Hiện tại hai chúng tôi đang trên đường về nhà của tôi.
Hiện tại sắp tết nên co nhiều người làm trong nhà xin nghỉ việc, nên cũng không có mấy người cũng cảm thấy chán mới rủ Anh tới chơi.
Trong nhà tôi thân nhất chị trang mà chị cũng không ở lại, chị bảo sẽ ăn tết với các mẹ và các em, tôi cũng không ngăn cản nữa.
Hiện tại bọn tôi đã đứng trước cổng nhà.
Cái Anh thốt lên suýt xoa.
- Ôi, Ly ơi nhà mày thật đẹp a.
Nó vừa kêu vừa cầm cánh tay tôi lắc lắc.
- Ừa ừa, đi vào nhà thôi.
Vào nhà tôi đã thấy bác Phúc.
- Cháu chào bác, bác à, mẹ cháu có nhà không ạ?
- Bà chủ ra ngoài được một lúc rồi, có việc gì không?
- Dạ không, cháu chỉ hỏi vậy thôi.
- Ừ, thế đáy là...
Bác chỉ vào Anh.
- À, đây là bạn của cháu ạ, còn đây là bác Phúc, là quản gia nhà tớ.
- Cháu chào bác.
- Ừ, cháu lên cất cặp rồi xuống ăn đi.
- Thôi ạ, trước khi chúng cháu về đã ăn ở ngoài rồi ạ.
- Được rồi, đi nghỉ đi.
- Vâng, cháu đi đây.
Vào phòng của tôi, tất nhiên không thể tránh được tiếng lải nhải của cái Anh.
- Mày ơi, nhà thật rộng a, tao hoa hết cả mắt, phòng của mày thật đẹp, ôi tao ghen tị quá.
Tôi lắc đầu cười trừ.
Vừa thay quần áo ra xong thì nghe thấy tiếng xe về.
A, chắc là mẹ về.
- Xe của ai vậy?
Nó hỏi.
- Chắc là mẹ tao về, tao với mày đi xuống chào hỏi chút đi.
- Ừ.
Chưa nhìn thấy người tôi đã nói:
- Mẹ xinh đẹp của con ơi, con muốn.......
Lời chưa được phun hết thì tôi phải im ngay khi nhìn thấy người ở phòng khách.
Tôi còn nghe thấy tiếng cười của mấy người này nữa.
Trời ạ, mất mặt quá.
- Oái, sao lại dừng lại vậy Ly, đau quá à.
Suỵt.
Đứa bạn tôi cũng phải ngậm miệng ngay.
Tôi ấp úng nói:
- Mọi...mọi người sao lại ở đây?
- Ơ hay đây là nhà thằng Bảo bọn anh tới chơi có gì lạ sao mà biểu hiện của em dữ vậy?
Anh Hoàng trêu.
- Vâng.
Tôi huých tay nó, nó khó hiểu nhìn tôi, tôi cứ đánh đầu sang mãi nó mới hiểu.
- A, em chào các anh chị.
- Em là cô bé hôm đó phải không? Chị Tuyết hỏi
Anh tôi thắc mắc:
- Hôm đó...
- Là cái hôm sinh nhật mẹ Tuấn, phải hay không là cô bé ấy.
- A, vâng em nhớ rồi, chị là chị dâu của Ly, còn chị kia cũng là người bạn của chị phải không?
- Ừ, chị tên Diễm.
- Được rồi, đứa ngồi xuống đi.
Tôi kéo nó xuống, tôi ngồi cạnh anh Phong.
- Hôm nay sao anh chị lại tập trung hết ở đây vậy?
- Ngày mai bọn anh đi chơi nên tập trung lại ở đây rồi mai đi.
- Vâng.
Mấy anh chị lại ngồi nói chuyện.
Tôi đang định nói chuyện với cái Anh thì lại thấy nó nhìn một người.
Nhìn theo, hóa ra là anh Hoàng.
Nhưng nó nhìn anh ấy làm gì.
Ánh mắt của nó...tôi trợn mắt lên “không phải thích anh Hoàng chứ?”
Cũng chưa chắc, con này có bao giờ thích con trai mấy đâu.
Nhưng ánh mắt này là sao.
Nó chưa bao giờ nhìn người khác như vậy, lại còn là con trai.
Hay mình thử gán họ xem.
Anh Hoàng là người tốt, cái Anh lại hơn nữa.
A, mình đã có cách.
Nhưng mà nhiều người thế này thì biết dụ kiểu gì đây, một hai người còn được, đằng này thì...
Tiếng điện thoại kêu, anh Phong nghe máy xong anh quay ra bảo:
- Tôi có việc phải đi, mọi người cứ chơi tôi tôi quay lại.
- Ừ.
Lòng tôi sướng lên, đã mất một người mà không tốn công sức nào.
- Bye anh.
Tôi vừa cười vừa nói.
- Ơ hay sao lại cười, anh đi em vui vậy sao?
- A, không có, không có gì.
Còn lại người kia.
Còn đang vò đầu bút tai vì chuyện này thì bỗng:
- Mọi người cứ tự nhiên, tôi và Tuyết lên phòng lát.
- Chà chà, lát cũng đến tối, lên làm gì đó.
Tôi vội nhanh miệng.
- Anh chị ý là người yêu, làm gì là việc của họ, chị hỏi làm gì.
Nói rồi tôi nhanh chóng đẩy họ đi.
- Ơ, cái đứa này, hôm nay bị làm sao thế, nãy thằng phong bây giờ đến lượt bọn anh, làm gì mà đuổi ác thế.
- Ơ, đau có, em chỉ giúp người thôi, kẻo chị Diễm lại không cho chị Tuyết đi.
- Thôi được rồi, mình đi thôi.
Tôi vui vẻ ngồi xuống ghế.
- Mày có gì vui vậy?
Cái Anh hỏi tôi.
- A, không có gì?
Rồi tôi nhìn lên, lại bắt gặp ánh mắt của người đó, anh đang nhìn tôi sao.
Sao có thể chứ, tôi nhìn lại để xác thực.
Anh đang nhìn nơi khác.
Làm gì có chuyện anh nhìn tôi chứ.
Mấy anh chị kí từng nói, anh ấy chưa từng để ai vào mắt cả, nhất là con gái, anh luôn coi là không khí.
Thôi đừng nghĩ nữa, mày hãy tập trung vấn đề kia kìa.
người: chị diễm và người ấy, khó đấy, nhất là anh.