Đến chiều.
Anh đến bệnh viện đón cô về.
Đến nơi cô mới sửng lên. ở đây thật đẹp.
- Vào đi.
Cô ngẩn ngơ đáp anh rồi đi vào.
- Bác Hà, cô ấy là giúp việc mới, có gì bác chỉ bảo hộ cháu.
Người được gọi là bác Hà ấy là một người đàn ông trung nên, ôn ấy đang dò xét cô, lát sau mới nói:
- Được.
- À, bác cho người sắp xếp phòng cho cô ấy.
- Được.
Sau đó anh đi lên lầu.
- Cháu chào bác, cháu tên là Trang.
- Chào cháu, được rồi vào nhà nghỉ chút đi.
- Vâng ạ.
Cách đối xử như vậy cô biết chắc bác là một người tốt.
---------------------
Đến tối, h
- Thoải mái quá.
Cả ngày hôm nay thật mệt, mãi đến lúc này cô mới được tắm rửa, cảm giác thật dễ chịu.
Nhưng nghĩ lại mọi chuyện nhanh thật, không ngờ cô được gặp một người tốt bụng như vậy.
Thế là đã có việc, công việc cũng tương đối không ngoài sức của cô.
Bây giờ mới có thời gian nghĩ đến anh.
Hẳn là anh rất giàu, một ngôi nhà to như vậy, nhưng chỉ có anh ở, người làm cũng không có nhều.
Cô thật may mắn.
“ Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
Là anh.
- Anh có việc gì không?
- Cô bây giờ theo tôi.
- Làm gì à?
- Theo là biết.
Rồi anh bỏ đi trước.
Cô cầm theo cái áo dài mắc vào vội đuổi theo anh.
Đứng đợi ngoài sân, anh lái xe đến trước mặt cô:
- Lên xe.
- Vâng.
Anh mang cô đi đến một cửa hiệu quần áo, giao cô cho nhân viên tìm cho cô bộ trang phục phù hợp.
Cô cũng mặc anh làm theo.
Sau khi trang điểm nhanh nhẹ chút váy tươm tất, cô lại theo anh đi.
Trên xe, cô cũng không có hỏi anh đang làm gì?
- Nơi chúng ta sắp tới là một bữa tiệc, nhờ cô giúp tối nay đóng vai trò là một bạn gái của tôi.
Nói xong anh quay lại nhìn cô như để hỏi sự đồng ý.
Cô cũng có chút khó hiểu, bạn gái thật của anh sao không tìm.
Chẳng nhẽ anh chưa có bạn gái.
Nói mới nhớ, trông anh thế này không biết bao nhiêu tuổi rồi, chắc cũng tầm .
Nhưng dù có thắc mắc cũng không hỏi nhiều.
Cô đang dần nhận ra mình không muốn bị anh ghét.
- Được ạ
- Ừm.
Đến nơi cô theo anh đi vào, tất nhiên tay cô cũng đã được anh khoác vào tay anh.
Đi vào trong, bữa tiệc này cũng xem như là lớn đi.
Khách khứa cũng đông.
Mắt thấy một người đàn ông cùng một cô gái trẻ đẹp đi tới.
- Giám đốc Phan, rất vui khi cậu tới bữa tiệc này của tôi.
Anh lạnh nhạt nói:
- Không có gì, thiệp tới tay, chẳng nhẽ không đi.
Ông ta cười trừ.
Sau đó cô gái bên cạnh đột nhiên thân mật cầm lấy tay anh và nói:
- Nhật, anh tới sao không bảo em một tiếng...- sau đó nhiên qua cô, thắc mắc hỏi: - cô gái này là ai vậy?
Anh lạnh lùng gạt tay cô gái đó ra, giọng lạnh tanh đáp:
- Tôi đến không cần phải thông báo cho cô biết...vả lại đây là bạn gái của tôi.
Anh cố tình nhấn mạnh chữ “bạn gái”
Cô có thể cảm nhận được rằng anh không thích cô gái này.
Và hình như cô ấy có ý với anh.
Qủa nhiên cô nói:
- Bạn...bạn gái sao? Anh có bạn gái lúc nào sao em không biết?
- Tôi nói rồi, tôi làm gì không cần phải báo cho Phương tiểu thư biết, cô cũng không có quyền can thiệp vào, nhớ đấy.
Nói rồi anh mắc kệ người nào đó mặt đen lại phía sau mà dắt cô đi hòa vào bữa tiệc.
Khi đó cô không biết, cô đã đi vào sự căm ghét của cô gái đó.
------------------
Về đến nhà, cô lập tức xuống xe đi vào.
Cô thật sự rất mệt.
Không ngờ anh gọi cô lại.
- Cảm ơn cô hôm nay.
- Không có gì, vậy thôi tôi đi trước.
Anh đáp nhẹ:
- Ừ.
Cô bỏ lịa anh chạy vội lên nhà.
Anh đứng đó ngây ngốc nhìn cô.
Hôm nay trông cô thật xinh.
Anh thừa nhận mình đã có chút bị cô chiếm lấy.
Lắc đầu rắc bỏ suy nghĩ, anh cất xe rồi vào nhà.
---------------------
Thời gian cô làm việc ở đây cũng đã tháng.
Nhanh thật
Cũng theo đó, tình cảm mà cô dành cho anh ngày một lớn dần.
Nhưng cô không bết anh có yêu cô không?
Cô cười khổ.
Chắc gì anh đã yêu cô.
Anh đẹp như vậy tốt như vậy, nhà giàu như vậy. giỏi giang như vậy.
Một thân thế khiến nhiều người con trai khác mơ ước.
Anh như vậy liệu có để ý đến cô sao?
Nhưng cô cũng chẳng cho anh biết tình cảm của mình, cô sợ khi nói ra sẽ không được kết quả mà mình mong đợi.
Đến lúc đó, người đau lòng chỉ có mình cô.