Nhìn sang anh xem biểu hiện của anh thế nào, và anh đã khiến cô thất vọng, anh đang nhìn đi nơi khác.Cô cười đau lòng.
Mày điên vừa thôi, chính mày không muốn gặp anh, sao giờ lại trách anh không để ý mày.
Mặt cô không còn sự vui vẻ như lúc mới đến nữa.
- Sao em buồn vậy?
Anh Hoàng dí sát cái mặt của anh vào tôi, tôi giật mình đẩy ra:
- Em..em có làm sao đâu?
Người đó cũng nhìn về phía tôi, nhưng cũng không được bao lâu thì quay đi, tôi lại hụt hẫng.
- Chúng ta vào thôi.
Anh Bảo khoác tay chị Tuyết đi trước rồi mấy người theo sau.
Chị Tuyết hôm nay thật xinh a, bình thường đã đẹp, nay nổi bật hơn hẳn, bảo sao anh Bảo lại say đắm chị ý như vậy.
Đứng thẩn thơ mãi mới phát hiện họ đã đi xa, vội đi nhanh.
Sao tôi thấy khó chịu thế nhỉ?
Đi vào trong tôi thật choáng.
Người đông thế, nhưng không chật chút nào cả, nơi này sang trọng quá.
Ối tôi lạc mọi người rồi.
Họ đâu rồi.
Tôi rất nhát nên ở chỗ đông người này cứ cảm thấy thế nào ấy, có nhiều người nhìn tôi lắm, ánh mắt của họ nhìn tôi như thể vật lạ.
Trên người tôi có gì lạ sao, nghĩ rồi cúi xuống nhìn người mình.
Đâu có gì đâu, vậy họ nhìn cái gì chứ?
Mải cúi xuống mà tôi đã đâm phải một người.
- A, xin lỗi.
- Không sao, cô bé em không sao chứ?
Nhìn lên, oa, là một anh đẹp trai a.
- Không ạ.
Thấy anh ấy định nói gì đó thì có người gọi:
- Sao em chậm chạp vậy, làm mọi người lo lắng đấy, vào nhanh đi mẹ em đang tìm em đấy.
Chị Diễm nói rồi kéo tôi đi luôn để lại cho một người suy nghĩ.
Cô gái đó có quen với bọn Diễm sao? Sao trước đây mình chưa từng thấy nhỉ?
Người đó cười một cái rồi quay đi.
----------
- Mẹ - tôi gọi rồi ôm chầm lấy mẹ, mấy ngày không gặp cũng có chút nhớ nhớ.
Bố tôi vờ dỗi:
- Con chỉ biết mỗi mẹ thôi sao?
- Dạ, con nhớ bố nhiều lắm - rồi ôm lấy cổ bố.
Mọi người cười.
Hiện tại tôi đang ở trong phòng cùng với khoảng hơn chục người.
Nhìn cách xưng hô thì có lẽ đây là bố mẹ của mấy anh chị kia.
- Ra chào mọi người đi con.
Mẹ kéo tôi qua chỗ các bác người lớn.
- Đây là vợ chồng bác Dương Minh, bên trái là bác Hoàng Minh - thông gia nhà mình, ở bên phải là nhà họ Vũ.
- Cháu chào các bác.
Nhưng còn bố mẹ chị Diễm và anh Hoàng đâu nhỉ?
- Đây là con gái nhà anh chị sao, đúng là giống mẹ nó thật xinh đẹp, hay là...cháu làm con dâu bác đi - bác Thanh
Bác ấy cứ đùa.
- Nè, bà làm vậy sẽ khiến con bé sợ đấy - mẹ chị Tuyết
- Sao đâu, giờ đã xinh thế này, sau này phải xinh nữa, tôi phải giành luôn không sau mày cơ hội chẳng có đâu?
Tôi chỉ cười trừ, quay sang nhìn bố mẹ, họ còn hùa theo, nhìn sang phía anh chị cầu cứu, thấy anh Bảo và chị dâu vỗ tay nhau như thể họ vừa thắng cái gì đó.
Nhìn thấy tôi như thế này, không nói giúp thì thôi mà con cười, nói :
- Con thấy cũng được đấy, thế chẳng phải sau này thằng Tuấn sẽ là em rể của con sao, con rất muốn biết nó sẽ ra sao khi thằng bạn chí cốt bao năm lại chính là anh vợ của mình., haha
- Anh hai - tôi mặt cau có gọi anh.
Mọi người cũng cười theo anh.
Gì chứ không một ai giúp tôi sao.
- Sao, cháu đồng ý chứ?
- Dạ...dạ cháu không biết.
Tôi thật sự rất ngượng a, không biết nên nói gì lúc này, vả lại người con trai mà bác này muốn tôi lấy là anh Tuấn đó, anh chàng mặt lạnh đó, tôi ở cùng một lúc đã cảm thấy khó thở rồi, nếu mà ở chung chắc tôi chết sớm.
- Sao lại không biết chứ, vậy muốn hay là không?
Bác nghiêm nghị nói làm tôi hoảng.
- Cháu,cháu..
Tôi bất chợt nhìn sang người ấy hi vọng anh giúp mình nhưng nhanh chóng quay đầu, vì biết anh có để ý tôi chăng?
Nhưng lần này tôi không bị thất vọng.
- Mẹ, mẹ làm em ấy hoảng rồi, chuyện này sau này hãn tính - anh đã lên tiếng cứu vãn tôi.
- Sau là sau thế nào, còn không phải tại con không chịu tìm bạn gái đi, giờ mãi mới thấy được một người ưng ý, muốn đổi dễ lắm sao, mẹ không biết, mẹ chỉ muốn con bé là con dâu, mẹ đã nói rồi nhé, sau này con có mang bất cứ đứa nào về mẹ cũng không chấp nhận đâu.
- Được rồi được rồi, khách khứa đến cũng đông đủ rồi, chúng ta ra ngoài tiếp đi.
Chồng bác Thanh giải vây rồi kéo hết mấy người lớn ra ngoài, để chúng tôi ở lại bên trong.
Mọi người đi hết rồi tôi mới đi đến bên anh trai tôi.
Đánh anh một cái thể hiện sự tức giận của tôi:
- Anh, không cứu em thì thôi, đã vậy còn nói năng đùa cợt.
- Anh thấy thế cũng hay mà.
- Hay cái gì chứ?
- Thôi thôi, anh em nhà này đừng có chí chóe nữa.
Chị Tuyết ra ngăn.
- Hứ, em sẽ nhớ mối thù này.
Rồi cùng mọi người ra ngoài.