Chương : Tâm tư của Liên Tiểu Gia
Ninh Sơ Nhị không thèm nhìn hắn, theo Phong Sầm rời đi.
Vừa đi hai bước, thấy vị gia kia tùy tay vứt ô sang một bên, cứ như vậy đi theo.
Phong Sầm nói: “Chúng ta đi nhanh lên, đến tửu lâu phía trước tránh một chút, trời mưa lớn quá.”
Dưới chân nàng hơi ngừng, vẫn không nhịn được đứng dưới hiên tửu quán quay đầu lại nhìn hắn.
Một thân áo choàng huyền sắc ướt đẫm, thấy nàng nhìn hắn, hắn ngơ ngẩn nhìn nàng đến xuất thần.
Ninh Sơ Nhị hận ngứa răng, dưới chân dậm xuống.
“Còn không đi vào!?”
Hắn lúc này mới chậm rì rì đi đến, kêu một tiếng “Sơ Nhị.”
Bộ dáng rất không biết sai.
Hắn không biết làm sao, người ở tửu lâu người so với hắn càng không biết làm sao. Sau khi thấy rõ người đến, mấy lần muốn tiến lên thay quần áo cho hắn, nhưng nhìn thấy vị gia này không nói một lời, không dám vọng động.
Nhìn dáng vẻ này, chỗ này hẳn là cửa hàng của Liên gia hắn.
Ninh Sơ Nhị không biết tại sao có chút phiền muộn, gọi một bình trà nóng, lại không chịu được ánh mắt của những người đó nhìn nàng.
“Lấy cho chủ tử ngươi bình trà.”
Nàng tức giận phân phó, thấy Liên Thập Cửu cong khóe miệng, giống như muốn cười, nhưng lại lo lắng nàng buồn bực, khụ một tiếng bưng chén trà nóng lên uống.
Hạ nhân đưa cho hắn một cái khăn gấm để lau đầu, hắn nhìn thấy tóc Ninh Sơ Nhị chảy nước, vẫn luôn nắm, một câu cũng không nói, cuối cùng nhìn thấy Phong Sầm đưa tay vảy tóc, hắn vẫy lui trái phải, chỉ chừa lại một mình Chiêu Tài, tiếp tục uống trà.
Ninh Sơ Nhị khi đó không biết, Liên Thập Cửu lúc ấy còn đang tính kế, làm thế nào để Chiêu Tài quăng Phong Sầm ra ngoài.
Chỉ cảm thấy gương mặt kia, cô đơn khiến nàng đặc biệt hụt hẫng.
Ninh Sơ Nhị nói: “Ngươi đừng đi theo ta, người khác mà thấy, còn tưởng rằng hai ta có gì đó.”
Hắn nang đôi mắt lên, đôi con ngươi giống như xuân thủy nhu hoà.
“Hai ta không phải đã sớm như thế sao? Nàng bây giờ không nhận?”
Hắn chính là nói đến lần trước hắn đưa nàng về, hôn trộm nàng một lần.
Cả khuôn mặt Ninh Sơ Nhị xấu hổ đỏ bừng, Phong Sầm lại cứ liên tiếp hỏi.
“Hắn làm gì muội?”
Thẹn quá thành giận, trừng mắt nói hắn.
“Ngươi chớ có nói bậy.”
“Ta đâu có nói bậy, thời gian trước rõ ràng còn tốt, vô cớ giận ta. Nàng cùng cái đồ vật kia đi chung một chỗ, lòng ta cũng không dễ chịu. Nàng không nói, ta đâu biết chọc nàng chỗ nào?”
Cái đồ vật kia, đương nhiên là chỉ Phong Sầm.
Ninh Sơ Nhị không đợi Phong cốc chủ nổi nỏi, đã ra trước một bước.
“Ai tốt với ngươi? Các ngươi cùng những người đó chơi đùa, ta không muốn quản, cũng không nghĩ quản. Ngươi là mệnh quan triều đình, vẫn nên thu liễm một chút, ta đây xuất phát từ tình đồng liêu nhắc nhở cho ngươi, có nghe hay không đó là chuyện của ngươi.”
Liên Thập Cửu hình như có chút giật mình, dừng một lúc lâu mới cười ra tiếng.
“Hoá ra bởi vì chuyện này? Ta còn tưởng nàng không thích ta. Sơ Nhị, ta với người khác tuyệt không có gì, nàng biết, ta thích nàng.”
Phong Sầm cảm thấy Liên Thập Cửu thật sự kẻ không biết xấu hổ.
Ninh Sơ Nhị cũng không đoán được hắn trước mặt người khác cũng dám nói trắng ra như vậy, giơ tay chỉ vào hắn.
“Nói hươu nói vượn gì đấy? Ta thích ngươi khi nào? Ngươi sau này muốn chơi muốn ăn không can hệ gì đến ta, ngươi làm công tử gia phong lưu phóng khoáng của ngươi là được.”
Nói xong vung tay áo muốn ra cửa.
Liên Thập Cửu vội vàng duỗi tay kéo lấy tay áo nàng.
Hắn cũng chưa bao giờ xấu hổ như vậy trước mặt thuộc hạ, sắc mặt của hắn đỏ lên. Quay đầu thấy Chiêu Tài trốn ở trong góc cười trộm, chỉ vào hắn nói.
“Ngươi quay mặt đi.”
Bộ dáng khó xử, khiến người xem có chút buồn cười.
Hắn nhẹ giọng nói.
“Sơ Nhị, thật sự không có, nếu nàng không tin, ta mang người nọ đến được không?”
Thật ra khi đó Ninh Sơ Nhị thấy xấu hổ nhiều hơn là tức giận, nào còn muốn nghe hắn giải thích, kéo Phong Sầm chạy đi.
Liên Tiểu Gia vì thế mà rât buồn rầu.
Cho dù nam tử khôn khéo, trước mặt nữ tử mình ái mộ đều có chút vụng về.
Sau ngày ấy, Liên Thập Cửu thật sự mang theo cô nương Minh Nguyệt Lâu đến tìm nàng.
Hắn nói: “Sơ Nhị, chính là nàng. Ngày ấy mấy người chúng ta thương lượng chuyện muối ở Lưỡng Quảng, không bao lâu liền đuổi người đi.”
Ninh Sơ Nhị không ngờ hắn thật sự kéo người đến, trong khoảng thời gian ngắn vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ.
Cho đến khi nghe nói cô nương này được hắn thuê theo giờ, đứng trong gió chờ nàng trả lời cũng được không ít bạc, vội vàng để cô nương kia đi.
Có tiền cũng không cần tiêu như vậy.
Liên Thập Cửu thấy Sơ Nhị vẫn luôn cúi đầu không nói, liền duỗi tay chạm chạm tay áo nàng.
“Sơ Nhị, đừng giận, sẽ không có lần sau.”
Ninh Sơ Nhị tuy là nữ tử, nhưng cũng biết chuyện trong quan trường, sao không rõ quan hệ trong đó. Uống rượu tán phiếm, cũng không đơn giản như mặt ngoài.
Nàng còn quá trẻ, cho nên cũng không biểu hiện được thành thục như vậy.
Sau khi bình tĩnh, cũng tự mình cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Thật ra, cũng không có gì. Quan to hiển quý, có chuyện đó cũng bình thường.”
Liên Thập Cửu nghe vậy lại không cao hứng.
“Đây là tính muốn mặc kệ ta sao?”
Nàng nào có ý này? Huống hồ... Nàng quản sao?
Liên Thập Cửu thấy Ninh Sơ Nhị lại biến thành hũ nút, không biết làm gì. Muốn ôm người vào trong ngực, lại lo mình đường đột, cho nên nói với nàng.
“Thật ra ta cũng phiền chán việc này, lần sau nếu lại có chuyện như vậy, ta nói trước với nàng, nàng liền mặc quan phục đến tìm ta. Chỉ cần nói có chuyện gấp cần thương nghị, ta sẽ đi ra, được không?”
Nàng có thể có việc gì gấp cần nói với hắn?
Ninh Sơ Nhị nghe vậy như lọt vào trong sương mù, ẩn ẩn cảm thấy việc này không đúng, muốn nói: Ta đi không thích hợp.
Liên Thập Cửu lập tức nói tiếp.
“Ta dạ dày không tốt, lại dị ứng với hương phânns, thật sự không giúp ta sao?”
Phỏng chừng nếu nói thêm nữa, hắn nhất định liệt kê trước đây mình giúp nàng giải vây trên bàn tiệc như thế nào.
...
Từ đó về sau, Ninh Sơ Nhị thành hộ vệ của dạ dày Liên đại nhân.
Mỗi khi nhận được tin tức, nàng sẽ mặc quần áo của ca ca lôi hắn từ trong lâu ra.
Thường xuyên qua lại, tin tức trưởng tử Ninh gia muốn vì muội muội giật dây bắc cầu lan truyền nhanh chóng.
Bằng không, một Khâm Thiên Giám linh đài lang, có thể có chuyện gì cần thương nghị với Liên thị lang. Căn bản là vì muội muội của mình, tìm một đường ra thôi.
Mọi người nghi kỵ, giơ chân chờ đợi, đến khi kiệu tám người nâng Ninh Sơ Nhị vẻ vang cưới vào cửa, trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ.
Đôi khi, phương pháp, so gia thế càng quan trọng hơn.
Cho nên nói, bàn tính của Liên Tiểu Gia, không chỉ tính kế ở trong quan trường, đối với người một nhà, càng sâu hơn.
Khi niên thiếu, luôn có một hai chuyện như vậy, mang theo chút hoang đường, mang theo chút xúc động.
Ninh Sơ Nhị cười nhẹ, Liên Thập Cửu liền biết nàng nghĩ đến cái gì.
Cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào trong ngực.
“Theo đuổi nàng đúng là quá trắc trở.”
Ninh Sơ Nhị nhìn cái tay bên hông, muốn nắm lấy, cuối cùng vẫn hất ra.
“Chúng ta... Vẫn nên nói rõ ràng đi.”
Liên Thập Cửu theo lực đạo kia buông ra tay, biết chuyện kế tiếp chỉ sợ khó lọt tai, một tay để sau đầu nhìn về phía nàng.
“Tốt nhất nàng có thể nói rõ ràng.”
Đây là một câu cảnh cáo.
Ninh Sơ Nhị cân nhắc một chút, nhẹ giọng nói.
“Chuyện lần trước, bởi vì chàng uống nhiều rượu, chúng ta như vậy, cũng là...”
“Cũng là cái gì?”
Hắn nhấc khóe miệng lên, cười trào phúng.
“Say rượu loạn tính? Hay là cầm lòng không đậu?”
Ninh Sơ Nhị muốn biện giải, còn chưa kịp há mồm đã bị Liên Thập Cửu kéo đến gần.
“Lúc ta không say cũng muốn ngủ với nàng. Cho nên Ninh Sơ Nhị, lúc này chọc giận ta, chắc chắc không có chuyện tốt. Nàng cảm thấy không?”
Nàng nhanh chóng câm miệng.
Thật ra trong lòng hai người đều rõ, không nói ra chuyện kia, ai cũng không được tốt.