ly bên trong phòng suy nghĩ. Ra là lương y hoặc là chiếc xe này chưa đủ để cô ta bán đứng lương tâm của mình nhưng mà cái gì cũng có giá của nó cả. Thành Ly gọi thư kí bên ngoài cửa vào
“Chọn một món quà giá d gởi bác sĩ Phương bỏ hoá đơn vào và làm công khai”
“Vâng”
Phương An Phương về phòng làm việc, xoay cây bút chép miệng
“Hoa và trái cây trong phòng anh ta tuyệt thật. Kẻ có tiền thích thật. Cho mình bó hoa và giỏ trái cây là được rồi”
Nghĩ xem đặt bó cẩm chướng đủ màu trong phòng. Trên bàn là dĩa trái cây ướp lạnh, thật là khiến tâm tình thoải mái. Còn chiếc xe cô chẳng nghĩ, coi như anh ta nói mê vậy.
Nửa tiếng sau thư kí của Thành Ly mang món quà vào, là lọ đựng bút rất đẹp. Bên trong còn có cả hoá đơn đúng d. Phương An Phương lắc đầu cười, cô bỏ lại vào hộp rồi treo lên cây móc đồ. Không hợp với cô
Cô nhận thư từ phòng bảo vệ rồi đi vào nhà. Là thiệp cưới của bạn trai cũ, thật không biết phải diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào. Không còn tâm trạng thoải mái cô đi tắm rồi gọi phần ăn ở ngoài. Cô đăng nhập Facebook viết status "bạn trai cũ mời dự đám cưới’, chưa đầy phút đã có vài bình luận, chủ yếu là bạn thời đại học và vài người cô quen lúc đi du lịch
"em định dự đám cưới không? tuần sau anh đi công tác có ghé thành phố F’ Tin nhắn báo, là của Sun người bạn cô quen khi đến Australia, Phương An Phương vui vẻ trả lời. Đã rất lâu rồi không gặp, cô thật hoài niệm khoảng thời gian đó vui chơi làm việc mình thích "Em không định đi đám cưới nhưng nhất định sẽ đến đó để gặp anh’, "Ồ nếu vậy em không cần đến đâu. Xong việc anh sẽ đến thành phố S gặp e’ hàn huyên thêm lát Phương An Phương định tắt máy đi ngủ thì vô tình trông thấy Tư Tình chụp đăng tấm ảnh cô ấy đang cầm ly rượu, nhìn rất quyến rũ sang trọng, khung cảnh xung quanh có lẽ trên du thuyền. Tò mò Tư Tình đến những chỗ này từ lúc nào và với ai. Lại còn mặc bikini trang điểm đậm. Cô vào phần bình luận vài người khen đẹp vài người hỏi những câu hỏi mà cô cũng muốn hỏi Tư Tình trả lời cho có lệ còn lại là những lời chọc ngẹo khá khiếm nhã, mà những lời chọc ngẹo này Tư Tình lại trả lời không sót câu nào. Phương An Phương cũng khá tò mò nhưng cô không hỏi vì mỗi người đều có riêng cuộc sống của mình. Không nên hỏi nhiều làm người khác khó chịu hơn hết là cô hiểu bạn mình, lặng lẽ nhấn like, tắt máy rồi đi ngủ. Gọi tôi cơm thịt bò và tách matcha nhé. Cám ơn cậu!’’
Tránh thủ vài phút trước giờ nghỉ trưa, Phương An Phương nhờ đàn em mua hộ thức ăn. Cô xoay nắm tay cầm mở cửa phòng bước vào, ngồi xuống ghế xoay cô giay giay trán có vẻ nhức đầu và mệt mỏi. Hôm nay thật mệt, chỉ mới buổi sáng đã phải mổ liên tục ca. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi tại phòng làm việc. Bệnh viện có phòng nghỉ nhưng cô không quen nằm chung với nhiều người trong bầu không khí và không gian chậc chội thêm vào nữa phụ nữ rất hay tám chuyện sẽ ảnh hưởng đến cô
Chiều tối tan làm, Phương An Phương lái xe đến siêu thị, thực phẩm nhà cô gần hết phải mua thêm. Hôm nay cô sẽ hầm canh bò rau củ và làm kimbab nước uống sẽ là táo ép, chỉ mới nghĩ thôi cô đã thấy tuyệt.
Trên đường đi xảy ra một vụ tai nạn, liếc nhìn gương chiếu hậu, hầu hết các xe đều cua hướng khác đi. Hình như tai nạn xe này khá nghiêm trọng, chiếc xe thể thao va chạm bị lật ngược. Phương An Phương nheo mắt nhìn thật kỹ
“Ôi trời! Người vẫn còn trong xe!”
Bước nhanh xuống xe, cô chạy lại, người đi đường kéo cô lại
“Đừng lại gần cô gái, xe gần nổ rồi!”
Gạt tay người đó ra, cô đi lại gần, xe chỉ có xe có người, tia lửa bén xoẹt xoẹt, Phương An Phương tìm kiếm vật cứng để đập cửa kiếng xe rồi nhanh chóng kéo người phía trong đã bê bết máu ra ngoài. Xung quanh mọi người cũng lại phụ giup cô kéo ra cho nhanh.
Nhìn người đàn ông máu chảy đầm đìa, cô kiểm tra sơ qua từng người
“Đã gọi cấp cứu chưa?”
“Chúng tôi gọi rồi, cô là bác sĩ sao?”
Phương An Phương không trả lời, cô lấy điện thoại ra
“Hôm nay cậu trực phải không, thông báo chuẩn bị gấp phòng phẫu thuật. Theo chuẩn đoán sơ lược là xuất huyết não trong. Báo bên khoa ngoại là có ca bị dập lá lách và gãy xương sườn. Mất máu nhiều. Bệnh nhân còn tỉnh có chút ý thức!”
“Được ạ, em chuẩn bị ngay”
Thành Ly lúc được cô lôi ra ngoài anh vẫn còn tỉnh, chỉ là chân và tay đều bị thương nặng, đầu thì như tê liệt nên ko thoát ra được, nhìn sang bên cạnh Đinh Khởi xem ra chẳng khá hơn bao nhiêu, cả nhếch mép cười yếu ớt. Phương An Phương trấn an họ
“Hai anh hiện tại đừng lo, cấp cứu gần tới rồi. Máu tôi đã cầm. Sẽ ổn thôi”
Hôm sau đi làm, vừa đến nơi đã thấy không khí bệnh viện hôm nay thật khác, hình như tấp nập hơn, bác sĩ y tá cũng hăng hái hơn mọi ngày. Ghé quầy lễ tân trò chuyện
“ Mọi người hôm nay sao vậy?”
“ Chị không biết ạ. Có Vip ở bệnh viện chúng ta, viện trưởng giám đốc đều đến đấy ạ”
“Thì ra là vậy”
Nói chuyện thêm vài câu, Phương An Phương vào phòng làm việc. Tiểu Lưu mạng giấy tờ vào phòng ríu rít nói
“Chị biết gì không ạ? Cái người bị tai nạn hôm qua là chủ tập đoàn vetera đó ạ. Còn người kia em không biết nhưng theo e thấy thì cũng trâu bò không kém đâu!”
Gia thế kinh khủng thật, Phương An Phương chép miệng cúi xem giấy tờ, không để ý đến vụ tai nạn đó nữa, người đã cứu, việc còn lại là để cảnh sát, mà chắc cũng không tới lượt cảnh sát bọn họ đã tự an bài với nhau rồi. Tiểu Lưu tò mò hỏi chuyện hôm qua
“Hôm qua chị gặp họ lúc nào vậy chị? Không biết chị giúp họ vậy họ có báo đáp chị không?”
“Có phải mình tôi giúp đâu. Cậu có vẻ rảnh rỗi không có việc làm nhỉ, đây bệnh án, cậu cầm về kiểm tra đi, có gì thì báo tôi”
Nói rồi Phương An Phương lấy xấp dày bệnh án đưa. Tiểu Lưu mắng thầm trong bụng nhưng vẫn đưa tay ngoan ngoãn nhận rồi chào Phương An Phương và ra ngoài
Chiều tối khá trễ so với giờ tan làm Phương An Phương mới về, không có thời gian nên cô ghé qua nhà hàng nhỏ để ăn bữa tối.
Ba ngày sau Thành Ly ngỏ ý muốn gặp Phương An Phương. Anh biết cô gái đó làm ở bệnh viện này vì có để ý lúc cô đặt phòng để phẫu thuật, cái kiểu quen và ra lệnh đó chắc chắn là làm việc tại đây nhưng anh không biết cô tên gì làm bộ phận nào nên định chờ khỏi sẽ hỏi thăm sau. Ai ngờ sáng nay đi dạo bên ngoài vô tình nghe thấy vài y tá bàn chuyện tai nạn của anh nên mới biết danh tính của cô. Nghe tiếng gõ cửa
“Mời vào”
Thành Ly thấy bóng dáng cao gầy mặc áo blue bước vào, đúng như trong trí nhớ của anh là cô gái xinh đẹp rất có khí chất, gặp loạn không hoảng
“Xin chào, nghe nói anh muốn gặp tôi, anh đã khoẻ nhiều chưa?”
“ Đúng vậy, tôi muốn gặp cô là để Cám ơn lúc đó cô đã cứu tôi. Tôi đã khoẻ nhiều rồi chắc vài ngày nữa sẽ xuất viện”
Khoé miệng nhếch lên khẽ như cười như không. Anh ta phục hồi nhanh thật, tuổi trẻ có sức khoẻ tốt đúng là lợi hại
“ Không có gì, anh khoẻ là tốt rồi, anh phục hồi rất nhanh”
Với lấy trong hộc tủ nhỏ hộp nhỏ đưa cho Phương An Phương. Phương An Phương chưa nhận lấy vội
“Đây là gì vậy”
“Là tấm lòng của tôi, tôi hiểu rõ tình hình mình lúc đó, tôi rất biết ơn cô”
“Ừ, anh nói rõ đó là gì được ko. Mất công tôi nhận rồi mở ra xem lại trả lại thì không hay””
Thành Ly sững ngừơi giây, cô ta xem thường đồ anh tặng à. Thành Ly cười lạnh
“Là chìa khoá và giấy tờ xe, loại xe thể thao BMW mới nhất. Màu đỏ, rất hợp với cô”
Phương An Phương ngạc nhiên, người giàu thích thật, vung tay là chiếc siêu xe không chớp mắt
“Thật ngại quá, bệnh viện có quy định không nhận quà có giá trị quá d của bệnh nhân, anh không cần phải tặng thứ giá trị như thế. “
Nói rồi Phương An Phương xem đồng hồ nhắc nhở
“ Gần tới giờ uống thuốc rồi. Tôi đi trước, anh nghỉ ngơi đi nhé”
Phương An Phương cúi chào rồi đi ra ngoài để lại Thành Ly bên trong phòng suy nghĩ. Ra là lương y hoặc là chiếc xe này chưa đủ để cô ta bán đứng lương tâm của mình nhưng mà cái gì cũng có giá của nó cả. Thành Ly gọi thư kí bên ngoài cửa vào
“Chọn một món quà giá d gởi bác sĩ Phương bỏ hoá đơn vào và làm công khai”
“Vâng”
Phương An Phương về phòng làm việc, xoay cây bút chép miệng
“Hoa và trái cây trong phòng anh ta tuyệt thật. Kẻ có tiền thích thật. Cho mình bó hoa và giỏ trái cây là được rồi”
Nghĩ xem đặt bó cẩm chướng đủ màu trong phòng. Trên bàn là dĩa trái cây ướp lạnh, thật là khiến tâm tình thoải mái. Còn chiếc xe cô chẳng nghĩ, coi như anh ta nói mê vậy.
Nửa tiếng sau thư kí của Thành Ly mang món quà vào, là lọ đựng bút rất đẹp. Bên trong còn có cả hoá đơn đúng d. Phương An Phương lắc đầu cười, cô bỏ lại vào hộp rồi treo lên cây móc đồ. Không hợp với cô
Cô nhận thư từ phòng bảo vệ rồi đi vào nhà. Là thiệp cưới của bạn trai cũ, thật không biết phải diễn tả cảm xúc bây giờ như thế nào. Không còn tâm trạng thoải mái cô đi tắm rồi gọi phần ăn ở ngoài. Cô đăng nhập Facebook viết status "bạn trai cũ mời dự đám cưới’, chưa đầy phút đã có vài bình luận, chủ yếu là bạn thời đại học và vài người cô quen lúc đi du lịch
"em định dự đám cưới không? tuần sau anh đi công tác có ghé thành phố F’ Tin nhắn báo, là của Sun người bạn cô quen khi đến Australia, Phương An Phương vui vẻ trả lời. Đã rất lâu rồi không gặp, cô thật hoài niệm khoảng thời gian đó vui chơi làm việc mình thích "Em không định đi đám cưới nhưng nhất định sẽ đến đó để gặp anh’, "Ồ nếu vậy em không cần đến đâu. Xong việc anh sẽ đến thành phố S gặp e’ hàn huyên thêm lát Phương An Phương định tắt máy đi ngủ thì vô tình trông thấy Tư Tình chụp đăng tấm ảnh cô ấy đang cầm ly rượu, nhìn rất quyến rũ sang trọng, khung cảnh xung quanh có lẽ trên du thuyền. Tò mò Tư Tình đến những chỗ này từ lúc nào và với ai. Lại còn mặc bikini trang điểm đậm. Cô vào phần bình luận vài người khen đẹp vài người hỏi những câu hỏi mà cô cũng muốn hỏi Tư Tình trả lời cho có lệ còn lại là những lời chọc ngẹo khá khiếm nhã, mà những lời chọc ngẹo này Tư Tình lại trả lời không sót câu nào. Phương An Phương cũng khá tò mò nhưng cô không hỏi vì mỗi người đều có riêng cuộc sống của mình. Không nên hỏi nhiều làm người khác khó chịu hơn hết là cô hiểu bạn mình, lặng lẽ nhấn like, tắt máy rồi đi ngủ.