Sáng sớm tỉnh lại mới phát giác mưa đã nhỏ đi nhiều.
Thị trấn này chỉ được biết đến về nông nghiệp, kiến trúc nội thành cũng na ná như nhau, không có gì đặc biệt. Xe taxi đi chưa tới nửa tiếng đã đi hết từ phía tây sang phía đông của thị trấn.
Cô cầm ô thoải mái tản bộ. Thấy có một tiệm bán hàng có vẻ hay hay, cô liền đi vào. Không mua gì cả mà chỉ xem thôi.
Nhìn thấy hiệu sách nhỏ có cánh cửa bằng gỗ thông cũ kỹ làm cho hai mắt cô sáng lên.
Trong tiệm phân ra một bên bán sách, một bên bán CD. Có vài chiếc ghế mây dựa vào tường.
Một cây cột treo ống nghe thật to, thích CD gì thì cứ thế nghe thử.
Cô từ từ xem.
Đèn huỳnh quang phản chiếu trên hộp đựng CD trong suốt, nhìn lâu làm cô có cảm giác choáng váng không thực.
A! Cô không nhịn được la lên khe khẽ. Vừa mới nhìn thấy một hộp album “Long khoan cửu đoạn” “Cái này mình thích nhất đây”. Cô tha thiết lâu nay có được cái đĩa này, tiếc là trên thị trường hiện tại không còn nhiều. Long khoan cửu đoạn hiện đã giải tán, cái album hiếm hoi này bây giờ quả thật quý giá. [[ () Long khoan cửu đoạn là tên một nhóm nhạc ]]
Cô dịu dàng vuốt ve bìa hộp, khe mở hộp cũng không gai tay, có cảm giác mượt mà ấm áp. Chà, thân hộp còn rất nhẹ.
"Ông chủ ơi, CD của hộp này đâu?" Cô cất giọng hỏi, tay giơ cái hộp lên.
Ông chủ đeo mắt kính chỉ ra phía sau cô.
Ngay cái góc có để thiết bị cho nghe thử, có một người đưa lưng về phía cô, mang ống nghe vào. Người đó mặc áo thun đen, quần rộng thùng thình, ủng đi bộ đường dài, giày thể thao đi bụi, vớ trắng như tuyết.
Sao có nét quen mắt.
"Cho tôi xin lỗi, xin hỏi có phải CD này anh muốn lấy không?" Cô nói tới hai lần, người kia cũng không quay đầu lại.
Cô lại phải dùng tay giật nhẹ áo anh ta.
Anh này xoay người lại, mép tóc xám bạc nhảy vào trong mắt nàng. Là vị khách gặp phải tại tiệm Yoshino lưng đeo ba lô.
"Cái gì?" Anh bỏ ống nghe ra, hỏi.
Cô đỏ mặt lặp lại một lần nữa.
"Phải ." Anh trả lời.
Cô cắn cắn môi, mười ngón tay đan vào nhau, "Tôi thích hộp album này vô cùng, tôi. . . . . . tìm lâu rồi, anh có thể nhường nó cho tôi không?"
Anh xin lỗi lắc đầu một cái, "Cái đĩa này âm sắc còn tốt lắm, tôi muốn mua nó cho một người bạn. "
Cô thất vọng, "Nhất định là người bạn này rất quan trọng với anh."
"Đúng vậy, tôi thầm yêu cô ấy đã lâu, nhưng lại không có dũng khí thổ lộ. Tôi sợ cô ấy cự tuyệt tôi, thế thì tôi sẽ không còn có dịp gặp lại cô ấy nữa. Hi vọng cái đĩa này có thể giúp tôi phần nào." Anh bình tĩnh nhìn cô mấy giây, về sau lại cười cười tự giễu, "Nếu như cô thật sự thích có nó, sau đó tôi sẽ sao ra đĩa khác cho cô."
Cô lắc đầu, cô và anh ta vốn là người xa lạ không quen biết nhau, không thể phiền toái người ta như vậy.
Trên đời này đồ tốt còn nhiều lắm, nếu chỉ là cái đó thì bỏ qua thôi.
Cô chọn một quyển cẩm nang du lịch Nepal, thật lòng cô cũng không muốn bỏ không rời khỏi hiệu sách an tĩnh này.
Cô cùng với người khách đeo ba lô ra ngoài tính tiền, anh ta không che ô.
Cô giơ tay lên chuẩn bị ngoắc xe, anh cười cười hỏi cô đi đâu. Cô nói ra tên khách sạn. A, có xe buýt đó, chỉ cần qua phía đối diện chờ là được.
Anh chỉ chỉ vào phía trước."Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn đi đâu đó."
Xe đi rất nhanh. Không khí ẩm ướt, không có gió, người chật ních trên xe có hơi ngột ngạt.
Cô phát hiện ra áo thun đen của anh ta đã sớm ướt đẫm, không biết là mồ hôi là nước mưa nữa.
Anh kêu xe dừng lại , trước khi đi còn nhắc nhân viên thu tiền nhớ dừng lại trước khách sạn cho cô.
Cô nhìn anh ta sải bước đi nhanh trong mưa, cái bóng lưng kia chẳng biết tại sao lại để cho cô có cái cảm giác quen thuộc không nói ra được.
Rõ ràng là người xa lạ cơ mà!
Điện thoại của trưởng phòng gọi đến lúc cô tiến vào khách sạn.
"Thiết kế mới của cô được khách hàng phản hồi rồi , bọn họ cảm thấy có hứng thú, chỉ có mấy chỗ bọn họ muốn thay đổi lại một tí. Cô bắt chuyến xe nào nhanh nhất về công ty ngay." Âm thanh vô cùng mệnh lệnh, không cho phép thương lượng.
"Tôi. . . . . . Hiện tại tôi đang ở Thanh Đài, mà không mua kịp vé xe." Cô ấp úng.
"Tôi kêu tài xế lái xe đi đón cô."
"Không!"
"Ngốc nghếch, cô không hiểu à, đây là một cơ hội rất tốt cho cô, cả với cô lẫn công ty, cô có muốn bỏ qua để trắng tay không? Vậy cô trải qua mấy năm liền bưng bê cà phê, photo văn bản, chạy như con thoi, chịu đựng bị coi thường uất ức là vì cái gì?" Trưởng phòng hét lên như sấm.
Khóe mắt cô đã sớm đỏ, thì ra trưởng phòng cũng biết, nhưng hắn lại không chìa tay ra giúp cô. Hắn muốn cô nếm trải bao nhiêu khổ sở, để làm người đứng trên người người.
"Tôi hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc này. . . . . . Nhưng hãy cho tôi thêm chút thời gian, chỉ cần hai ngày, hai ngày thôi, buổi tối ngày mốt tôi chắc chắn sẽ về công ty, nếu không, cả đời tôi sẽ hết sức tiếc nuối. Dù có thành công lớn hơn đến với tôi, trong lòng tôi cũng không còn ý nghĩa."
Cô đã từng dùng tấm lòng này chờ đợi, bất chấp tất cả cố gắng vì một người. Cả đời chỉ có lần này là lần đầu tiên.
Trưởng phòng bị dọa khi nghe cô nói mạnh đến thế, hồi lâu mới thở dài: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô trì hoãn hai ngày. Nếu như cô bỏ qua, đây cũng là nỗi tiếc nuối lớn lắm đấy."
Mắt cô rưng rưng lệ rồi cô gật đầu, cô sẽ không để cho mình phải tiếc nuối lần thứ hai.