Thi Đại Học Toàn Cầu

chương 96: khu đặc biệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu

Chương : KHU ĐẶC BIỆT

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - La vender

ϵ( 'Θ' )϶

: PM toà Song Tử khu giám thị.

Ba chiếc thang máy trong toà cao ốc vẫn vận hành bình thường như trước, một cái sáng đèn màu xanh, một cái sáng đèn màu đỏ.

Cái trước là chuyên dùng cho thí sinh, cái sau là chuyên dùng cho giám thị, chia họ ra để đưa đến các khu vực khác nhau.

Ngoài ra, còn một cái sáng đèn màu trắng.

Trong ấn tượng của đa số các giám thị, thang máy có đèn trắng rất đặc biệt.

Hàng năm khi nó đang vào trạng thái "ngủ say", đều luôn dừng ở một lầu. Bởi vì người có thể có cơ hội được dùng đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà lúc này, đã đứng trước cửa chiếc thang máy này, trong tay cầm một tờ giấy báo cáo.

Do bệnh nên hắn ta đã xin nghỉ ngơi vài ngày.

Buổi sáng mới vừa có chuyển biến tốt đẹp, thì nhận được tờ báo cáo trên.

Báo cáo nói......

bị chấn thương mô mềm dẫn tới trẹo chân, thì bất chợt tuột huyết áp làm cho đầu váng mắt hoa thân thể bất ổn, còn cắn lưỡi thành ra bị hai đường lở miệng rất dài, ba người cần điều chỉnh nghỉ ngơi ngay, thế nên cùng tổ sẽ đứng ra thực hiện nhiệm vụ trừng phạt thí sinh vi phạm quy định.

Cái chạm mắt đầu tiên khi thấy tờ báo cáo này, lập tức cảm thấy đệt mợ mấy cái lí do củ chuối gì đây?!

Đột nhiên trẹo chân thì thôi cũng bỏ qua đi, dẫu sao thì tay chân vụng về, nghe nói phòng thi nhiều đường nhiều núi còn có xe ngựa lên xuống, mãi lo suy nghĩ mà bước hụt một bước là đời anh ta coi như xong.

Bất chợt tụt huyết áp......

Tiểu thư xuất thân từ quân đội, tố chất cơ thể còn trâu lì hơn một người đàn ông như hắn ta, gì mà tụt huyết với chả áp cơ chứ???

Nhưng..... chị gái này đến ông ngoại ông nội nhà hắn ta cũng không dám chọc vào, nên nàng nói ngất thì là ngất đi.

Còn như .......

Thì người này thật sự rất ư là quá đáng luôn.

Hai đường lở miệng có phải mọc dưới bàn chân đâu, mà đến nỗi không mang thí sinh đi được, cần nghỉ ngơi ngay vậy???

Lý do xin nghỉ phét thế này, mà hệ thống thế lại có thể thông qua.

tưởng chừng như nghi ngờ đi cửa sau.

Nhưng mà cả tờ giấy báo cáo khiến hắn ta kinh ngạc không phải do những việc đó, mà là địa điểm xử phạt kia kìa.

Ở trên ghi rõ rằng hắn ta phải đi bằng bộ phận thang máy.

"Ai đó? Ai kia—" Một vị giám thị phụ trách ban bảo trì đi vào toà cao ốc, vừa nhìn thấy bèn sửng sốt: "Cậu đứng đó làm gì vậy, đờ đẫn xong đi nhầm luôn rồi à? Đó là khu xử phạt đặc biệt đấy."

Khu xử phạt đặc biệt.

Đây là sự nhận thức của đa số các giám thị với chiếc thang máy đèn trắng này.

Cách thức đặc biệt cụ thể như thế nào, bọn họ cũng không đúc kết ra quy luật được.

Nghe bảo chuyên môn xử lý các vấn đề có liên quan đến an toàn của trung tâm hệ thống, ai biết là thật hay giả. Suy cho cùng thì có thể cung cấp bản tham khảo mẫu ước chừng bằng .

quơ qua quơ lại tờ báo cáo, nói: "Không hề đi nhầm, nhiệm vụ giấy trắng mực đen đây."

Vẻ mặt vị giám thị kia lộ rõ sự ngạc nhiên, sáp đến nhìn thoáng qua: "Ối giời, đây là bài kiểm tra nào vậy? Tập thể giám thị đều cáo bệnh ư? Không thể nào?"

"Có thể đấy, bài kiểm tra lần trước vừa kết thúc tôi liền cáo bệnh ngay." chỉ vào khuôn mặt tiều tuỵ của mình.

Giám thị cạn ngôn.

Trên tờ báo cáo chưa nói đến người vi phạm quy định, cũng chưa nói rằng đã vi phạm vào hạng mục nào.

Nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ thì cũng biết là ai rồi.

Quả nhiên, không đến vài phút, hai vị ôn thần kia đã bị người đưa tới.

"Này người dẫn đường, khi về thì nói lại với bọn chút." Người dẫn đường kia giống như đưa mìn đến vậy, vừa đến nơi liền xoay người bỏ đi.

cản ngăn gì cũng không được.

Biểu cảm hắn ta phức tạp mà nhìn hai người.

Tần Cứu vung tay lên hô: "Buổi chiều tốt lành nha."

Tốt cái vẹo gì mà tốt.

thầm nói nhìn thấy mấy người là không tốt rồi.

"Lần này hai người lại làm cái gì nữa vậy?" tức giận mà nói: "Dùng đến cái thang máy này luôn."

Lúc nói đến "làm cái gì", bầu không khí có hơi vi diệu.

Nhưng khá trì độn, nên không cảm thấy được gì cả.

Tần Cứu nhìn đèn thang máy, cũng có chút bất ngờ: "Cậu chắc chứ?"

"Đương nhiên là chắc rồi." lẩm bẩm: "Chắc tôi rảnh đến nỗi nhét bừa hai người vào đây à?"

"Cái thang máy này dùng để làm gì vậy?" Du Hoặc hỏi.

Lần trước tới đây hắn có hơi tò mò, còn tưởng cái này là dành cho những chủ tiệm tạp hoá hay tài xế, ai ngờ bản thân lại dùng tới trước.

Tần Cứu giải thích đơn giản cho hắn một câu, thang máy đã đưa bọn họ lên lầu.

Nhanh đến bất ngờ.

Nơi thang máy dừng lại là một tầng bằng phẳng rộng lớn, cùng một kiểu với phòng thi dọn dẹp lần trước, cũng có cái bộ máy nghiệm chứng luôn.

Khác ở điểm, dàn nghiệm chứng ở đây không có người giữ bên cạnh, cửa sổ sát đất cũng biến thành cánh cửa kim loại dày nặng.

"Khu đặc biệt, yêu cầu phải có bằng chứng, mời đưa ra báo cáo liên quan."

lấy tờ giấy báo cáo ra rồi đi đến bên dàn máy kim loại

Lúc thấy cánh cửa kim loại chắn lên, Du Hoặc lại có cảm giác giống như đã từng gặp qua.

Hiện tại hắn không còn lạ gì với cái cảm giác này nữa rồi.

"Sao vậy?" Tần Cứu thấp giọng hỏi.

Du Hoặc nói: "Quen mắt thôi, có thể trước kia từng tới đây."

Trước kia đã tới có hai loại: có thể tới trên cương vị người vi phạm, cũng có thể là đến trên cương vị giám thị.

ở nơi xa một chút đang vội vàng nghiệm chứng.

Âm thanh hệ thống lần lượt vang lên.

Tần Cứu nhìn bóng dáng của , đột nhiên nói: "Tôi từng nhìn thấy qua ghi chép vi phạm quy định của em hồi đó, ngay khi vừa kết thúc nhiệm vụ dọn dẹp lần trước."

Du Hoặc nhìn về phía anh.

"Trong đó có một cái nói rằng, đã từng có một khoảng thời gian nào đó, em có quan hệ thân thiết với một người."

"....... Ai vậy?"

"Không biết." Tần Cứu nói.

Hệ thống có sức ảnh hưởng với giám thị lớn hơn, nên kí ức hắn từ đầu chí cuối đều bị đè rất nặng, một chút dấu vết để lại cũng không chịu lộ ra.

Anh cúi đầu hỏi Du Hoặc: "Em có ấn tượng gì không? Tổng giám thị."

Du Hoặc đột nhiên nhớ tới một đoạn kí ức vụn vặt, khoảnh khắc hắn tựa lưng vào hàng rào hôn đến ý loạn tâm mê với Tần Cứu đột nhiên hiện lên.

Cảnh tượng kia mơ hồ, người phía sau nói với hắn..... các giám thị khác không lên giường với thí sinh.

Du Hoặc nghe giọng âm bên tai không hề khác gì, môi giật giật.

"Không có."

"Không có thật à?" Tần Cứu lại hỏi.

"Không có."

Ánh mắt Tần Cứu dừng lại trên sườn mặt hắn.

Du Hoặc dựa vào tường mắt nhìn thẳng chờ , một đường nét thẳng kéo từ dưới cằm đến cổ.

Chợt có ngón tay không nghe theo lời gẩy vành tai hắn một chút.

"Vậy em vừa mới thất thần vài giây là suy nghĩ cái gì đây?" Tần Cứu hỏi.

Du Hoặc: "......"

Hắn im lặng hai giây nói: "Nghĩ tới chuyện chỉ có một tờ báo cáo rách thôi mà phải kiểm mất tận vài phút.''

Thanh âm của những lời này không hề đè nặng chút nào.

Giám thị đột nhiên bị điểm danh, xấu hổ mà nói: "Tôi cũng chưa đến nơi này lần nào, nên thao tác không được thuần thục lắm. Anh biết không ?"

Tần Cứu mặt vô cảm nhìn hắn ta.

: "À phải rồi, anh có biết thì cũng đã quên mất rồi."

"Hồi trước nơi này có chuyên gia phụ trách, không cần tự mình làm." Tần Cứu bước tới.

"Vậy bây giờ người đâu rồi?" Du Hoặc hỏi.

"Bị phạt mất rồi." Tần Cứu nói: "Nói như vậy thì hẳn em đã gặp qua rồi, cô ta đã bị sắp xếp đến chỗ nghỉ ngơi của thí sinh ấy."

"Tôi đã thấy qua? Ai vậy?"

"Tên là Sở Nguyệt, bà chủ của khách sạn ở chỗ nghỉ ngơi."

Du Hoặc sửng sốt.

Đúng là hắn đã gặp qua rồi, vừa kết thúc bài kiểm tra đầu tiên đã gặp, bà chủ Sở kia còn phá lệ nấu sủi cảo cho bọn hắn nữa.

vò đầu bứt tóc.

Giao diện nghiệm chứng bị hắn ta ấn sai vài chỗ, nên rối tung rối mù cả lên.

Hắn ta lại không biết đã đụng vào chỗ nào, mà giao diện biến đổi, sau đó hiện ra một danh sách ngắn gọn lạ thường.

Đó là một tấm ghi chép ra vào.

Xem thời gian biểu thị ở dòng thứ nhất, vào - năm trước, trước sau thế mà lại kéo dài qua thời gian xung quanh một năm.

Ghi chép trung bình ra vào một năm chỉ ngắn ngủn một tờ, có thể thấy được rằng thực sự người đến nơi này rất ít.

Trên danh sách hẳn là bao gồm người vi phạm quy định, với giám thị cùng đi và người phụ trách.

Ở trên có rất nhiều danh hiệu và họ tên lạ, giám thị A xuất hiện trong đó rất nhiều lần, mỗi mục đều có Sở Nguyệt.

Du Hoặc bỗng nhiên nhớ đến việc mình có để lại lời nói cho , giúp hắn tìm một người ở chỗ nghỉ ngơi.

Tuy rằng hiện tại hắn chỉ đi qua có hai chỗ nghỉ ngơi, người đã từng gặp có thể đếm trên đầu ngón tay, trong phạm vi nhỏ như vậy thì sẽ rất dễ mắc sai lầm khi chọn mục tiêu.

Nhưng có một thứ được gọi là trực giác.

Trực giác hắn mách bảo rằng, người mình muốn tìm chỉ có thể là Sở Nguyệt.

Tần Cứu đang định lật sang trang kế, thì âm thanh hệ thống lại vang lên.

Có thể nó không chịu nổi cái thứ thiểu năng như , nên chủ động bật ra ba cái giao diện rà quét, để nghiệm chứng từng cái một.

Thông tin được thông qua.

Cánh cửa kim loại đề phòng nghiêm ngặt rốt cuộc cũng mở ra, một mùi hương nồng nàn ập vào trước mặt.

Giống như căn phòng này đã sớm rơi vào quên lãng.

Ngửi được mùi ấy, trong nháy mắt bước chân Du Hoặc dừng lại.

Hắn gần như có thể nghe được một người phụ nữ đang nói chuyện cạnh hắn, giống hệt giọng nói của bà chủ Sở ở khách sạn nhỏ.

........

Xém chút nữa là đâm vào lưng hắn, hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Du Hoặc nói.

Chỉ là đột nhiên nhớ đến một ít thứ.

Cánh cửa kim loại còn có một lối thoát hiểm, tất cả người vi phạm quy định đều phải đi từ bên trong ra một lần, để làm nghiệm chứng cho lần thứ hai.

Năm đó tóc của Sở Nguyệt dài hơn bây giờ, luôn luôn vén bừa tận chân tóc lên rồi lấy dây thun buộc lại trước khi làm việc.

Hôm đó lúc cô nhận được giấy báo cáo thì cô vẫn còn đang cắn sợi dây thun trong miệng, dùng ngón tay chải tóc ra sau.

Khi đó nội dung tờ vi phạm quy định vừa kỹ càng lại tỉ mỉ, khác xa với bây giờ.

Ở trên đã có tên người vi phạm, cũng có luôn hạng mục phạm quy.

Người phạm quy: A

Hạng mục phạm quy: Có quan hệ thân thiết với thí sinh Tần Cứu.

Ghi chú: Thí sinh là người từ ngoài đến, cấp bậc nguy hiểm được đánh giá là S, giám thị A thuộc về nhân viên trung tâm tuyệt mật, thân phận xác minh cơ bản đạt ngưỡng mức độ uy hiếp đến sự an toàn.

Quyết định xử phạt: Khu đèn trắng/ một lần.

Ngoài ra: Theo yêu cầu của A, xử phạt sẽ trì hoãn trong ngày.

Sở Nguyệt nhìn chằm chằm mấy hàng chữ kia, nhanh chóng cột tóc lại thật chắc, rồi "chậc" một tiếng.

Cô nhìn vị tổng giám thị trẻ tuổi đã đứng yên ở lối thoát hiểm, cánh tay cài huy hiệu rồi bước tới: "Tôi phát hiện hệ thống thật đúng là rất bất công, cậu yêu cầu đẩy lùi xử phạt, thế mà nó cũng đẩy thật."

A xì một tiếng nói: "Đẩy dời năm ngày thì đối với nó chỉ có lợi mà không có hại, tại sao không đáp ứng chứ."

"Cũng vậy thôi." Sở Nguyệt gật gật đầu, ấn vân tay vào cạnh lối thoát hiểm.

"Đừng có ôm cánh tay nữa, cửa gì cũng dựa hết." Sở Nguyệt nói.

Bởi vì ngọn nguồn nào đó, cũng bởi vì bản thân ở nơi đặc biệt, mà cô là người duy nhất trong toàn bộ khu giám thị này có thể nói chuyện như vậy với giám thị A.

Sở Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy người đó đi rồi?"

"Ừ."

"Cậu nói thế nào mà thuyết phục được cậu ta vậy?"

"Không thuyết phục được."

"Còn rất cứng đầu nữa." Sở Nguyệt lẩm bẩm nói: "Thế sao lại đi rồi?"

"Số lần kiểm tra lại đạt đến mức cao nhất." A nói: "Hệ thống buộc phải chấm dứt."

Mí mắt hơi mỏng của tổng giám thị trẻ tuổi rũ xuống, giọng điệu rất lãnh đạm.

Thật ra đa số thời gian mặt hắn đều lạnh, giống như tâm tình ngày nào cũng không tốt, người bình thường vốn dĩ không cảm thấy được sự biến hoá vi diệu trong đó.

Cũng chỉ có một vài trường hợp như Sở Nguyệt mới có thể nhìn ra đầu mối.

"Có điều cậu có thể cũng đủ rồi đó." Sở Nguyệt bĩu môi, tức giận mà nói: "Xử phạt còn đặc biệt kéo dài đến sau khi cậu ta đi nữa chứ."

A giơ tay lên theo yêu cầu, lại xoay người đi, không hé nửa lời như thể chẳng nghe thấy.

Hắn vẫn luôn như vậy, Sở Nguyệt đã thành thói quen từ lâu rồi.

Với tính cách của cô, vốn không thích hỏi đến việc tư của người khác.

Hôm nay cô lại ngoại lệ một lần, bởi vì cô cảm thấy cần có một người đề cập chuyện này với A.

Tự mình che giấu và bị buộc che giấu là hai loại cảm nhận khác nhau, chả ai thích lấy việc mình tốt ra giấu vào góc khuất, không thể cho người ta biết, không thể bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng, cũng không thể bỏ đi cảnh giác.

Không ai nguyện ý như vậy cả.

Hắn cố nén thật chặt, dù sao cũng phải nói hai câu, cho hắn mở miệng một cái vậy.

Sở Nguyệt suy ngẫm.

"Lỡ như, tôi nói là lỡ như thôi nha." Sở Nguyệt tựa như thể đang nói chuyện phiếm mà cất lời: "Lỡ như người đó trở về, nếu biết cậu một mình gánh mọi xử phạt, không chừng lại....."

Giọng nói của A thật lãnh đạm, giọng điệu rất chắc chắn: "Không có lỡ như đâu, hệ thống đã đưa người ra ngoài thì chắc chắn sẽ có biện pháp."

Sở Nguyệt nói: "Ây dà, tôi chỉ là đưa ra ví dụ thôi mà."

A không mở miệng.

Xác minh lối thoát hiểm được thông qua, khu vực trừng phạt cuối cùng cũng thật sự mở ra.

A cầm chiếc áo khoác lên chào cô một tiếng, rồi bước thẳng vào cửa.

Sương trắng chiếu sáng đầy cửa vào, Sở Nguyệt đứng cạnh sương mù, ngón tay đặt lên chốt mở, chuẩn bị giúp hắn đóng cửa bất cứ lúc nào.

Đồng phục làm tôn lên thân ảnh cao mà rắn rỏi kia, biết bao cô gái phải chùn bước lại.

Sở Nguyệt đột nhiên bùi ngùi một câu: "Thật thần kỳ, cậu thế mà lại thích người như vậy."

Bước chân A dừng lại một chút, hắn liếc mắt nhìn Sở Nguyệt một cái lại không hề phản bác.

Giây tiếp theo, hắn đã nhanh chóng biến mất giữa lớp sương trắng.

Sau một tháng, người mà hắn hết lòng tin rằng sẽ không xuất hiện nữa lại trở về, dùng thân phận giám thị mà đứng trước mặt hắn một lần nữa.

"Tần Cứu, kết quả xác minh hiện tại là thí sinh."

"Du Hoặc, kết quả xác minh hiện tại là thí sinh."

"Thân phận xác minh cơ bản không đạt ngưỡng mức độ uy hiếp đến sự an toàn, khu đặc biệt không mở ra, xử phạt không được thông qua."

Du Hoặc đột nhiên hoàn hồn.

Hắn và Tần Cứu đi theo , đều lần lượt đi qua lối thoát hiểm một lần.

Âm thanh truyền kết quả giống hệt âm thanh của hệ thống, nghe tới đây tựa như hệ thống tự tát cho mình hai bạt tai vậy.

nhìn giấy báo cáo, há hốc mồm nửa ngày rồi thầm nói, tuyệt!

Hắn ta biết hệ thống thích cường điệu các quy chế, cứng nhắc mà cho rằng mình có thể tuân thủ tất cả quy chế, chính nó là nơi còn ưu việt, logic và cao cấp hơn cả mấy người rồi.

Ai có thể nghĩ rằng chính nó tự làm nó vấp ngã được cơ chứ.

Báo cáo kết quá ở lối thoát hiểm xong, chưa được một lát thì trên đầu đã bốc ra khói trắng.

Không biết là do đột ngột có sự cố cháy, hay là do hệ thống tức giận nữa.

Một chuyến tay không, cũng không khổ sở, hắn ta cuối cùng cũng có thể mời hai vị ôn thần đi rồi.

Hắn ta dùng giọng điệu "toàn dân được giải phóng" mà nói: "Tôi đưa hai người trở về chỗ nghỉ ngơi."

Du Hoặc đột nhiên hỏi: "Có thể chỉ định chỗ nghỉ ngơi không?"

còn chưa kịp mở miệng, hệ thống đã nhảy vào trả lời: "Không được!!! Ngẫu nhiên!!!"

Toàn bộ cái tầng lớn bằng phẳng đều vang vọng tiếng của nó.

Edit by Ngẩn

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio