Chương : Đến…Bôi ở đâu?
Nha môn Hộ Bộ, cách Khâm Thiên Giám có một đoạn.
Ninh Sơ Nhị vừa đi vừa cười lớn, nhưng răng cửa đã đông cứng lại.
Tiểu quan truyền tin ở cửa trừng mắt châu nhìn nàng một lúc lâu, cố ý tìm hiểu xem nàng có phải người hiểu y thuật không, sau đó nửa tin nửa ngờ mang người đi vào.
Toàn bộ quá trình, Ninh Sơ Nhị đều biểu hiện phối hợp.
Rốt cuộc, thình lình thấy một người môi phát xanh, bộ mặt dữ tợn ôm một đống bình dược cầu kiến, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy người cần uống thuốc chính là nàng.
Cửa lớn sơn son, hành lang khắc hoa gấp khúc.
Ninh Sơ Nhị không đoán ra được, cùng là nha môn, dựa vào cái gì chỉ có hành lang của Hộ Bộ thị lang có khắc hoa nhỏ.
Cho đến nhìn thấy Liên Thập Cửu súc miệng bằng trà nhân sâm, nàng mới ngộ.
Chỉ cần có bạc, có nạm vàng trên hành lang dài cũng không ai quản được.
“Liên đại nhân, nghỉ ngơi sao?”
Nàng ngoài miệng tươi cười, khóe mắt co giật.
Liên Thập Cửu sớm đoán được nàng sẽ đến, hắn nháy mắt coi như chào hỏi. Xoay người lật đống công văn trên bàn, rất có bộ dáng trăm công ngàn việc.
Ninh Sơ Nhị dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt đông cứng, tận lực làm mình giống người bình thường đi ngang qua.
“Chuyện hôm qua, là hạ quan không đúng. Hôm nay cố ý cầm chút thuốc mỡ, đến bồi tội với đại nhân."
Tầm mắt Liên Thập Cửu đảo qua bình thuốc.
“Ngươi muốn giúp ta bôi sao?”
Cái gì?
“Không phải tới giúp ta bôi thuốc sao?”
“... À.”
Ninh Sơ Nhị ngơ ngác gật đầu.
Nếu thật sự có vết thương...
Giống như biết nàng đang suy nghĩ gì, Liên đại nhân vén ống tay áo, lộ ra cánh tay.
“Vậy thì bôi đi.”
Liên Thập Cửu là công tử nhà quan lớn, thường ngày ra cửa không dùng kiệu nhỏ thì là dùng xe ngựa, số lần cưỡi ngựa ít ỏi có thể đếm được.
Cho nên cánh tay tuy rằng tinh tráng, so với người khác lại trắng hơn nhiều.
Ninh Sơ Nhị như kẻ ngốc đứng ở một bên, nửa ngày không nhúc nhích.
“Bôi... ở đâu?”
Cánh tay trắng nõn đến một điểm đỏ cũng không có, cũng mệt hắn có thể dõng dạc nói là mình đánh hắn.
“Ngày hôm qua chỗ này có một vết móng tay ấn vào.”
Liên đại nhân rất nghiêm túc tìm kiếm một hồi, chỉ vào một khối da nhỏ xíu hơi bong lên ở cổ tay.
“Ở chỗ này. Móng tay của ngươi cũng nên cắt đi, ta đau muốn chết.”
Bản chất xấu xa của người này thực sự là ...
Ninh Sơ Nhị nhếch nhếch khóe miệng, rốt cục thành thật lựa chọn ngồi xổm xuống bôi thuốc cho hắn.
Dù sao nàng có nói bất kì cái gì, cũng bị hắn nói nghẹn trở về.
Vào buổi chiều mùa đông, bởi vì cửa sổ đóng chặt nên có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Trong cái lò đồng khắc hình quy thú, mấy sợi khói trắng thướt tha bay lên.
“Thoạt nhìn chúng ta, thật sự không giống người từng ngủ cùng nhau.”
Hắn đột nhiên nói, ngữ khí tùy ý dọa Ninh Sơ Nhị suýt nữa đánh rơi bình thuốc trong tay.
“Mỗi, mỗi ngày ba lần. Không được để vết thương dính nước, qua mấy ngày sẽ lành.”
Nàng nhanh chóng đứng lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn lại cười nhạo một tiếng rồi ngả người vào ghế.
“Còn có gì nữa không?”
"Thuốc trong bình màu đỏ, một lần vào buổi sáng và buổi tối, uống với nước ấm."
“Không có cái khác nói với ta sao?”
“... Quan ấn, có thể cho ta mượn dùng một chút hay không, ta có thể trả tiền thuê.”
Liên Thập Cửu cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ninh Sơ Nhị.
“Chiêu Tài, thay ta tiễn Ninh đại nhân.”
Ninh Sơ Nhị cứ như vậy bị đuổi ra ngoài.
Trên đường trở về Khâm Thiên Giám, nàng không biết tại sao nghĩ đến bốn chữ “đuổi ra khỏi nhà”.
Liên Thập Cửu trở về, nàng quả thật rất bất ngờ.
Nếu nguyên nhân hắn rời đi lúc trước là bởi vì không muốn gặp lại nàng, vậy tại sao hắn trở về?
Có một số việc, nếu cứ tự mình miệt mài theo đuổi sẽ biến thành sự nực cười tự cho mình là đúng.
Mấy ngày sau, nàng đi tìm Liên Thập Cửu mấy lần.
Nhưng đều bị đối phương dùng đủ loại lý do qua loa lấy lệ để từ chối.
Nàng cho rằng Liên Thập Cửu không muốn dây dưa với nàng trước mặt người khác, cho nên cố ý viết một bức thư, hẹn hắn giờ Dậu canh ba gặp nhau ở rừng trúc Khâm Thiên Giám. Nàng chân thành bày tỏ rằng, bạc thuê quan ấn, mình có thể bỏ thêm một chút.
Bởi vì không muốn để người phát hiện, Ninh Sơ Nhị còn viết chữ tượng hình, sắp xếp theo nguyên lý ngũ hành bát quái, tự nhận là rất có mấy phần học vấn.
Bức thư rất nhanh chóng có hồi âm, chữ viết lưu loát, là bút tích của hắn. Nội dung cũng dùng nguyên lý ngũ hành bát quái. Hơn nữa so với nàng, càng cao minh hơn.
Ninh Sơ Nhị suốt đêm xem sách cổ, lời ít ý nhiều được một chữ to.
“A!”
Là Linh đài lang số một của Khâm Thiên Giám, thỉnh thoảng bỏ bê công việc cũng là một loại học vấn khác đối với đạo làm quan.
Ninh đại nhân mặc một thân đạo bào xanh đen, cầm cây phất trần trong tay, lắc mình biến hoá đạo sĩ ngồi xổm dưới gầm cầu vượt dọn quầy hàng.
Đồng nghiệp bên cạnh trợn trắng mắt nói: “Chú ý đến thứ tự trước sau, đừng cản trở sinh ý (việc làm ăn) của người khác, bằng không cho ngươi đẹp mặt.”
Nàng dùng tay lắc bình đựng thẻ tre hai lần, rất nhanh có hai gã nam tử xông lên kéo người đi rồi.
Coi nàng là người không bối cảnh? Tốt xấu cũng là một vị quan đấy.
Cầu vượt là con đường các quý nhân trong thành nhất định phải đi qua, nối liền với mấy hiệu buôn lớn trên quan đạo, rất nhiều thứ là sản nghiệp Liên gia.
Liên Thập Cửu làm quan cà lơ phất phơ, sinh ý lại rất rõ ràng. Cuối mỗi tháng đều phải đến hiệu buôn kiểm toán, chờ ở nơi này chắc chắn sẽ không sai.
Quả nhiên không lâu sau, nàng thấy kiệu nhỏ Liên phủ đi đến đây.
Ninh Sơ Nhị nắm chặt cây bút lông sói trong tay, ba bước thành hai bước xông lên phía trước.
“Quý nhân chờ một chút.”
Tất nhiên, kiệu phu không có ý dừng lại, ngược lại càng đi nhanh hơn.
Lại nói tiếp, nàng cùng mấy vị này cũng là người quen cũ.
Chiêu Tài, Tiến Bảo, Nhật Tiến, Đấu Cân.
Đều là các cao thủ võ công số một số hai.
Liên Tiểu Gia kinh doanh ăn sạch cả bạch đạo hắc đạo, cho nên từ trước đến nay đã có loại giác ngộ này.
Chiêu Tài đi ở phía sau, thấy nàng vất vả, hơi có chút vô nại nói.
“Thiếu phu nhân, đại nhân xưa nay ghét nhất là đoán mệnh xem bói, ngài làm sao cứ một hai phải chạm vào cái rủi ro này.”
Nàng lấy cái gương đồng Bát Bảo tự soi.
“Như vậy mà ngươi cũng có thể nhận ra?”
Chiêu Tài cúi đầu nhìn đôi ủng vân mây trên chân nàng.
“Đôi này là đại nhân mua mà.”
Phóng mắt nhìn toàn bộ Đại Yển, dùng vải ti sa tanh làm giày cũng chỉ một đôi này.
Ninh Sơ Nhị nghe vậy, dưới chân dừng lại, trong lòng cũng không rõ có tư vị gì, xoay người cầm mấy đồng tiền nhét vào tay bọn họ.
“Đi chậm một chút, ta theo không kịp.”
Như không dám động đến thứ không nói rõ ở đáy lòng, nàng cố bước thêm hai bước.
“Quý nhân, nhìn cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá của ngài có hồng quang thổi qua, hơn phân nửa là có tài lộc rơi xuống. Không biết ngài có nguyện ý hạ kiệu bói một quẻ không, tính vận thế.”
Nàng mệt thở hổn hển, trong kiệu nội cũng chỉ truyền đến bốn chữ nhàn nhạt.
“Mượn cát ngôn ngài.”
Trong ôn nhuận mang theo một chút lười nhác.
Ninh Sơ Nhị không nghĩ đến hắn sẽ đuổi mình đi như vậy, nôn nóng nói.
“Tài vận chỉ là phụ, chủ yếu ở đây có một đoàn hắc khí, hình như có ý ngăn trở.”
Cỗ kiệu vẫn như cũ bình ổn đi tiếp.
“Tuy nói người có tài vận, nhưng theo kiến giải vụng về của tiểu nhân, vẫn nên tính toán cho thỏa đáng.”
“Quý nhân...?”
“Quý nhân...!”
Giọng Ninh Sơ Nhị nói đến bốc khói, người bên trong kiệu lại không có chút ý dừng lại nào.
“Quý nhân, cho tiểu nhân một cơ hội đi.”
Nàng ngã thẳng xuống trước cỗ kiệu, rốt cuộc thấy mành kiệu được một bàn tay khớp xương rõ ràng vén lên.
Liên Thập Cửu nghiêng mặt, không chút để ý nói.
“Như thế, vậy nghe ngươi lải nhải trong chốc lát.”
Hắn tự mình từ trên kiệu xuống, dung nhan giấu một nửa trong chiếc áo choàng lông chồn bảy phần ôn nhuận, ba phần mệt mỏi, mang theo sự xa cách ngàn dặm.
Thành thân ba năm, nàng quen thuộc với từng biểu cảm của hắn, sau khi gặp lại, thấy được sự quen thuộc ngày xưa này, luôn làm người khác tái nhợt chùn bước.