Chương : Sống động hơn cả tranh vẽ
Đầu óc Ninh Sơ Nhị trống rỗng, vừa nghe thấy hài tử kêu gào muốn rời đi, sao chịu được. Lập tức tiến lên phía trước, khiến Liên Tiểu Thú bị dọa đến mức phá cửa mà chạy.
Mẫu tử hai người cứ như vậy một người đuổi một người chạy, đuổi bắt nhau trong đại viện Liên phủ đại. Mẫu thân hai mắt đẫm lệ, nhi tử gào than khóc lóc.
Cảnh tượng như vậy, trong bi thương trung lại mang theo một chút vui sướng, thật sự... Khó dùng lời để diễn tả.
Lúc hài tử bị bà vú ôm đi, trên đầu Ninh Sơ Nhị có thêm hai viên bánh bao xanh.
Đây là do chính nhi tử của nàng tạo ra, trước nay nàng không bao giờ nghĩ đến hài tử ba tuổi sẽ có sức lực lớn như vậy.
Vui mừng rất nhiều, nhưng cũng đau thương rất nhiều.
Hắn giả bộ té ngã, sau đó lừa để đánh ta. Thật cách là thông tuệ, nhưng không phải gọi nương sao? Vì sao lại muốn trốn tránh ta? Nhi tử của ta đây là không muốn nhận ta sao
Gương mặt Liên Thập Cửu hiếm khi lộ ra một tia bối rối.
Liên Tiểu Thú... Cũng nhìn nàng mà lớn lên.
Nhìn ta, lớn lên?
Khóe miệng Ninh Sơ Nhị co giật bất thường.
Nhìn... tranh?
Liên Thập Cửu yên lặng bôi thuốc vào chỗ bị thương cho nàng.
Ừ... Hắn đại khái cảm thấy, nàng sẽ không động.
Ninh Sơ Nhị gần đây tâm tình không tốt, từ Liên phủ đi ra, hai con mắt sưng mấy mấy ngày.
Một nửa là khóc, một nửa là buồn.
Lúc trước nàng vẫn luôn muốn gặp hài tử, hiện giờ thấy, hài tử lại tránh nàng như hồng thủy mãnh thú (tai họa).
Đông Quan cầm hai quyển sách nhỏ đến tặng lễ cho nàng, chính lúc này chạm phải rủi ro.
Hắn nói: Đại nhân, cái gọi là lấy cổ vì kính, có thể biết được hưng thế (thăng trầm); lấy nhân vi kính, có thể biết được lợi hại. Hạ quan vì ngài chọn ra hai quyển sách cổ cho ngài, hy vọng đại nhân thích.
Thật ra hắn càng muốn nói.
Cái loại sách ngài hay xem không nên đọc nhiều, tốt nhất là đừng đọc nữa, nó thật sự không dành cho người đứng đắn đọc.
Nhưng lời nói kia, cho dù Ninh Sơ Nhị tài hèn học ít, nhưng ý tứ cần hiểu thì lại rất rõ ràng.
Ninh đại nhân vốn đầy một bụng hỏa khí, tức giận đến mức thái dương giật giật.
Không thích!
Người này quen véo quả hồng mềm, nói trắng ra chính là kẻ ức hiếp người nhà, đánh giá hai quyển sách trong tay, lãnh đạm nói.
Ngươi sau này đừng đến Tự Phong thư các. Ta thích cái gì, sẽ tự mình đi tìm.
Lời nói rất thẳng thừng, Đông Quan nghe vậy cả khuôn mặt đều nhíu lại.
Đại nhân làm sao biết, hạ quan đến Tự Phong thư các?
Đương nhiên là chưởng quầy thư các nói cho ta. Dù sao ngươi lần sau đừng đến chỗ đó, bằng không ta không cho ngươi giày nhỏ đi.
Tặng lễ còn muốn giày nhỏ đi?
Đông Quan cảm thấy rất khó chịu, cúi đầu nửa ngày không nói gì.
Chuyện lần trước đã khiến Liên Thập Cửu bất mãn, nếu Tần Đông Quan biết tình huống hiện tại của Tiểu Xuân cùng Tiến Bảo, chỉ sợ Ninh Sơ Nhị sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng những lời này, Ninh Sơ Nhị lại không thể nói rõ với hắn.
Đại nhân không thích, hạ quan không mua là được.
Thanh âm hắn rầu rĩ, Ninh Sơ Nhị nghe thấy cũng có chút ngượng ngùng, khẽ thở dài một cái.
Đông Quan, mùa đông năm nay có chút dài, chúng ta muốn tìm được một phương thức ở chung thích hợp. Nếu ngươi luôn không khôn khéo như vậy, ta cũng rất khó xử.
Ngũ quan chính phân theo xuân hạ thu đông chấp bút, cho dù muốn gặp hắn vài lần, cũng đến chờ đến đầu xuân.
Đông Quan ngẩng đầu nhìn nàng, trên gương mặt tuấn tú có thêm mấy phần nan kham.
Hạ quan, đã hiểu.
Bằng không cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tặng lễ này.
Nó giống nhau thôi.
Cái loại sách Tân thâu hương thiết ngọc chi pháp, đại nhân vẫn đừng đọc, làm nhục người đọc sách chúng ta... Đức hạnh.
Tân thâu hương thiết ngọc?
Ninh Sơ Nhị mới vừa uống một hớp nước trà liền phun đầy mặt Đông Quan.
Quyển Tiểu Xuân lấy chính là quyển đó?
Thảo nào tên ngốc này mấy ngày nay đều dùng ánh mắt kì quái nhìn mình.
Khụ khụ khụ khụ, a. Đã biết, ta lần sau sẽ tìm sách khác đọc.
Trên gương mặt nghiêm túc của Đông Quan hơi có chút như trút được gánh nặng, bướng bỉnh đưa hai quyển sách kia lên phía trước.
Kỳ thật này hai quyển sách này không tồi.
Trên mặt Tần Hoan còn nhỏ nước, còn không quên khuyên can.
Tinh vị ngũ hành, Chu Dịch tam ngôn.
Loại sách cổ lãng xẹt này... Thật ra rất giống tính tình hắn.
Ninh Sơ Nhị bị hắn chọc cười, không kiên nhẫn lắc đầu, cuối cùng vẫn cầm lấy sách.
Bỏ qua đi, mau lau mặt đi.
Ninh Sơ Nhị rất ít cười, ở nơi giống như Khâm Thiên Giám, bốn phương tám hướng đều là đôi mắt.
Ánh mắt nàng tuy tương tự với ca ca, nhưng góc cạnh vẫn nhu hòa hơn một chút, cho nên vẫn thường xuyên xụ mặt.
Tần Hoan nhìn trước gương mặt anh khí có chút âm nhu kia, dần dần hiện lên ý cười, không biết như thế nào lại đỏ mặt, có chút chân tay luống cuống.
Thời điểm Liên Tiểu Gia kéo Phì Phì đi vào, những gì hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" này.
Hắn một bên tiếp nhận chén trà Xuân Quan đưa lên, một bên ngồi trên ghế bát quái. Tư thái tùy ý, cười như không cười.
Một bên Phì Phì có đôi mắt giống như hai quả nho, cũng học theo cầm chén trà nhỏ nhấp một ngụm.
Ninh Sơ Nhị không nghĩ rằng hắn sẽ mang hài tử đến, nhất thời giật mình tại chỗ.
Liên Tiểu Thú muốn đến nhìn gặp ngươi.
Liên Thập Cửu thổi mạnh chén trà, nói nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt như có như không nhìn Đông Quan.
Ninh Sơ Nhị kích động đến không nói nên lời, vừa định tiến lên hai bước, lại lo lắng sẽ làm cho hài tử sợ hãi.
Phì Phì hôm nay mặc kiện áo gấm màu xanh ngọc lan, bên ngoài khoác một kiện áo cùng màu. Quả nhiên thập phần quý khí, cứ như vậy đứng ở cách đó không xa.
Ánh mắt hắn không còn vẻ đề phòng giống như hai ngày trước, nhưng trên mặt vẫn có chút chần chừ như cũ.
Ninh Sơ Nhị cứng ngắc đứng lên, nhẹ giọng gọi.
Phì Phì.
Tâm tâm niệm niệm muốn hắn gọi một tiếng Nương, nhưng lại sợ hài tử vạn nhất mở miệng sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Tiểu gia hỏa chớp đôi mắt, một tay ở phía trước, quy quy củ củ cúi người thi lễ, gọi một tiếng.
... Cữu cữu.
Ninh Sơ Nhị không tiền đồ lại khóc, kinh hỉ xen lẫn bi thương khó có thể miêu tả.
Con trai của nàng, về sau chắc sẽ không không phân rõ ai là cữu cữu, ai là mẹ ruột đi.
Đông Quan đứng ở giữa có chút ngẩn người.
Hắn biết muội muội Ninh đại nhân cùng Thị Lang đại nhân từng có một đoạn hôn nhân, nhưng không nghĩ đến đại nhân nhà mình cùng cháu ngoại trai có quan hệ tốt như vậy.
Liên Thập Cửu chậm rãi buông chén trà, ôn nhuận nói.
Xiêm y Tần quan chính đều ướt đẫm, trời giá rét, cẩn thận cảm lạnh.
Tần Hoan thấy thế, lúc này mới nhớ đến bộ dáng của mình hiện nay, liên tục chắp tay.
Đa tạ Liên đại nhân nhắc nhở, hạ quan thất thố, xin lui xuống trước.
Bên cạnh không còn người chướng mắt, Ninh Sơ Nhị cũng không quá dám đi qua.
Bởi vì nàng thấy trong tay Phì Phì, còn cầm hai viên đá nhỏ dùng để phòng thân.
Nàng chờ trong chốc lát, thoáng dịch gần hai bước.
Phì Phì, con hôm nay, là đến gặp ta sao?
Hài tử gật gật đầu, cũng thử thăm dò đến gần nàng hai bước.
... Nương?
Tâm Ninh Sơ Nhị giống như bị cái gì chọc vào, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Là nương đây, Phì Phì, con gọi một tiếng nương nữa được không?
Nàng thấy Phì Phì do dự một chút, cuối cùng bước đến, nhón mũi chân chỉ vào thái dương nàng nói.
Đau không? Tiểu Thú thổi thổi cho nương.
Rốt cuộc không kiềm chế được chua xót trong lòng, Ninh Sơ Nhị tiến lên mấy bước đem hắn ôm vào trong lòng ngực.
Không đau, nương không đau.
Mẫu tử hai người ngồi ở trên quan tinh đài suốt một buổi chiều, đôi mắt Ninh Sơ Nhị giống như đào nát, nước mắt không ngừng rơi.
Cuối cùng Liên Thập Cửu thật sự không nhìn được nữa, duỗi tay ôm Liên Tiểu Thú trở về.
Người khác không biết con của hắn, nhưng hắn biết rất rõ ràng.
Liền Hấp sở dĩ đùa nàng khiến nàng khóc như vậy, chính vì cảm thấy... rất đặc biệt.
Quả nhiên thấy tiểu gia hỏa cổ linh tinh quái thò tới, cười trộm nói.
Cha, nương thật sự có thể cử động.
So với tranh vẽ sinh động hơn nhiều.