Hùng hài tử lớn như vậy, còn chưa bao giờ phải chịu đói đâu.
Liên Tiểu Thú lén nhìn Liên Thập Cửu, thấy hắn rất kiên nhẫn, không những không nhìn Liên Tiểu Thú, ngược lại cầm lấy một quyển sách chậm rãi lật xem, càng thêm không vui, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nãi thanh nãi khí nói.
"Đói bụng, muốn ăn cơm!!"
Nào có người cha như vậy, chẳng lẽ cứ để hắn đói sao?
Liên Tiểu Gia cũng không thèm ngẩng đầu, lại lật một trang khác.
"Trong phủ không có đầu bếp, con vừa rồi không phải đã nghe thấy sao?"
Chưa có nhi tử nào cứng đầu hơn cha mình.
"Vậy người làm cho con ăn!"
Liên Thập Cửu không trả lời, cứ ngồi đó như thường.
Cuối cùng, Liên Tiểu thú không chịu nổi cơn đói, rớt nước mắt dùng sức cào cấu hai chân hắn.
"Đói a, không cho ăn sao? Muốn thấy nhi tử chết sao?"
Liên Thập Cửu ghét bỏ đẩy hắn ra.
"Nếu thật sự đói bụng, vậy theo ta đi tìm nương con."
Liên Tiểu Thú cư nhiên hừ lạnh một tiếng, lại xoay trở về.
Hùng hài tử không thể nuông chiều.
Liên Thập Cửu nhìn tư thế "gàn bướng hồ đồ" này của hắn, thần sắc nhàn nhạt nói.
"Vậy chịu đói."
Liên Tiểu Thú khóc lóc đủ kiểu, lắc cánh tay Liên Thập Cửu nói.
"Cha nấu cơm đi, nhi tử muốn ăn cơm."
Tiểu Gia làm sao biết nấu cơm? Đến việc gắp thức ăn cũng có người hầu hạ.
Liên Thập Cửu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên đáp ứng, đứng lên đi đến bếp.
Thấy củ cải, thái nhỏ, ném vào trong nồi. Thấy cải trắng, rửa rửa, ném vào trong nồi. Có mì sợi, cho vào nấu cùng nhau.
Có gia vị gì, lấy một nắm rắc vào, nấu xong đến chính hắn cũng không biết mình đã nấu cái gì.
Hắn đẩy cái bát miễn cưỡng có thể gọi là mì đến trước mặt Liên Tiểu Thú.
"Con có thể ăn sao?"
Lời nói và việc làm đều nói cho hắn.
Con không đi, chúng ta ngồi chờ chết đói.
Liên Tiểu Thú đương nhiên không thể ăn, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, hút nước mũi, sau đó trở lại góc nhỏ, nghiêm túc mở cái túi nhỏ của mình.
Từ lúc Ninh Sơ Nhị dạy hắn không thể tiêu tiền lãng phí, hắn liền bắt đầu tích góp bạc.
Liên Dụ cho hắn tiền mừng tuổi, tiểu hồng bao gia quyến các đại thần nhét cho.
Không thể không nói, hai cái tay mũm mĩm của Liên Tiểu Thú sau buổi hoàng yến, thật sự kiếm được không ít.
Liên Thập Cửu nhìn hắn cúi đầu tìm trong chốc lát, cầm lấy một đống ngân phiếu đi ra cửa.
Không khỏi nhíu mày.
"Con đi đâu?"
"Đi mua người cha biết nấu cơm!"
Cuối giờ Hợi, Ninh Sơ Nhị đứng ở cửa Ninh phủ rốt cuộc cũng chờ được hai phụ tử khoan thai đến muộn.
Liên Thập Cửu một thân kim cẩm câu biên, chỉ thêu tuyết trắng, ám hoa trúc văn so với triều phục có thêm vài phần phong thái công tử thế gia.
Chỉ là biểu tình trên mặt thì không đẹp.
Nhìn thấy nhi tử nàng, chưa nói đến lệ rơi tung hoành, hai hàng nước mắt tuôn rơi, thực sự khiến nàng đau lòng.
Nàng kéo hai người họ vào trong nhà, nói.
"Diễn trò cũng không cần phải nghiêm túc như vậy, đứa nhỏ này tại sao khóc thành như vậy."
Liên Tiểu Thú liền oa một tiếng khóc nấc lên, chỉ vào Liên Thập Cửu đang ngồi ăn điểm tâm ở một bên.
"Cha muốn để con chết đói."
Quá trình sau đó, có thể nói là độc thoại cáo trạng cha mình của Liên Tiểu Thú.
Than thở khóc lóc lên án công khai, cha hắn đối đãi với hắn không giống thân sinh (con ruột), còn muốn bưng chén đồ ăn đầu độc chết hắn.
"Nương, người không biết cái kia dọa người như thế nào đâu, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã muốn ói ra."
Đối với việc nhi tử lên án, Ninh Sơ Nhị chỉ có thể nhìn về phía người nào đó là đầu sỏ gây tội.
Liên đại nhân cũng không thèm để ý, thong thả ung dung ăn của mình.
Ninh Sơ Nhị cười tủm tỉm nhìn, vừa chia thức ăn cho bọn họ vừa nói.
"Sau đó như thế nào lại đi ra?"
"Cha đánh con."
Tiểu gia hỏa chỉ vào mông.
"Đánh rất mạnh, thẳng đến khi nhi tử rớt nước mắt mới khiêng ra ngoài."
Trước đây, cha hắn đối xử với hắn khá tốt. Cái gì cũng dựa vào hắn, cái gì cũng chiều hắn, từ sau khi có nương, người này liền thay đổi.
Liên Tiểu Thú chỉ cảm thấy tim mình như một quả cầu lửa nóng bỏng, đều là bị mấy cái đánh kia của cha hắn làm thay đổi hoàn toàn.
Hắn nói với Ninh Sơ Nhị.
"Nương, hai người có phải không thích nhi tử hay không. Vì sao lúc nào ngủ cũng không muốn cho ta ngủ cùng, mỗi lần ra ngoài đều không mang nhi tử theo?"
Hắn không biết tiểu hài tử nhà người khác có phải sống với cha nương như vậy không, dù sao hắn cũng rất đau lòng.
Ninh Sơ Nhị bật cười, lại có chút ngượng ngùng, ôm nhi tử đến gần.
"Cha cùng mẫu thân đương nhiên yêu con, chỉ là một năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Chúng ta gặp nhau không dễ, mẫu thân cũng không biết phải giải thích với con như thế nào, nhưng nương có thể khẳng định, nương rất yêu con, cũng rất yêu cái nhà này, tuyệt đối không có ý ghét bỏ Phì Phì."
"Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên."
Ninh Sơ Nhị ôm hài tử ôm vào trong ngực.
Hạnh phúc đã mất mà tìm lại được, nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời trong cuộc đời này, trời cao đã hậu đãi nàng như vậy, nàng sao có thể không quý trọng.
Liên Tiểu Thú cái hiểu cái không gật đầu, cái miệng nhỏ bật cười.
Tiểu gia hỏa thật sự cũng rất dễ dàng thỏa mãn.
Duy nhất chỉ không hài lòng với người cha của mình mà thè lưỡi.
"Cha bây giờ không thích người ta."
Liên đại nhân cảm thấy, ngay lúc này hắn cần phải để Liên Tiểu Thú hiểu rõ một chuyện.
Đó chính là.
"Lúc trước không phải con còn ồn ào đòi muốn có một muội muội sao?"
Liên Tiểu Thú ngây ngốc gật đầu.
"Đúng vậy nha."
Tiểu ca ca nhà Chương đại nhân gia cách vách có một muội muội, lớn lên hồng nhuận dịu dàng. Hắn (Liên Tiểu Thú) cả ngày có thể thấy hắn ôm muội muội phơi nắng, hắn muốn niết một cái cũng không chịu cho mượn.
Chờ hắn (Liên Tiểu Thú) có muội muội, cũng không cho hắn mượn chơi.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến việc hắn bị Chiêu Tài thúc thúc ôm đi?
Liên Thập Cửu ngừng đũa, nghiêm túc nhìn hắn nói.
"Muội muội, chỉ khi cha cùng mẫu thân hai người ngủ chung mới có thể tạo ra. Nếu con cứ ở trước mặt, chúng ta đương nhiên không thể tạo ra muội muội."
Liên Tiểu Thú thất thần.
Cho nên, cha hắn bởi vì muốn hoàn thành tâm nguyện của hắn mới "nỗ lực" như vậy sao?
Mà hắn thế nhưng lại không ngoan như vậy, la hét ầm ĩ không cho cha ngủ cùng nương.
"Bằng không?"
Liên Thập Cửu sắc mặt thản nhiên, vân đạm phong khinh dùng khăn lau khóe miệng.
"Muốn có muội muội, lần sau nên tự giác đi ra ngoài."
Phải nói gừng càng già càng cay a.
Liên Tiểu Thú tại một khắc này chưa bao giờ cảm thấy mình không hiểu chuyện như vậy, vô cùng hổ thẹn, đến cơm cũng ăn ít đi hai miếng.
Lý luận méo mó vặn vẹo lý này, không chỉ khiến hắn học được cách trợn tròn mắt nói dối của Liên gia, mà còn khiến càng ngày càng đi sai hướng trên con đường truy nữ nhân (tán gái).
Đây tất nhiên là câu chuyện sau này.
Ninh phủ, kém xa sự tinh xảo đại khí của Liên gia, ngoài chính sảnh, cũng chỉ có một cái sân nhỏ.
Trong sân có một cây mai già, hoa nở rực rỡ, dưới trời đông giá rét, thừa dịp tuyết trắng rơi không ngớt càng tôn thêm cảnh sắc hiếm có.
Tuy rằng Liên đại nhân rất "muốn có hài tử", nhưng cũng không vô sỉ đến mức đêm giao thừa mà ném nhi tử ra khỏi nhà.
Một nhà ba người vây quanh bếp lò, đứng dưới tàng cây mận, nghe tiếng pháo trúc nổ ngoài sân. Thật giống như bao nhiên gia đình bình thường khác, hưởng thụ hạnh phúc một cách bình dị.
Giờ Tý, năm mới sắp đến.
Liên Thập Cửu ôm lấy Ninh Sơ Nhị, biệt biệt nữu nữu nói: "Nàng vừa rồi chưa nói yêu ta."
Vẻ mặt bướng bỉnh, trên mặt còn có phần khó chịu.
Ninh Sơ Nhị nghe vậy ngẩn ra, một lúc sau mới nhớ đến, hắn nói đến lúc nàng ôm Phì Phì có nói: Nương yêu con, cũng yêu cái nhà này. Duy chỉ không nhắc đến hắn, không khỏi bật cười.
Lão phu lão thê còn nị oai (làm nũng) thế này.
Đáy lòng dâng lên gợn sóng ngọt ngào.
Nàng dựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói.
"Đồ ngốc, chàng còn không phải là nhà sao?"
Thế gian này luôn có một người khiến mình cảm thấy có sở hữu.
Căn nhà dù có lạnh lẽo đến đâu, cũng bởi vì hắn tồn tại mà trở nên ấm áp.
Một người, một tòa thành.
Có người kia, là có lý do ở lại tòa thành này.
Ngay cả khuôn mặt anh tuấn của Liên Thập Cửu cũng không thể nhìn rõ dưới ánh sáng của pháo hoa, Ninh Sơ Nhị chỉ cảm thấy cánh tay cường tráng mà hữu lực gắt gao ôm chặt lấy mình, đôi môi mềm nhẹ rơi xuống một nụ hôn bên má.
Hắn không nói gì, bởi vì hắn không biết nên nói với nàng như thế nào, có lẽ cái nhà này, phải tạm thời rời khỏi nàng một thời gian.
Qua giờ sửu, bầu trời thượng kinh cuối cùng cũng yên tĩnh.
Dưới ánh trăng trong đình viện, không khí lạnh lẽo, chỉ thấy một người người mặc bộ trường bào tay dài ngồi trên cành mận, chậm rãi uống rượu ngon trong tay.
Trên người hắn, hiếm khi không huân hương hoa đào, nhưng mùi hương kia phảng phất giống như đã ngấm vào trong xương cốt, vẫn còn mùi hương thoang thoảng.
Đèn trong viện, đã sớm tắt, nhưng anh vẫn ngây người nhìn về hướng đó, vẻ mặt trống rỗng.
Như là đang suy nghĩ gì đó, lại giống như không suy nghĩ.
Thị nữ Hoa Hoa ở bên cạnh nói.
"Cốc chủ, quan ngoại vẫn ấm áp hơn so với thượng kinh, chúng ta... Hồi cốc đi."
Sau bao nhiêu năm qua, muốn buông tay, khó như vậy sao?
Phong Sầm nhướng mày, đột nhiên cười.
"... Thương hại ta sao? Nhưng ta không cảm thấy thương tâm chút nào. Ta chỉ muốn ngồi ở chỗ này một lát."
Có đôi lúc lời nói vô lý đến buồn cười.
Hắn rõ ràng không phải người si tình, nhưng lại không thể không thương tâm khi thấy nữ nhân mình yêu được người khác âu yếm. Nếu nàng không thuộc về hắn, hắn sẽ không chúc phúc, nhưng vẫn nguyện ý bảo hộ.
Hoa Hoa không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn nam nhân ngồi trong gió lạnh.
Hắn không phải không thương tâm, hắn chỉ không có thói quen thương tâm thôi.
Phong Sầm thích huân hương hoa đào, bởi vì hắn cực kỳ thích đôi mắt cười như hoa đào của Ninh Sơ Nhị.
Hắn thích vẽ thô lông mày, cũng chỉ bởi vì muốn cự tuyệt trò vui đùa của nàng.
Hắn không chịu rời đi, cũng chỉ bởi vì muốn bảo vệ nàng.
Phong Sầm vuốt mái tóc dài của mình, lạnh băng, không có chút độ ấm nào, ngay cả một chiếc áo choàng hắn cũng không thèm mặc, nhưng vẫn mỉm cười.
Hắn nói.
"Hoa Hoa, ngươi có nghĩ trên đời này còn có người nào ngu ngốc hơn ta không?.... Mặc dù nhìn thấy nàng kết hôn sinh con, mặc dù biết nàng chỉ coi mình như người thân, nhưng vẫn lưu luyến si mê cả đời."
Hắn thậm chí suy nghĩ, nếu năm đó Ninh Sơ Nhị bảo hắn bò xa thêm một chút, hoặc hắn bò xa thêm một chút, có phải hắn sẽ không chìm sâu đến như vậy hay không.
Hoa Hoa nói.
"Cốc chủ, nếu ngài đã hiểu được điều này, vì sao còn muốn chấp nhất với sự si ngốc kia?"
Hắn cười lớn uống một ngụm đào hoa nhưỡng, dựa đầu dựa vào đầu gối, lười biếng đánh cái ngáp.
"Bên ngoài viện có mấy kẻ chướng mắt, đánh hôn mê rối quăng chúng ra ngoài đi."
Thượng kinh đã dâng sóng ngầm mãnh liệt, năm sau, sẽ phải thay đổi.
Nói hắn ngốc cũng được, si cũng thế, đây là Phong Sầm, một khi nhận định, chính là cả đời.