Chương : Nhân duyên thật tốt
Ninh Sơ Nhị thật sự cảm thấy nhân duyên của mình khá tốt.
Đặc biệt là khi xe nàng đang rơi rớt tan tác, trong khói bụi cuồn cuộn, nhìn thấy Chiêu Tài khiêng hai cái bánh xe, khí định thần nhàn giúp nàng giải quyết tốt hậu quả.
Nàng nói với Phong Sầm: “Thấy không, đây là hoạn nạn mới thấy chân tình, nhớ năm đó lúc Chiêu Yài vừa đến Liên phủ, là ta giới thiệu đối tượng cho hắn.”
Có thể thấy được người ta vô cùng ghi nhớ phần ân tình này.
Tay Chiêu Tài đang lắp bánh xe, rõ ràng cứng đờ một chút.
Phong đại cốc chủ cà lơ phất phơ ngồi xổm trên tảng đá ớn ở đầu hẻm.
“Ân tình? Ta nói này Chiêu Tài, gia nhà các ngươi cứ phải tự mình làm khó mình như vậy? Lo lắng nàng bị ngã, sao không tự mình đến xem?”
Chiêu Tài không nói tiếp, tiếp tục cúi đầu lắp bánh xe.
Ninh Sơ Nhị nghe vậy cũng trầm mặc, tiến lên vài bước hỏi.
“Thật sự không phải vì...... Trước kia ta từng giới thiệu đối tượng cho ngươi?”
Bánh xe trong tay Chiêu Tài rơi xuống.
Bất kì nữ nhân nào, bất kì một người nào đã hòa li, lại là nữ nhân yêu chồng cũ, lúc này không phải nên quan tâm đến bánh xe có phải do chủ tử nhà hắn phân phó hắn mang đến đây không hay sao?
Còn có, Chiêu Tài hít sâu một hơi nhìn về phía Ninh Sơ Nhị.
“Ngài giới thiệu cái đối tượng kia? Một bữa có thể ăn sáu cái bánh bao lớn, ba chén cơm, cộng thêm bảy cái sủi cảo nhân thịt, lúc nương ta đến nhà ta nhìn thấy suýt nữa lão thái thái hù chết. Nô tài tuy nói với ngài, muốn người thân thể khoẻ mạnh có thể xuống đất làm việc, nhưng cũng không đại biểu rằng cần một người trừ bỏ diện mạo, không có một chỗ giống nữ nhân!!”
Lên đường đuổi ba ngày ba đêm, còn có thể bước đi như bay, nữ nhân như vậy có ai đã thấy qua? Có nữ nhân nào suốt ngày canh giữ ở cửa nhà đàn ông, suy nghĩ cách để ngủ với hắn?
Ai có thể hiểu được, một người đàn ông cao lớn thấy một nữ nhân nhào lên người hắn đánh, hắn hận không thể ngay lập tức leo lên nóc nhà lật ngói ném chết tâm tình của nàng.
Ninh Sơ Nhị nuốt ngụm nước miếng, thật cẩn thận nói.
“Vậy các ngươi... không thành? Cô nương kia hiện tại ở đâu?”
“Ngài còn hy vọng có thể thành?” Chiêu Tài tức giận nói. “... Nàng hiện tại ở trong Phụng Kính tiêu cục làm thủ tịch tiêu gia (người hộ tống).”
Phụng Kính tiêu cục a.
Ninh Sơ Nhị chẹp miệng hai cái.
Kia cũng là sản nghiệp của Liên Thập Cửu, nghe nói bên trong ngư long hỗn tạp, hung thần ác sát loại người gì cũng có, có thể làm tiêu gia ở chỗ đó...
Ninh Sơ Nhị yên lặng cúi đầu trước Chiêu Tài.
“Ta xin lỗi ngươi.”
Chiêu Tài tiểu ca không thèm để ý đến nàng chút nào, xoay người ở chỗ ngoặt góc hẻm, cũng không quay đầu nhìn lại.
“…Đi theo chỉ dẫn trên biển báo, cảm ơn ngài.”
Sau khi xe ngựa trở lại bình thường, Ninh Sơ Nhị ngồi ở bên ngoài cùng xa phu, nghiêm túc đi theo biển dẫn. Bởi vì nàng cảm thấy Chiêu Tài rất không dễ dàng, vì để vẽ thêm mấy cái biển cho nàng, mà chạy chậm gần mấy dặm đường.
Mau đến trưa, Ninh Sơ Nhị rốt cuộc đuổi kịp xe ngựa Liên phủ ở dịch quán Cốc thành.
Liên Thập Cửu một thân mãng bào tím đậm cổ tròn, eo đeo đai ngọc song thấu, vừa bước xuống xe liền có dịch thừa cùng tri huyện Cốc thành ra đón, thi lễ nói “Liên đại nhân có lễ.”
Liên Thập Cửu mỉm cười đáp lễ, sắc mặt ôn nhuận, hai mắt hơi cong cho người ta thấy vẻ mặt ôn hoà thuần túy. Nhưng cũng là phần ôn nhuận này, vô hình trung mang cho người khác một loại cảm giác không biết làm thế nào, không dám nhìn gần.
Trình Nguyên ở trong xe ngựa vén mành, si ngốc nhìn nam tử chi lan ngọc thụ, nhẹ giọng nói.
“Cốc thành lạnh hơn so với kinh thành nhiều, vào trong nói chuyện đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Mấy vị quan huyện chưa nhận được tin tức huyện chúa đi theo, vừa nghe thấy lời này tưởng nàng là nữ quyến trong nhà, vừa định nói.
“Hoá ra phu nhân cũng ở.”
Liền nhìn ra xa thấy một bóng đen nhanh chóng chạy đến bên này.
Triều phục xiêu xiêu vẹo vẹo, mang mũ ô sa, cùng gương mặt đông lạnh đến cứng đờ.
Ninh Sơ Nhị thừa nhận, bộ dáng mình hiện tại xác thật cách hình tượng quan kinh thành khá xa. Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng chút nào đến nàng, thẳng lưng mà đứng.
“Khâm Thiên Giám Linh đài lang bái kiến Liên thị lang.”
Đông Quan phía sau cũng nhanh chóng học theo làm lễ.
Nói thật, hai người trước mặt có chút không ra dáng người.
Một người ở ngoài xe ngựa gió bắc thổi, một người ở trong xe ngựa bị Phong Sầm đánh.
Mấy vị quan huyện hai mặt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt lẫn nhau, không phải mỗi vị quan kinh thành đều có giác ngộ thịt ăn.
Liên Thập Cửu nhìn Ninh Sơ Nhị như vậy, theo thói quen tính châm chọc hai câu, cuối cùng đành im miệng khi nhìn khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu lạnh cứng kia, mày hơi nhướng đi vào dịch quán.
Hắn là người rất để ý tu dưỡng phong độ, nhưng gần đây, sự nhẫn nại của hắn hình như càng ngày càng kém đi.
Trình Nguyên đột nhiên bị người đoạt mất sự chú ý, trong lòng đương nhiên không vui, sau khi thấy rõ người đến tâm tình càng là không tốt.
Nghe nói Ninh Sơ Nhị cùng Ninh Sơ Nhất là huynh muội song sinh, nàng tuy có nghe thấy, nên không muốn đến gần người này, thật đúng giống nhau như đúc với nữ nhân kia... Chán ghét.
Nàng đánh giá trên dưới một lần, đến chỗ hầu kết của ‘hắn’ thì dừng lại, nói.
“Vị này là huynh trưởng của Ninh tỷ tỷ, Ninh Sơ Nhất Ninh đại nhân, thật đúng là tuấn tú lịch sự.”
Ninh Sơ Nhị mặt tươi cười tiến lên, khom người hành quan lễ.
“Huyện chúa có lễ, vừa rồi hấp tấp chưa kịp hành lễ với ngài, mong huyện chúa thứ tội.”
Lời này khách sáo, nhưng không hoàn toàn là nói cho Trình Nguyên nghe.
Mấy vị quan huyện ở đây cúi đầu, lúc này mới hiểu được thân phận nữ tử này. Vừa lặng lẽ phân phó cấp dưới an bài phòng ngủ, chia sân làm hai, vừa quỳ xuống đất nói.
“Huyện chúa kim an.”
Trình Nguyên nói.
“Ninh đại nhân lần này cũng là phụng hoàng ân?”
Ninh Sơ Nhị khom người.
“Chính là vì lễ cầu phúc của Lục hoàng tử.”
Trình Nguyên nghe vậy nhíu mày.
“Vậy có mang theo người khác đồng hành?”
Ninh Sơ Nhị hiểu rõ.
“Xá muội không đi theo.” Đợi đến lúc khóe miệng Trình Nguyên giơ lên, mới chậm rì rì bỏ thêm câu.
“Nhưng Phong công tử đi cùng.”
Sau một phen phô trương hoảng hốt, Ninh Sơ Nhị mặt dày vô sỉ kéo Phong Sầm cùng Đông Quan ngồi lên ghế đã chuẩn bị sẵn cho quan tịch (người có chức quan).
Vì sao nói mặt dày vô sỉ?
Bởi vì những người ở bàn này căn bản không có ý mời nàng.
Người dưới dựa theo ánh mắt của thủ lĩnh mà hành sự, đều là quan chính bát phẩm giống nhau, cho dù Ninh Sơ Nhị có danh là quan kinh thành, thì nàng cũng chỉ là người đoán mệnh.
Coi như lần này nàng đến lấy bánh cuộn thừng cho lễ cầu phúc, nhưng cũng không tính là thay mặt hoàng gia, nhìn vào cái xe ngựa là biết được.
Hoàng Thượng không để trong lòng, người khác cũng không để trong lòng.
Tiểu quan, tiểu lại ở nơi xa xôi cũng không ngốc, đối với Trình Nguyên cũng ngoài mặt khách sáo, người bọn họ thực sự muốn nịnh bợ, chính là người cầm canh sâm súc miệng Liên thị lang Liên Tiểu Gia của chúng ta.
Ninh Sơ Nhị đối với việc này đã sớm tập mãi thành thói quen, đũa vừa nhấc lên, thành thành thật thật ăn đồ của mình.
Ngược lại Đông Quan không biết thông suốt như thế nào, học được cách phụng nghênh hầu hạ.
Nhưng người hắn hầu hạ không phải Liên Thập Cửu, mà là.
“Đại nhân, món gà hấp hoa quế hương vị không tồi, ngài nếm thử xem.”
Người khác mời đồ ăn, đều dùng đũa công đũa gắp một hai miếng thịt ngon đặt lên đĩa.
Tần bí đao lại không biết học được đạo lý ở đâu, trực tiếp đặt đĩa gà hấp hoa quế đến trước bát của Ninh Sơ Nhị.
Huyện thừa Cốc thành hỏi Liên Thập Cửu, đồ ăn hôm nay có hợp khẩu vị không.
Liên Tiểu Gia nhẹ nhàng buông đũa, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn về phía đĩa gà hấp hoa quế trên bàn rượu.