THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi
Chương : BỆNH NHÂN TỰ TÌM CHẾT
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - La vender
ϵ( 'Θ' )϶
Thuốc rất hiệu nghiệm, cơn sốt của Chu Kỳ cuối cùng cũng dịu bớt.
Dương tiểu thư bọc váy lại xong nâng cằm lên, kiêu ngạo mà quay về phòng mình. Cao Tề với Triệu Gia Đồng cũng nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: "Chắc là chúng ta suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là phát sốt thông thường mà thôi."
Du Hoặc lại không cảm thấy như vậy.
Du Hoặc hỏi Tần Cứu bao nhiêu giờ rồi, lại nhìn sắc trời bên ngoài.
Cao Tề đã làm giám thị nhiều năm, nên có chút ngượng tay với bài kiểm tra, về phương diện trực giác thì không nhanh nhạy bằng các thí sinh chính thức, ông ta khó hiểu hỏi: "Sao thế? Có vấn đề gì à?"
Du Hoặc vừa định mở miệng, Tần Cứu nói: "Cảm thấy thời gian có chút không thật."
Du Hoặc khép miệng lại: "Ừm."
"Không thật chỗ nào?" Cao Tề lại hỏi.
"Thời gian Chu tiểu thư hạ sốt." Tần Cứu nói.
"Có ý gì?"
"Không cảm thấy Chu tiểu thư tỉnh dậy ngay thời điểm tốt sao?" Tần Cứu chỉ ra ban công: "Trời đã sáng, đủ loại cấm kỵ ban đêm bị giải trừ, em ấy cũng hạ sốt."
Thật giống như..... phát sốt là vì để bảo đảm cô yên tĩnh ngồi lại trong phòng, không đi đâu cả.
Cao Tề bật cười nói: "Không thể nào, bài thi làm sao có lòng tốt như vậy? Còn mang cả loại công năng thế này, sao mà có thể cơ chứ?"
"Đúng vậy, rất kỳ quái." Tần Cứu chỉ chỉ Du Hoặc nói: "Chả phải ngài giám thị đã xác nhận sao?"
Du Hoặc: "......"
Lời nói đều bị người nào đó nói hết rồi, nên hắn không cần mở miệng nữa.
Hắn đứng sau cánh cửa lớn lắng nghe âm thanh bên ngoài, liếc Tần Cứu một cái: "Bộ anh đi guốc trong bụng tôi à?"
Tần Cứu nói: "Thỉnh thoảng có thể kích hoạt năng lực này một chút."
Anh dạo tới dạo lui đi theo sau Du Hoặc đến cạnh cửa, tay đã cầm then cửa, bỗng nhiên lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng phải có điều kiện tiền đề."
Du Hoặc nhìn anh một lát: "....... Ví dụ như?"
"Ví dụ như..... để xem là dựa vào ai?"
Tần Cứu nói xong đã đẩy cửa ra ra một khe hở.
Ngoài cửa, bọn người hầu biến mất cả một đêm đột nhiên lại trở về, tất cung tất kính đứng ở nơi đó, mỗi bên một người.
Khuôn mặt họ đều vô cảm, tư thế cứng đờ, giống như đứng thủ ở chỗ này cả đêm vẫn không nhúc nhích như vậy.
Nắng sớm từ những chiếc cửa sổ chiếu vào, phảng phất một đêmbình yên vô sự.
Tên nam hầu nghe thấy cửa phòng mở liền quay sang, ánh mắt giao nhau với Tần Cứu.
Tần Cứu thản nhiên mà chào hỏi nói: "Chào buổi sáng."
Nam hầu nói: "Buổi sáng tốt lành ạ."
Cửa lại rầm một tiếng đóng lại.
Hai giây sau, nam hầu đột nhiên quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa: "???"
Một người khác cất giọng nghẹn ngào hỏi: "Sao vậy?"
"Vị khách trong phòng này..... trông như vậy à?"
"Hình như không phải."
Cách bên trong cánh cửa, Tần Cứu ấn cửa lại rồi cười với Du Hoặc, nói: "Chạy mau."
Du Hoặc: "......"
Giây tiếp theo, Cao Tề liền cảm giác hai bóng dáng chợt loé qua trước mắt, đảo mắt lên ban công, nhún người trở mình, lần lượt không còn tung tích đâu nữa.
Lúc đi ngang qua cạnh ông ta, còn đẩy ông ta một cái, trực tiếp cho ông ta bay đến cạnh cửa.
Nam hầu không màng lễ nghi mà mở cửa từ ngoài vào, liền thấy Cao Tề nghiêng người dựa cạnh cửa đang gắng tạo hình.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Nam hầu nói: "Người mới mở cửa là ngài ạ?"
Cao Tề: "Phải phải."
Nam hầu: "......"
Tuy rằng chỉ mang mặt nạ có nửa khuôn mặt, nhưng mà.....
Cậu lại không tin vào ma quỷ mà đi sang phòng bên. Ngay khi mở cửa, Tần Cứu bước ra từ phòng ngủ với chiếc áo khoác, giữa thần thái tự nhiên mang theo đôi chút kinh ngạc: "Có việc gì à?"
Dương Thư ngồi trên thảm phô ra chiếc váy dạ hội và sắp xếp lại cái túi, nàng quay đầu nói với tên nam hầu: "Ai dạy cậu cái lễ nghi này vậy, không gõ cửa mà còn tự do vào phòng của một thục nữ thế hả? Xéo ngay."
Tên nam hầu: "......"
Cậu ta đóng cửa lại, đứng bên ngoài bình tâm hai giây, thầm nói chả nhẽ mình bị mù hả ta?
Tuy rằng Chu Kỳ đã hạ sốt, nhưng toàn bộ trạng thái đều chẳng tốt là bao
Theo lời Dương Thư, giống như cô đã bị doạ sợ, đến cơm sáng cũng ăn không xong.
Cô cứ như vậy lại khiến Du Hoặc cùng tổ lo ngại thêm một chút.
Vì thế buổi sáng hôm nay, hắn cùng Tần Cứu phá lệ ngoan ngoãn vâng lời một lần, hoặc nói cách khác là thay đổi chiến lược, quyết định tiếp nhận ý kiến của Triệu Gia Đồng, đi theo tình tiết cốt truyện vào thị trấn nhỏ xem coi thế nào.
Vào lúc giờ sáng, một chiếc xe ngựa mang màu đen dừng bên ngoài toà lâu đài cổ, mình đầy sát khí mà đứng chờ.
Các vị khách nối đuôi nhau lên xe, vòng qua một góc núi Carlton, biến mất giữa đường.
Phía tây lâu đài cổ là một toà nhà hình tháp, gã công tước đứng sau cửa sổ, vén màn nhìn về nơi xa xa.
"Thưa chủ nhân." Lão quản gia Douglas đứng phía sau gã, cung kính hỏi: "Ngài đang nhìn gì vậy ạ?"
Công tước nói: "Không biết nữa, đột nhiên muốn nhìn xem những vị khách kia, hôm nay không biết sẽ có bao nhiêu người hoàn hảo không hao tổn gì mà trở về đây."
Gã vừa nói xong liền nhấp môi, khoé miệng trĩu xuống, nhìn qua trông tâm tình cực kì không ổn.
Cả phòng tràn ngập cảm giác bị sự nguy hiểm đè lên, hơi thở trầm mặc lạnh lẽo của người mang theo cái chết cùng với sự thối rữa.
Douglas không nói gì. (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad và Wordpress, nghiêm cấm repost.)
Sau một lát, gã công tước đột nhiên lên tiếng: "Lần này lại không thành công nữa rồi."
Gã quay đầu hỏi lão quản gia nói: "Đây là..... tại sao?"
Gã vuốt ngực của mình, chỗ này đã đổi chủ, trái tim Trương Bằng Dực đang nhảy lên trong lòng ngực, chậm rãi cùng hoà làm một với gã.
"Ta có thể cảm giác được, cậu ta thích người phụ nữ kia." Công tước cúi đầu nói: "Giống như ta thích Elissa vậy, tuy rằng khuôn mặt người phụ nữ kia thua xa nàng Elissa, nhưng...... Elissa là người ôn hoà, hẳn sẽ không trách cứ cô ta quá mức đâu. Vì sao chứ? Vì sao mà Elissa vẫn mãi không trở lại bên cạnh ta, hả Douglas?"
Lão quản gia đứng khoanh tay, giọng nói già nua cất lên: "Tôi không biết, có lẽ là vị phu nhân kia vẫn chưa đủ yêu quý khách này ạ."
Tâm tình công tước cuối cùng cũng tốt hơn đôi chút.
Gã ngẫm nghĩ nói: "Đúng vậy, chính là như vậy."
"Nhưng mà ta cũng không còn hứng thú nữa rồi." Công tước nhẹ giọng nói: "Ta đã thử qua nhiều lần, cũng đã đợi quá lâu. Sự kiên nhẫn của ta đều bị tiêu hao hết rồi."
Lão quản gia nói: "Chắc chắn sẽ có một ngày như vậy ạ."
Công tước nói: "À phải rồi, đối với các vị khách tốt bụng, ngươi định xử lý thế nào?"
Gã nhẹ giọng nói: "Tuy rằng nàng Elissa của ta không trở về, nhưng cuối cùng bọn họ đã giúp ta một vài cống hiến nho nhỏ. Không thể làm cho bọn họ cứ như vậy mà bị trưng bày ở nơi đó được."
Lão quản gia rũ mắt nói: "Xử lý, dựa theo ngài phân phó, giống như trước đây, sẽ cho bọn họ an giấc ngàn thu."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi......" Công tước nói: "Sẽ không mang đến phiền toái cho ta chứ?"
Thanh âm già nua của lão quản gia cất lên: "Không đâu, thưa chủ nhân."
Công tước vỗ vỗ bờ vai lão: "Ông làm việc ta rất yên tâm...... mà ông mấy tuổi mới đến nơi này vậy?"
"Bốn tuổi ạ, thưa chủ nhân, ngài đã cứu mạng tôi, tôi vẫn sẽ luôn ở nơi này."
Công tước nói: "Trên đời này ngoại trừ Elissa, ông là người tốt với ta nhất."
"Hẳn là thế, thưa chủ nhân."
"Ông vĩnh viễn sẽ không phản bội ta đúng không?" Công tước nhìn chằm chằm vào đôi mắt lão.
"Không ạ."
"Ông vĩnh viễn sẽ luôn nghe lời ta nói đúng không?"
"Đúng vậy, thưa chủ nhân."
"Nhanh chóng đổi cái cơ thể trẻ tuổi kia đi, ta thấy vị đó...... vị khách tên là gì ấy đó rất tốt."
Gã công tước cân nhắc nói: "Cơ thể của hai vị khách kia quá hoàn mỹ, chiều cao, cơ bắp, đường nét, sức mạnh...... ông một người ta một người, chia vậy được không?"
Douglas do dự một lát, gật đầu nói: "Được ạ."
"Đáng tiếc các vị khách luôn rất thẹn thùng, cũng rất nhát. Bữa sáng hôm nay ta quan sát hai vị đó thật lâu, cảm thấy bọn họ quá quý ông đi, ông có nghĩ ra biện pháp nào khiến hai quý ngài hoàn mỹ kia mắc sai lầm không, làm ta rất không hứng thú với cái loại này, như vậy ta liền có đủ lí do để cho bọn họ một hình phạt nho nhỏ."
Lão Douglas nghĩ nghĩ nói: "Để tôi thử xem ạ."
Lão quản gia Douglas suy nghĩ bạo lực trong chốc lát, quyết định đi theo các vị khách đến trấn nhỏ - ở nơi đó, có cả một buổi sáng để có thể dụ dỗ các vị khách phạm sai lầm.
Không cần phạm vào điều sai lớn.
Họ đã thấy qua rất nhiều khách đến thăm, những người nhát gan đó cũng không dám làm chuyện gì quá khác người.
Chỉ một khuyết điểm nho nhỏ, cũng đủ khiến bọn họ run sợ.
Thời tiết giữa hè oi bức ẩm ướt, thị trấn vẫn giữ một bầu không khí trầm lặng.
Mãi đến khi có rất nhiều xe ngựa dừng lại ở thị trấn, làm thành một vòng quanh hồ nước, người dân mới tụm ba tụm bảy ló đầu ra cửa sổ.
"Tới đây để chữa bệnh hả?" Bọn họ hỏi.
Giữa đám thí sinh có người đáp lại: "Đúng vậy, không sai!"
Cách đó không xa, cửa của một nhà thờ nhỏ mở ra, một nữ tu sĩ mặc chiếc váy đen chạy đến trước mặt xe ngựa nói: "Mọi người rốt cuộc cũng tới rồi, mời đi theo tôi."
Các thí sinh nhìn thoáng qua lẫn nhau, từng người từng người đi theo phía sau nữ tu sĩ.
Nữ tu sĩ duỗi tay kiểm tra lại một chút: "Tổng cộng có người phải không?"
Rất nhiều người theo bản năng mà gật gật đầu.
Sau một lúc lâu, đột nhiên có người thấp giọng kêu lên: "Không đúng, chả phải là thí sinh lận sao?"
Mọi người yên lặng một lát, âm thanh nghị luận đột nhiên vang lên xôn xao.
"Trương Bằng Dực với cả bạn gái của anh ta nữa......"
"Đúng vậy, chính là hai người tới trễ vào tối hôm qua, bọn họ đâu rồi? Không tới à?"
"Có lẽ..... có lẽ là ngủ quên rồi? Hoặc là dự định bỏ qua việc lấy được điểm ở chỗ trấn nhỏ này?"
...........
Rất nhiều người hiện lên một ít suy nghĩ đáng sợ, nhưng không ai hy vọng rằng những suy nghĩ đó trở thành sự thật. Vì thế cả đám đều suy đoán những điều tốt.
Sau một lát, lại cùng trầm xuống.
"Hai thí sinh kia ở phòng nào vậy?" Du Hoặc đột nhiên hỏi.
Triệu Gia Đồng nói: "Không để ý đến, hình như là ở dưới lầu đúng không?"
"Ngay bên dưới phòng của hai người đó." Tần Cứu nói.
"Làm sao cậu biết được?" Triệu Gia Đồng kinh ngạc hỏi.
"Tối qua có nhìn thấy vài lần."
Du Hoặc nhìn về phía Tần Cứu, còn chưa kịp mở lời.
Tần Cứu gật gật đầu nói: "Vậy đi, tối nay đi xem."
Triệu Gia Đồng: "........." Tôi bị điếc rồi à?
Nhà thờ nhỏ tối đen âm trầm.
Vừa vào cửa, mọi người liền nhịn không được ngừng thở lại.
Không khí đây thật đáng sợ.
Mùi mồ hôi chua, mùi thịt thối, mùi máu tươi trộn lẫn vào nhau, muốn bao nhiêu khó ngửi có bấy nhiêu khó ngửi.
Bàn ghế ở nhà thờ đều bị dỡ xuống, những chiếc giường tồi tàn đều bị quăng khắp nơi, tính sơ qua thì có hơn hai mươi chiếc. Mỗi chiếc đều có một vật thể cuộn tròn trên giường.......
"Trời đất ơi...."
"Đó là người sao???"
Âm thanh cảm thán liên tiếp vang lên.
Một vài cổ họng yếu ớt đã bắt đầu nôn khan.
Nữ tu sĩ rũ mắt nói: "Tất cả đều là người bệnh, đã bệnh rất lâu rồi. Công tước tính tình lương thiện, mở đại hội mời một vài vị khách đến nơi này, nghe nói toàn là người có y thuật rất tốt, cũng giống các cô các cậu vậy."
Cao Tề lẩm bẩm nói: "Chỉ giỏi bịa đặt....."
Du Hoặc nhìn về phía gần chỗ chiếc giường thì thấy khuôn mặt những người nằm trên giường đầy các vết lở loét lớn bé khác nhau, một bên cằm máu thịt đầm đìa.
Anh ta thu mình vào trong chiếc chăn không còn thấy rõ màu sắc ban đầu, ôm mặt rên rỉ, đầu ngón tay đỏ thẫm một mảng.
Nữ tu sĩ thở dài, lại nói: "Đáng tiếc thay, xác thực bác sĩ có thể giúp được người bệnh cũng không nhiều. Có vài bác sĩ còn chẳng thể cứu rỗi họ khỏi loài quỷ bệnh tật này mà còn bị lây ngược lại nữa."
Ả vừa nói, một bên dẫn các thí sinh đến đúng chỗ.
Tất cả đã được phân chia đâu vào đấy bọn họ mới phát hiện rằng, nơi này tổng cộng có chiếc giường, nếu Trương Bằng Dực và bạn gái hắn ta ở đây, thì vừa đủ một thí sinh ứng với một người bệnh rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, trợ giúp người bệnh là bước thứ nhất để đạt được điểm.
Đương nhiên, cũng có thể là bước dễ toi mạng nhất.
Nữ tu sĩ đi đến trước chiếc giường cuối cùng, khẽ "Á" một tiếng.
Chiếc giường kia chỉ có mỗi một tấm chăn bẩn cuộn lại, không còn người nào cả.
"Haizz, lại có suy nghĩ và hành động không đứng đắn nữa rồi." Nữ tu sĩ lẩm bẩm cố nói vào tai Du Hoặc.
Ả ta bước nhanh đến cạnh cửa, nói với mọi người: "Có một bệnh nhân không nghe lời trốn mất rồi, tôi phải đi tìm và đưa anh ta trở về. Còn những người bệnh còn lại, giao cho mọi người vậy."
"Phải rồi, nhắc nhở nhé, thật sự thì bọn họ đã bệnh rất lâu rồi, tính tình có hơi khó chịu, các cô các cậu...... cư xử cẩn thận chút. Ngoài ra, ngàn vạn lần đừng đụng đến miệng vết thương của bọn họ, một khi đã dính phải thì sẽ bị lây bệnh ngay."
Hai tay ả kéo cửa ra, nghiêng đầu nói với mọi người: "Bị lây bệnh là một thứ rất đáng sợ, sẽ chết đó."
"Chúc mọi người may mắn."
Nói xong, ả đóng cửa lại.
Âm thanh khoá cửa từ bên ngoài truyền đến.
Chỉ trong nháy mắt khi cửa vừa khóa xong, một bàn tay đột nhiên túm chặt cánh tay Du Hoặc, mang theo cảm giác hôi tanh ẩm ướt dính dính trơn trượt.
Du Hoặc vừa cúi đầu liền thấy, người bệnh hắn phụ trách kia mang theo miệng vết thương máu chảy đầm đìa trên tay, đang nắm chặt hắn......
Còn có một khuôn mặt khóc than với hắn nữa.
Edit by La vender
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :)