Một lần hoan ái không tiết chế tạo thành Phiền Ngọc Kỳ sau vài ngày thân thể không khoẻ, sự khôi phục sức khỏe của hắn có thể nói cực mạnh, nhưng thể lực tuy thu hồi, chỗ tư mật kia lại luôn đau đớn ngứa ngáy dị thường, không dám kỵ mã, thậm chí không dám đi nhanh...... Xấu hổ nhất chính là mỗi lần đại tiện đều khổ sở phi thường, khiến cho mấy ngày trước đây hắn không dám ăn đồ vật này nọ gì, chỉ có thể uống cháo dễ tiêu.
Nhưng tất cả chuyện này hắn đều tự mình chịu đựng không để cho Trữ Chiếu Dịch nhìn ra mảy may, không qua mấy ngày thân thể hắn liền hoàn toàn khôi phục. Đã muốn quyết định ngày xuất phát, Trữ Chiếu Dịch thấy hắn khôi phục không sai biệt lắm cũng không lại yêu cầu hắn hầu hạ, bắt đầu chuyên tâm tận sức tấn công Phượng Minh.
Mười ngày sau, Tần Mãn thân thể một trận suy yếu cần nằm trên giường cũng thất thất bát bát (gần như hoàn toàn) hồi phục, Đại Chiếu một lần nữa chỉnh hợp quân lực, chỉnh đốn và sắp đặt lương thảo, chuẩn bị hướng Phượng Minh thành xuất phát, khởi xướng đợt tổng tiến công cuối cùng.
Trước khi đi Trữ Chiếu Dịch đem binh quyền Hàn Lâm thành trao lại cho Tần Mãn, lão tướng quân lúc trước trải qua tuyệt thực để gây sức ép gân cốt thân mình không còn được khỏe mạnh như trước nữa, nhưng tinh thần quắc thước lại không nửa điểm giảm sút, khi y tiếp nhận binh phù Trữ Chiếu Dịch ban cho thì đặc biệt kinh ngạc, nhìn thấy chúng tướng sĩ Đại Chiếu một bên mặt không có biểu tình gì khác nhìn y, y chần chờ nói câu: “Như vậy sợ là không ổn đi, cựu thần chỉ mới vừa chiêu an...... Chẳng lẽ ngài sẽ không sợ......”
Không có đem những lời phía sau nói ra, nhưng ý tứ cũng đã là phi thường minh xác.
Nhưng Trữ Chiếu Dịch thân vận long bào lại chính là hướng y khẽ cười cười, rất là rộng rãi đáp trả lại một câu: “Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người!”
Chỉ một câu, làm cho Tần Mãn cảm động đến rơi nước mắt, đồng phát thệ thề sống chết nguyện trung thành Đại Chiếu, xác định vì Đại Chiếu bảo vệ con đường lui quân!
Sáng sớm cách ngày, bốn mươi sáu vạn đại quân chậm rãi từ Hàn Lâm thành hướng đông nam xuất phát, ngày đêm kiêm trình (thần tốc), chúng tướng sĩ một lòng thệ phải —— công hãm đế đô Phượng Minh thành của Nam Man!!
Dọc trên đường hành quân tới kinh có một thành trấn, nhưng trong thành quân coi giữ sớm bị điều đi, dân chúng trong thành thậm chí đại bộ phận đã tản cư, chỉ có số ít người nghèo không chỗ để đi liều chết gắng ở lại trong thành nơm nớp lo sợ chờ đợi đại quân Đại Chiếu đánh úp lại.
Nhưng trước khi vào thành phía Phiền Ngọc Kỳ đã hạ qua quân lệnh, yêu cầu binh sĩ Đại Chiếu vào thành không được đoạt lấy tài vật dân chúng, không được lừa gạt làm nhục dân chúng, người nào bất tuân trượng phạt năm mươi, nghiêm trọng sẽ xử trảm theo quân pháp, cho nên sau khi vào thành không có tình trạng nào ngoài ý muốn phát sinh.
Chính là ở trong thành ngắn ngủi dừng lại nghỉ ngơi một đêm, cách ngày sáng sớm đại quân lại xuất phát, rốt cục vào lúc hoàng hôn ngày thứ năm thì tới chỗ cách ngoài Phượng Minh thành mười dặm.
Thám tử hồi báo nói Phượng Minh thành đã chặt chẽ tăng thêm đề phòng, tường thành cao hơn dày hơn, phía trên cửa thành có bọc giáp, quân coi giữ tăng không biết nhiều ít, tựa hồ đều triệu tập ở bên trong Phượng Minh thành. (Tiểu Lộc: như kiểu đi đánh boss cuối nhờ:))~ Fox: =)))
Chiếu Nguyên Đế hạ lệnh tại nơi cách bảy dặm hạ trại, lúc sau nghỉ ngơi trọn một đêm, giao trách nhiệm binh tướng thủ vệ vào núi đốn củi dùng thời gian mấy ngày kiến tạo quân doanh, đồng thời tạo ra đủ loại khí giới mộc chế để công thành, trong lúc đó Nam Man phái người đưa tới một phong thư, đại khái nội dung không ngoài yêu cầu bọn họ lui binh, nếu không nhất định muốn Chiếu Nguyên Đế hối tiếc không kịp.
Trữ Chiếu Dịch biết rõ ý tứ đối phương, nhưng trước cuộc Nam chinh y liền đã triệt ngộ, bất luận phát sinh chuyện gì đều tuyệt đối không lùi bước, giờ phút này đã đánh tới chân Phượng Minh thành y càng không có lý do triệt binh.
Nhưng là đương binh lực Đại Chiếu đang tụ tập dưới Phượng Minh thành, bên trong thành lại có đối chọi, kia Nam Man đế tàn bạo thị huyết đem chất tử Trữ Chiếu Trăn bị tra tấn cả người toàn huyết đẩy lên trên tường thành, y tâm lãnh ngạnh vẫn là nhịn không được run rẩy.
Trữ Chiếu Trăn, là con trai thứ của Chiếu Hòa Đế, cá tính hiền hoà, không thích phân tranh, tính thích thi họa, thời điểm các vị hoàng tử hung hăng tranh giành đế vị cũng là lúc chất tử tiền nhiệm chết bệnh, hắn tự nguyện đến địch quốc làm chất tử Nam Man, trước khi đi đối mặt với nghi vấn Chiếu Hòa Đế đưa ra “Vì sao tự nguyện” hắn chỉ nói một câu: vì giang sơn xã tắc Đại Chiếu, Chiếu Trăn nguyện dùng máu mình trải đường vì Nam chinh!
...... Nguyên lai đúng là sớm nhìn ra tâm tư Chiếu Hòa Đế một lòng muốn lật đổ Nam Man, không muốn Chiếu Hòa Đế khó xử, liền tự nguyện đưa ra ý nguyện.
Chất tử Nam Man phải mang thân phận trực hệ hoàng tộc Đại Chiếu, Trữ Chiếu Trăn tuy là nhị hoàng tử, nhưng bởi vì mẫu phi xuất thân thấp hèn, căn bản không có đại hoàng tử như vậy đắc thế, hơn nữa hắn tâm tính vốn là đạm mạc như nước vô tâm cùng huynh đệ tranh đoạt đế vị, ngày thường luôn thích ngắm hoa trồng cây, ngâm thi tác phú học đòi văn vẻ, hắn thích hợp làm hoàng tử tiêu diêu, ai cũng không dự đoán được, cứ như vậy một người gầy yếu thư sinh nhưng lại làm ra hành động nhiệt huyết như thế, Chiếu Hòa Đế cũng tương tự.
Chỉ có Trữ Chiếu Dịch là ngoại lệ, chỉ có mình y có thể từ trong cặp mắt nhìn thấu thế sự của nhị ca kia nhìn ra hắn đối Đại Chiếu tràn đầy nhiệt ái, hiểu được nam tử chân chính muốn những điều gì ở một góc tư thục (trường tư) yên lặng ngâm tụng 《 Nam Viên 》( nam nhi hà bất đái Ngô câu, thu thủ quan san ngũ thập châu.Chu quân tạm thướng Lăng yên các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu? —— giản ý: bỏ văn theo võ)() ......
Trữ Chiếu Trăn tự nguyện làm chất tử Nam Man, Nam Man đế cũng không phải người dễ ứng phó, yêu cầu cả thê tử nhi nữ hắn cũng phải theo, cũng bởi vậy, giờ phút này đứng phía trên tường thành đón bắc phong phần phật, ngoại trừ bản thân Trữ Chiếu Trăn, còn có thê tử hắn, Triệu thị một thân bố y đã cùng hắn hơn mười năm cùng một đôi nữ nhi bất mãn trên mười tuổi.
Trận tiền, Trữ Chiếu Dịch thân bạch giáp ngẩng đầu nhìn lên Trữ Chiếu Trăn, trong lòng bi thiết phi thường, kia —— là một nhà Nhị ca của y......
Y từng lệnh ám vệ Tiêu Dật nhiều lần lẻn vào Nam Man, ý đồ cứu ra bọn họ, nhưng nề hà giám thị đối bọn họ quá mức nghiêm mật, không có mười phần nắm chắc Tiêu Dật sẽ không tùy tiện động thủ, kết quả bọn họ vẫn chưa có đủ khả năng trước cuộc Nam chinh cứu người, để đến giờ phút này bị uy hiếp.
Tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, chính là khi Trữ Chiếu Dịch nhìn đến Trữ Chiếu Trăn bị người tra tấn toàn thân huyết ô, tóc tai bù xù quần áo tả tơi, tâm y vẫn là bị hung hăng vặn đau.
Nam Man đế trốn phía sau tầng tầng cấm vệ bảo hộ, trước trận lại vẫn quên không được hưởng thụ ôm hai tì thiếp cống phẩm tuyệt sắc, ở sau trướng mạn vây khởi một bên trêu đùa một bên nhàn nhã ra lệnh.
Lính liên lạc nhất nhất truyền đạt lời hắn nói, nói là nếu như Chiếu Nguyên đế không chịu triệt binh, hắn liền lệnh người đem chất tử Trữ Chiếu Trăn một nhà đẩy xuống tường thành trăm thước này, ngã đến xương tan thịt nát.
Trữ Chiếu Dịch không phải không dự đoán được loại tình hình này, trận tiền Trữ Chiếu Trăn cũng từng thác tín cho y, bên trong không có chút nào lời dư thừa, chỉ là một bài thơ, một bài thơ làm cho tâm y đều lâm vào run rẩy đủ để biểu đạt nội tâm hỏa nhiệt của hắn: Cương ngọa cô thôn bất tự ai. Thượng tư vi quốc thú luân thai. Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ. Thiết mã băng hà nhập mộng lại ()
Là giấc mộng, Trữ Chiếu Trăn đều khát vọng Đại Chiếu có thể công tới, y sao lại sợ hãi trạng trạng lúc đó?
Đứng phía trên tường thành trăm thước, bị tra tấn đến hơi thở mỏng manh, Trữ Chiếu Trăn dựa vào một bên thê tử nâng đỡ tỉ mỉ nhìn xuống dưới thành, hắn xuyên qua đám tóc rối tung của mình nhìn thấy cách đó không xa trận địa sẵn sàng nghênh địch kia, đông đảo tướng sĩ Đại Chiếu hắn đếm không hết, bạt ngàn san dã cơ hồ phủ kín tầm nhìn của hắn, cái loại uy thế này, cái loại sát khí này, làm cho hắn kích động lộ ra tiếu dung mang lệ.
Mặc dù toàn bộ hàm răng trong miệng đều trống không, thậm chí ngay cả lưỡi cũng bị khoét đi, nhận hết tra tấn hắn cuối cùng vẫn cố gắng được đến đây.
Hắn cuối cùng cũng đợi đến ngày này! Hắn rốt cục tận mắt nhìn thấy kỵ binh hùng sư của Đại Chiếu!
Hắn ha hả cười khẽ, không có đầu lưỡi trong miệng lại phát ra một loại thanh âm hấp khí quái dị, nhưng hắn không chút phật lòng, đem tầm mắt tập trung ở mạt bóng trắng trước bốn mươi vạn đại quân kia.
Chiếu Nguyên đế, bát hoàng đệ của hắn, quả nhiên không có làm cho hắn thất vọng!
Mặc dù cách rất xa, nhưng Trữ Chiếu Trăn biết đối phương giờ phút này cũng đang nhìn thấy hắn, nhìn đến chân thiết, chính là hắn lại có thể từ trên người nam tử đang ngạo nghễ đứng trước trận kia thể hội ra một loại ngưng trọng.
Hắn biết trong lòng y vạn phần mâu thuẫn, bất đắc dĩ cùng đau lòng, nhưng vào giờ phút sinh tử này hắn chẳng những không cảm thấy bản thân bi ai, ngược lại tâm sinh một loại cảm giác tự hào.
Hắn sẽ dùng máu chính mình mở đường cho Đại Chiếu! Khiến cho hắn ở địa phủ mở to hai mắt nhìn Nam Man như thế nào bị tiêu diệt!
Ngẩng cao đầu lên, hắn dùng hết chút khí lực cuối cùng từ trong lòng tê rống:
Tân khởi tao phùng khởi nhất kinh,
Kiền qua lưu lạc tứ chu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ,
Thân thế phù trầm vũ đả bình.
Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng,
Linh đinh dương lý thán linh đinh.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thành! ()
Đọc xong thả người nhảy, thân hình thẳng tắp rơi xuống, cuối cùng một tiếng đông vang lên trầm đục, thân thể vặn vẹo rơi trên mặt đất, nháy mắt không còn sự sống, nhưng tiếu dung thỏa mãn vẫn còn ngưng tụ trên mặt hắn, hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm về hướng quân đội Đại Chiếu.
Nam Man binh tướng không dự đoán được hắn sẽ như vậy không chút do dự chủ động nhảy xuống tường thành, một đám thần tình kinh hãi trắng bệch, nhưng không đợi bọn họ hồi báo Nam Man đế, kia Triệu thị vẻ mặt mang tiếu ý mắt nhìn Chiếu Nguyên Đế, lại nhìn đôi nữ nhi một bên đang cong cái miệng nhỏ nhắn cố nén nước mắt, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Trăn, Thanh nhi đến với ngươi......”
Nói xong cũng thả người nhảy, tướng sĩ bên cạnh muốn bắt, lại chỉ kéo lại mấy sợi tóc của nữ nhân, Triệu thị cũng rơi xuống dưới chân tường thành, đầu trước một bước đập xuống đất, loang thành một mảnh đất đỏ tươi, mà thi thể của nàng, cơ hồ dính sát vào vị phu quân của mình.
Chỉ trong nháy mắt, vợ chồng Trữ Chiếu Trăn lần lượt chết, kia Nam Man đế cách mặc dù xa, nhưng cũng đại khái biết chuyện gì đã xảy ra, cả kinh buông hai sủng cơ đi ra khỏi màn trướng, đi đến bên cạnh tường thành kinh ngạc nhìn hai thi thể đang nằm bất động dưới tường thành.
Lúc sau tức giận hét lớn một tiếng, rút kiếm vung lên xoát xoát hai kiếm đã đem hai binh sĩ giám hộ không may đâm chết, máu tươi phun trào, bắn tung tóe lên hắn một thân toàn huyết, ánh lên trong cặp mắt đỏ đậm của hắn là dữ tợn đáng sợ.
Hắn không nói hai lời thân thủ tóm lấy đôi nữ nhi của Trữ Chiếu Trăn, kéo lại đây, cầm lấy cổ bọn họ xách lên treo giữa không trung trên tường thành, gào thét: “Chiếu Nguyên Đế! Thấy không, ca ca kia của người đã chết, hai tiểu oa nhi này chính là cốt nhục duy nhất của hắn, ngươi nếu còn không lui binh, ta buông lỏng tay, hai đứa nhỏ này liền cũng đi xuống cùng huynh đệ ngươi!!”
Nói xong còn hết sức quơ quơ, làm cho hai hài tử sợ tới mức oa oa kêu lên sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến choáng váng.
Trữ Chiếu Dịch ngồi vững trên ngựa, cả người vì cực lực ẩn nhẫn mà hơi hơi phát run, tay phải gắt gao nắm chặt cương ngựa, hai mắt phẫn nộ mở to cơ hồ nháy cũng không nháy mắt nhìn Nam Man đế.
Một màn vừa mới rồi kia y nhìn thực chân thiết, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa chớp lấy một cái, trên mặt y sương lạnh một mảnh, lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, cả người sát khí trào dâng, chính là bị bức hỏi giờ phút này y vẫn là không nói một câu, y vạn phần nghĩ muốn bảo trụ hai cốt nhục của hoàng huynh, thế nhưng y vẫn không cách nào đáp ứng yêu cầu hoang đường của Nam Man đế.
Chính đang do dự cân nhắc, lại nghe được thanh âm hai tiếng non nớt giòn tan mang theo khóc âm kêu to: “Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh! Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh......”
Một lần một lần lặp lại, cứ như thế âm vang hòa cùng tiếng gió vô cùng thê lương, mặc dù ngữ điệu có vẻ run rẩy sợ hãi, mặc dù hai đứa bé thơ dại sợ là còn chưa hiểu được ý câu thơ, nhưng bọn chúng quật cường một lần lại một lần khóc lóc kể lể, câu thơ liền giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trong ngực quân địch.
Ngạo cốt trữ chiết bất loan (kiên quyết thà rằng chịu thiệt chứ không khom người, không đầu hàng), Trữ Chiếu Trăn phiêu diêu cả đời không thể lưu lại cái gì, lại lưu lại một đôi nữ nhi kiên cường cùng mình giống nhau đều không hướng người khác khuất phục.
Nghe được hai bé phá âm rống to, Chiếu Nguyên Đế cuối cùng không có thể trụ nổi, y xoát một tiếng huy động anh thương tuyết bạch trong tay, lưỡi thương chỉ thẳng Nam Man đế, dồn khí đan điền chấn lung phát hội hô quát một tiếng.
“Nam Man lão tặc, ngươi nếu tại đây thu tay lưu lại tính mạng hai hài nhi của huynh trưởng ta, Chiếu Nguyên Đế ta còn có thể lưu lại cái mạng chó của ngươi, nếu cứ như vậy làm tổn thương chất nhi của ta, Chiếu Nguyên thề phải bắt giữ ngươi một đao lăng trì ba ngày!”
Nói xong, đem trường thương quay lại treo về móc, lấy tay cầm qua ngự long cung đến ba người cũng kéo không được chính mình giương lên, tay trái cầm cung, tay phải rút ra một tiễn được làm bằng sắt tạo lắp lên trên dây cung.
Tiễn này không thể so với tiễn tầm thường, tên gọi giao long nỏ, mũi tiễn tính ra phải dài gấp đôi so với tiễn bình thường, nhưng thân tiễn lại ngắn hơn mấy tấc, toàn thân oánh lượng, rèn thành hình xoắn ốc, dưới ánh dương kim khí sáng bóng tràn ngập sương lãnh.
Ngưng tụ lực cánh tay, cơ bắp cánh tay banh khởi, mạnh mẽ đem cường cung kéo ra nhắm ngay Nam Man Đế.
Kia Nam Man Đế vừa thấy đối phương nạp cung, ha hả cười khẽ, trên mặt lại không nửa điểm sợ hãi, bởi vì bọn họ trong lúc đó cách xa nhau nào chỉ có mấy trăm thước, chỉ bằng vào riêng cung kia vô luận như thế nào đều bắn không đến hắn, nhưng thấy đối phương như thế chẳng bận tâm hai tính mạng tiểu oa nhi, cảm thấy không khỏi chấn động, nghĩ rằng Chiếu Nguyên Đế này tâm địa lãnh khốc, chính mình cũng còn kém nửa phần, lại có thể vì chiến thắng ngay cả mệnh chất nhi cũng từ bỏ.
Trong khi hắn vẫn còn suy tư có nên giết hay không thả rơi hai búp bê này, Trữ Chiếu Dịch thừa dịp kẽ hở nơi lỏng tay phải nắm chặt cung tiễn, tiễn sắc bén mang theo âm thanh xé gió một tiếng bắn ra, y ngoan hạ tâm, liền đánh cuộc lợi thế duy nhất Nam Man đế không dám cầm trong tay cũng bị hủy.
Nam Man đế thấy tiễn kia gào thét mà đến, quả thực tựa như một đạo lôi điện tẫn mãnh thần tốc hướng tới, kình lực phi thường, không thể so với tiễn tầm thường, hơn nữa tinh chuẩn không chút nào sai lệch, thẳng hướng hắn phóng tới.
Quả nhiên trong dự liệu của Trữ Chiếu Dịch, thấy y như thế tuyệt tình, Nam Man Đế không bỏ được lợi thế duy nhất cầm trong tay bị hủy, hắn vội vàng cầm hai búp bê trong tay ném tới một bên, thất kinh kéo qua một binh sĩ che ở trước người.
Ranh giới chỉ mành treo chuông chỉ nghe đắc phù một tiếng vang nhỏ, tiễn kia bay vọt khoảng cách mấy trăm thước lại vẫn chất chứa kình lực cực mạnh giống như xuyên đậu hủ đem ngực binh sĩ kia bắn thủng, thậm chí xu thế chưa dừng, lại hướng Nam Man đế đang lấy binh sĩ làm lá chắn bay tới.
Không dự đoán được một tiễn này lợi hại như thế, Nam Man đế kinh hô thậm chí không kịp tránh, nhất thời bị đoản tiễn mang huyết kia đâm xuyên qua bả vai.
“Ngô!”
“Hoàng Thượng!?” “Hộ giá! Hộ giá!”
Một đám Nam Man binh tướng bị một tiễn trên không kinh sợ đến bay hồn, thấy Nam Man đế bị thương mới phản ứng lại hộ giá, nhất thời tầng tầng hộ vệ đem y hộ ở trung tâm.
Đồng thời, Chiếu Nguyên đế thấy Nam Man đế bị thương, quân tâm tướng sĩ đối phương đại loạn, không chút do dự rút ra Sương Lưu Hoa, ánh lên hào quang thấu trời, chỉ thẳng Phượng Minh hét lớn một tiếng”Công thành ——!”
Một tiếng hiệu lệnh, trống trận lôi động, Đại Chiếu hơn bốn mươi vạn đại quân nhất thời vạn mã lao nhanh, tựa như sóng triều dũng mãnh hướng Phượng Minh thành, đằng đằng sát khí, tiếng sát rung trời.
Như vậy bắt đầu triển khai một hồi công thành chiến tàn khốc......
Hết chương
Chú giải:
() NamViên Thập Tam Thủ Kỳ Ngũ
Nguyên tác: Lý Hạ
南園十三首
其五
李賀
男兒何不帶吳鉤
收取關山五十州
諸君暫上凌煙閣
若個書生萬戶侯
Nam Viên thập tam thủ
kỳ ngũ
Lý Hạ
Namnhi hà bất đái Ngô câu
Thu thủ quan san ngũ thập châu
Chưquân tạm thướng Lăng yên các
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu
Chú thích: / Nam viên, là vườn nhỏ để đọc sách, ở phía nam trong nhà của tác giả, tại hẻm núi Xương Cốc, huyện Phúc Xương (nay là huyện Nghi Dương), tỉnh Hà Nam. Sau khi từ quan [rất nhỏ], ông về đây làm bài này. / Ngô câu, nói riêng là tên bảo kiếm của vua Ngô Hạp Lư thời Xuân Thu, nói chung là kiếm tốt do đất Ngô cũ sản xuất. / Lăng yên các, là môt tòa lầu cao, do vua Đường Thái tông cho xây tại kinh thành Trường An để vinh danh vị khai quốc công thần.
–Dịch nghĩa: —
Mười Ba Bài Vịnh VườnNam
Bài năm
Là thân trai sao lại không đeo kiếm Ngô câu?
Đặng lấy lại châu [đang bị quân Phiên tạm chiếm].
Các ông hãy thử leo lên gác Lăng yên,
xem có thư sinh nào được phong tước hầu hưởng lộc vạn nhà không?
—Bản dịch của Nguyễn Minh—
Làm trai phải mang Ngô câu kiếm
Lấy lại châu giặc chiếm năm mươi
Lăng yên gác bạn ghé coi
Tước hầu nào có cho người thư sinh!
—Bản dịch của Nguyễn phước Hậu—
Thân trai chẳng giắt kiếm Ngô câu
Thu lại giang sơn năm chục châu.
Leo thử gác Lăng ông thấy đó
Thư sinh nào được tặng phong hầu.
(). Thập nhất nguyệt tứ nhật phong vũ đại tác(Lục Du – 陸游)
Cương ngoạ cô thôn bất tự ai,
Thượng tư vi quốc thú luân đài.
Dạ lan ngoạ thính phong xuy vũ,
Thiết mã băng hà nhập mộng lai.
Làm ngày mưa gió mùng bốn tháng mười một (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)
Nằm quạnh cô thôn chẳng tự thương,
Còn mong vì nước thú biên cương.
Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió,
Ngựa sắt băng sông mộng vấn vương.
(). Quá Linh Đinh dương(Văn Thiên Tường – 文天祥)
Tân khổ tao phùng khởi nhất kinh,
Can qua liêu lạc tứ chu tinh.
Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ,
Thân thế phù trầm vũ đả bình.
Hoàng Khủng than đầu thuyết hoàng khủng,
Linh Đinh dương lý thán linh đinh.
Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh.
Qua biển Linh Đinh (Người dịch: Đông A)
Cay đắng gian nan trải phận đành
Can qua lưu lạc bốn năm quanh
Cuộc đời bèo bọt mưa trôi dạt
Sông núi hoa cành gió tướp banh
Hãi sợ bến đầu nghe hãi sợ
Lênh đênh bể tận thán lênh đênh
Người đời tự cổ ai không chết
Lưu giữ lòng son sáng sử xanh
(st)