Thị Quân Thủ

quyển 2 chương 31: chutước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai ngày sau, Chiếu Nguyên Đế nắm giữ ấn soái kỳ dẫn mười bảy vạn đại quân ngự giá thân chinh Bình Viễn thành.

Bình Viễn thành cách Nghĩa Lâm quận hơn bốn mươi dặm, đại quân bảo trì tốc độ nhanh chóng hành quân đến dưới thành Bình Nguyên dùng không đến thời gian một ngày, ở chỗ cách thành năm dặm hạ doanh trại, cách ngày liền do binh sĩ “đại chủy” Lỗ Nghĩa trước Bình Viễn thành mình đầy khí thế mắng chửi một trận.

Bình Viễn dựa vào núi vây quanh địa thế tu kiến tường thành, nhờ vào địa thế được coi như là thành trì dễ thủ khó công, nếu tử thủ cũng có khả năng duy trì mấy tháng, chính là thủ thành tướng quân La Thiệu này hữu dũng vô mưu, tuy rằng Chiếu Nguyên Đế đại bút viết thư khiêu khích cũng không thể kích hắn trực tiếp đi ra nghênh chiến, nhưng “đại chủy” Lỗ Nghĩa không ngừng khiêu chiến chửi rủa, hai ngày sau cuối cùng lửa giận ngập trời phạm vào sai lầm, không để ý hạ tướng sĩ khuyên can khư khư cố chấp dẫn binh mã hai vạn đến dưới thành nghênh chiến.

Hai quân giằng co, La Thiệu một thân thanh đồng áo giáp, tay cầm song chùy, thần tình dữ tợn, dáng người mặc dù không cao lớn lại cường tráng phi thường, thật cũng có chút ý tứ hổ tướng, chính là hắn kia hữu dũng vô mưu mãng phu khí thế trái ngược hẳn với Đại Chiếu bên này, ba vị lĩnh quân Đại tướng quân hắn nhìn qua đã có chút không sánh bằng.

Tổng soái Phiền Ngọc Kỳ thân khoác lụa hồng quang lấp lánh hỏa long giáp hắc hồng, hắc sắc thâm trầm, hồng kia tựa như nhân huyết vương lại, sát khí tận trời, trên đầu đội phượng linh khôi, minh linh phượng vũ rực đỏ đón gió vũ động, hệt như lưỡng đạo hỏa diễm mãnh liệt xông lên tận trời. Tọa hạ trên tuấn mã đen bóng bốn vó tuyết trắng, ô vân đạp tuyết, mạnh mẽ tuấn mỹ, ngựa thân lồng áo giáp màu đồng, cơ hồ cùng chủ nhân ngồi phía trên dung thành nhất thể.

Phiền Ngọc Kỳ một tay cầm dây cương, một tay ngược lại nắm một cây thương hỏa diễm bát trượng dựng lên xông trận, quả nhiên uy phong lẫm lẫm, khí thế uy mãnh.

Thanh Long tướng quân Từ Thương Phá ngay bên trái Phiền Ngọc Kỳ ngoài năm trượng, thân khoác thanh giáp, trên người áo giáp vảy hàn quang chớp động, giống như biển sâu sinh mãnh giao long quấn vào trên thân, sáu thước song thương không nắm trong tay mà là giắt hơi nghiêng một bên thân ngựa đắc thắng câu thượng, quả nhiên nhất phái thanh nhàn đạm nhiên, chính là tọa hạ một thanh thông mã (ngựa hoa trắng xanh) to lớn tựa hồ tính tình có chút không kiên nhẫn, đang hưng phấn phập phồng mũi hí, chân không ngừng bào động.

So với hai người, ở phía bên phải Phiền Ngọc Kỳ, Chu Tước tướng quân Trình Thiên Viễn có phần ít nổi bật hơn, một thân đồng giáp không quá chói mắt, vì nhiều năm phơi nắng đánh bóng mà phiếm ra quang mang nhu hòa, mặt trên có rất nhiều vết sẹo vết xước.

Không mấy hoa lệ, so với hai người kia hiển nhiên kém hơn nhiều, nhưng trong tay hắn cầm một cây trường thương ngân bạch sắc cũng rất đáng chú ý, trong suốt trơn bóng tuyết trắng tựa như bằng ngọc thượng hạng, thương phong sắc bén. Hắn ngồi trên một con xích hồng sắc bảo mã (ngựa quý màu đỏ thẫm), tứ chi cường kiện, mục quang quắc thước, mã thân áo giáp che lấp không được những đạo vết sẹo ở vài chỗ, làm cho người ta vừa thấy liền biết đây là tuấn mã sát trận phi thường dũng mãnh không gì sánh được.

Ba vị Đại tướng quân lĩnh quân, Chiếu Nguyên Đế thân chinh ở ngay giữa phương trận đội quân, ngồi ngay ngắn phía trên mã xa, được tầng tầng cấm vệ quân bảo vệ, nghiêm mật đến độ đừng nói là người, ngay cả phi điểu cũng khó có thể tiếp cận. Tuy rằng chúng tướng sĩ nhìn không tới Chiếu Nguyên Đế ngồi trong xe, nhưng đế vương thân chinh không hề tầm thường, chính là khiến tướng sĩ trên mặt trận sĩ khí càng được nâng cao, mỗi người trừng trừng hai mắt, thần tình trang nghiêm sẵn sàng đón địch.

Mà trừ bỏ ba vị lĩnh quân đại tướng, còn lại mười hai vị tướng quân cũng cùng đứng ở trận tiền, các lĩnh bộ phận binh mã, cách hơn mười trượng xếp ngang thành từng hàng, quả nhiên khí thế hùng tráng.

La Thiệu vừa thấy khí thế Chiếu quân trong lòng liền có chút bồn chồn,nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một tướng lĩnh, quay đầu nhìn nhìn chúng tướng sĩ hộ tống mình cùng nhau nghênh chiến, cùng trên tường thành đại quân phe mình tay thủ chấp cung tiễn trận địa sẵn sàng nghênh quân địch, cùng kia một loạt quân kỳ phần phật trong gió phấp phới, trong lòng liền vững lại.

Mới vừa lấy lại tinh thần mạ trận, mắng chửi Lỗ Nghĩa đi ra nghênh chiến, chỉ có công phu mồm mép, vừa thấy La ông nội liền sợ tới mức thành rùa đen rút đầu.

Nhưng hắn mới vừa chửi xong, nói tiếp cũng không phải là “đại chủy” Lỗ Nghĩa, mà Trình Thiên Viễn chỉ một bên nhàn nhàn tản tản.

“La tướng quân ngài đủ gan, đủ can đảm lại mặc cho Lỗ Nghĩa lôi kéo cổ họng gào thét chừng hai ngày ngài lúc này mới từ trong vỏ rùa chui ra...... Như vậy đi, Lỗ tướng quân hắn quát mệt mỏi, đi trước dưỡng họng uống miếng nước nhuận nhuận giọng nói khôi phục lấy lại thể lực, ngài nếu không chê, Trình mỗ bất tài thật nghĩ muốn lĩnh giáo sự dũng mãnh của tướng sĩ Nam Man......”

Trình Thiên Viễn nói chuyện thật thẳng thắn, một tràng dài không hề suyễn khí, ý tứ hàm ngôn liền mạch lưu loát, hắn so với “đại chùy” Lỗ Nghĩ cũng có thể nói là bên tám lạng người nửa cân, lời xuất ngôn thường là ngang sức ngang tài, mà những người được hắn thượng tiến cơ hồ là đủ loại xuất thân gì đều có, nhưng phần lớn đều có một thông tính, chính là đối hắn tuyệt đối tử trung, ngoại nhân khó hiểu nguyên do, nhưng những người cùng hắn ở chung qua một khoảng thời gian lại đều rõ ràng người này nội tâm hòa ái sâu sắc.

Hắn không có lực uy hiếp như Phiền Ngọc Kỳ cùng Từ Thương Phá như vậy không giận mà uy, thậm chí không có tư thái của một vị tướng quân, tác phong vô lại mười phần, tính cách quái đản lười nhác, biết rõ hắn sẽ hiểu hắn là một kẻ nham hiểm điển hình, quen thâm tàng bất lộ, nhưng người không biết hắn lại đều sẽ bị loại thái độ tùy ý này của hắn lừa bịp, nghĩ rằng hắn là tên lưu manh không phân biệt được nặng nhẹ không biết sâu cạn không biết sống chết. (bất cần đời =]]~ta bắt đầu thích Viễn ca rồi đấy =))

Hắn vừa mới một phen thoại nhất xuất khẩu (lời vừa ra khỏi miệng) đã khiến cho La Thiệu đem hắn phân thành loại người phía sau, dù sao so với hai vị Đại tướng quân khác, trên người hắn thiếu một cỗ khí phách hùng tráng.

Nói đến người này cũng là một cái quái thai, nhưng Chiếu Nguyên Đế liền bạo dạn gạt đi những lời nghị luận của nhiều người bắt đầu dùng hắn, từ một đô úy nho nhỏ trực tiếp thăng lên tới Đại tướng quân, tất cả mọi người nghĩ đến người như thế ngồi ở vị trí tướng quân tuyệt đối không chống đỡ được quá một năm, nhưng kết quả thì thế nào?

Trình Thiên Viễn vững vàng làm Đại tướng quân sáu năm, mười sáu danh tướng trong quân trong đó có năm tên là hắn tiến cử, không người nào không có năng lực dũng mãnh thiện chiến, đại thùy Lỗ Nghĩa cũng không chỉ là mồm mép lợi hại, ở trên ngựa có thể vung lên một cây lang nha bổng nặng đến bốn mươi mấy cân, uy vũ sinh phong, giết địch vô số, quả thực là một viên mãnh tướng.

Lỗ Nghĩa tính tình cũng thực nóng nảy, nhưng bởi vì trước trận chiến Chiếu Nguyên Đế đã an bài, cho nên giờ phút này La Thiệu khiêu chiến hắn chỉ có thể giả vờ nghe không thấy vẫn như lão thần tại tại đứng ở xa phía sau Trình Thiên Viễn, không ôn không hỏa.

La Thiệu thấy Trình Thiên Viễn giục ngựa chậm rãi đi vào giữa hai thế trận, trong tay tuyết bạch anh thương bạch quang mãnh liệt sáng rực chiếu thành mảng chói lóa, thật cũng thấy được vài phần uy thế, La Thiệu đánh giá vài lần Trình Thiên Viễn, từ phía sau vẫy tay, kêu một gã tướng lĩnh xuất chiến, muốn hắn thăm dò trước hư thật.

Trình Thiên Viễn bộ dáng tươi cười, thầm than tên La Thiệu này thật cũng không ngốc đến cực độ, hắn quay đầu cùng Phiền Ngọc Kỳ cũng đang nhìn hắn, hai mắt nhìn nhau, trông thấy nam nhân nhẹ gật đầu, lập tức lộ ra nụ cười lười biếng, trong mắt tinh quang chợt lóe.

Quay người lại, hắn nhấc lên trường thương đổi đến tay trái, đồng thời giống như khẩn trương cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ giọng hô: “Ai nha ai nha, này trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi thật sự là......”

Sau cùng một chữ cuối không kịp nói ra, người kia giục ngựa đến trước trận vừa thấy Trình Thiên Viễn một thân sơ hở, lập tức mặt lộ vẻ nhe nhởn cười ngay cả tên họ là gì cũng chưa thông báo liền vung đại đao giục ngựa hướng Trình Thiên Viễn chạy tới.

Khoảng cách vài chục trượng dưới móng quân mã tung lên cuồn cuộn thoáng chốc hóa thành không, trong chớp mắt kẻ tập kích này đã đến gần người Trình Thiên Viễn, đại đao vung lên khí thế dồi dào chém ngang tới.

Mà Trình Thiên Viễn giống như chưa thấy rõ, cũng không ngẩng đầu lên, hãy còn lau lau bàn tay mồ hôi không biết đang thì thào tự nói cái gì, lưỡi dao phiếm hàn quang hướng trước người hắn chém ngang thế nhưng vẫn thờ ơ, mắt thấy sẽ đắc thủ, người vẫn tọa hạ trên xích hồng bảo mã lại vòng chuyển thân mã mạnh đổi hướng né sang bên cạnh, lập tức quân sĩ cả kinh “Nga nha” một tiếng, hắn hướng bên cạnh ngửa người tránh, suýt ngã xuống ngựa.

Song Trình Thiên Viễn thắt lưng dẻo dai như xà, kình lực phi thường, đúng lúc bên sườn mặt một lưỡi dao quét ngang hiện lên, lướt qua sát mặt, hắn vội vàng đổi lại cầm lấy tuyết anh thương trong tay trái, thể trọng bản thân gia tăng, vùng thoát khỏi áp lực do trường can bạch sắc giống như giương cung kéo căng ra đem lại, nhưng này cán thương bạch lạp cực cường bền dẻo chế thành cũng không bởi vì một chút áp lực này mà vỡ gãy, ngược lại làm cho Trình Thiên Viễn nương theo tính đàn hồi mạnh mẽ trong nháy mắt bắn lên.

Thân hình mới vừa vững trụ tay trái liền thả lỏng mở ra, tuyết anh thương quán tính vẫn chưa dừng lại liền giống như linh xà to lớn trơn trượt, bắn ra ngoài, thương vĩ ba một tiếng đâm thẳng vào sườn thắt lưng kẻ tập kích, nhất thời đem kẻ đao thế đánh ra còn không kịp thu lại kia lập tức bị đâm bay đi.

Loạt động tác liên tiếp này cũng chỉ trong thời gian nháy mắt, có người thậm chí còn chưa thấy rõ tình thế, chỉ thấy trong đó một người”A nha” hét thảm một tiếng chật vật lập tức ngã xuống, trường đao văng ra khỏi tay, trong tình thế cấp bách chân trái vẫn còn mắc lại ở mã đăng (bàn đạp hai bên yên ngựa), cứ như vậy một nửa treo dưới mã khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

Không đợi nam nhân vừa ngã mặt xám mày tro này bò lên, lưỡi sắc bén của ngân bạch tuyết anh thương đã để tới cổ họng, Trình Thiên Viễn bị người kia oán hận giọng điệu lười biếng lại thoát ra.

“Ai nha, ta nói vị huynh đài này nóng nảy quá đi, Trình mỗ còn chưa có thông báo tính danh mình, ngài tại sao cứ như vậy xông tới đây chứ, hãn huyết xích ảnh này của ta là con ngựa cái, lá gan của nó luôn luôn rất nhỏ, ngài một phen xông lên không việc gì lại khiến nó kinh sợ thật làm cho ta tiện nghi, đa tạ a.”

Nam nhân đang quỳ rạp trên mặt đất bị Trình Thiên Viễn nói vài câu ngả ngớn, tức giận bừng bừng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, người kia cũng sáng suốt hiểu được, Trình Thiên Viễn đây là đang trêu đùa y, cố ý cho y thấy sơ hở mặc y xông tới phía hắn.

La Thiệu quả thực bị một màn trước mắt làm lửa giận bùng nổ trong lòng, cùng là người tập võ hắn nhìn ra hành động của Trình Thiên Viễn cũng không phải chỉ là phản ứng lộn xộn trong lúc hoảng loạn, động tác của hắn không những đầu óc đã tính toán trước, hơn nữa linh hoạt dứt khoát, không chút nào chậm chạp.

Con người Trình Thiên Viễn mặc dù nhìn như lỗ mãng kì thực khôn khéo khó dò, điểm này người không cùng hắn giao thủ qua tự nhiên sẽ không rõ ràng, nhưng hắn biểu diễn dùng một tay đánh bật lại thương khiến trong trận doanh Nam Man một người nhìn ra môn đạo (cách thức, chiêu thức), kinh hô một tiếng.

“Đàn hồi thương! Hãn huyết mã! Người này là Chu Tước trấnNamĐại Chiếu tướng quân Trình Thiên Viễn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio