Thì Ra Anh Trả Thù Tôi

chương 32: 32: cứu nguy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Rầm” “Ầm”

Tống Anh Kiệt lồm cồm bò dậy từ mặt đất bàng hoàng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Chưa kịp định hình những cú đấm của Lăng Lập Thành rơi xuống liên tục vào mặt khiến hắn ta choáng váng.

- Bạch Vân Tuyết…..

Bạch Vũ Hải vội vàng choàng chăn cho em gái mình rồi xót xa lau nước mắt cho cô, Bạch Vân Tuyết hé mắt nhìn thấy anh trai thì không cần gồng nữa và thều thào:

- Anh ơi,…..

Bế thốc em gái lên rồi hét về phía Lăng Lập Thành đang nổi điên kia:

- Lập Thành, đi thôi.

Nhìn thấy Bạch Vân Tuyết không còn sức sống trong lòng Bạch Vũ Hải, anh nghiến răng đấm thêm hai cú vào mặt Tống Anh Kiệt rồi mới rời đi theo sau hai anh em họ Bạch.

- Tuyết Tuyết!

Hội chị em trong nhà vội vàng chạy đến ngay khi biết tin Bạch Vân Tuyết xảy ra chuyện.

Vân Như Hoa xót xa nhìn cơ thể bầm tím của em gái hỏi Bach Vũ Hải:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

- Hỏi cậu ta đi.

– Bạch Vũ Hải hất cằm qua phía Lăng Lập Thành.

- Buổi trưa Vân Nhi có nói với em rằng anh Lập Thành nhắn tin nhờ cô ấy trang trí phòng khách sạn để hâm nóng tình cảm với chị Như Hoa nên xin nghỉ buổi chiều.

Em đồng ý nhưng hơi nghi ngờ vì địa điểm lại là một khách sạn nên đã gọi cho anh Vũ Hải.

- Anh nhắn tin cho em ấy sao?

- Đương nhiên không.

Trong máy anh cũng đâu có tin nhắn đó.

- Vậy ai là người đã gửi tin nhắn đó cho tiểu Tuyết chứ?

- Tạ Vĩ Kỳ….

Bạch Vũ Hải ôm đầu rất không tin nổi.

Anh không nghĩ người mình tin tưởng lại trở thành một người như vậy.

Lăng Lập Thành tức giận định đứng dậy đi hỏi

- Tuyết Tuyết tỉnh rồi.

Nghe thấy câu này mọi người vội vàng vây quanh giường bệnh.

- Em tỉnh rồi.

- Có sao không?

- Thấy người sao rồi?

- … Nước….

Bạch Vân Tuyết khó nhọc nói cảm thấy cổ họng như sa mạc khô nóng, toàn thân vô cùng mệt mỏi.

Sau khi nhận được ly nước liền vội vàng uống.

- Từ từ thôi.

- Sao rồi?

- Em không sao.

Uống một hồi Bạch Vân Tuyết mới hít thở nói với mọi người, nghe vậy ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên Bạch Vân Tuyết oà khóc nức nở khiến mọi người lo lắng sốt sắng:

- Em sao vậy?

- Em đau ở đâu?

- Oa… Oa… Huhuhuhuh.

- Sao? Em không nói sao mọi người biết được?

- Hắn… Hắn….

Em… Em…

- Hắn làm gì em? – Mấy người con trai trong phòng nắm chặt bàn tay, răng nghiến chặt chuẩn bị khiến cho tên làm em mình đau một trận.

- Em tức chết mất.

Em sẽ băm hắn ra trăm mảnh.

Cái vẻ mặt phồng má tức giận như đứa con nít khiến cho mọi người suýt nữa phụt cười.

- Hắn dám đụng vào em nữa.

Em phải lột da rút xương băm vằm hắn ra.

- Giữ sức đi cô nương.

May mắn là sau khi bác sĩ kiểm tra thì Bạch Vân Tuyết chỉ bị bầm tím nhẹ thôi nên rất nhanh cô đã được đưa về nhà.

- Tiểu Tuyết, con có sao không?

- Bố mẹ ơi.

Vừa về đến nhà, mấy ông bố bà mẹ đã lao ngay vào lòng họ làm nũng.

- Hắn dám động đến con.

Bố mẹ ơi.

- Tội nghiệp con gái, bầm tím hết cả rồi

- Tìm được hắn của Vân Phong?

Bố Vân đè nén giọng nói để không khiến Bạch Vân Tuyết sợ hãi nhưng độ trầm của tông giọng cũng rõ được ông đang tức giận cỡ nào.

Vân Phong sau khi gọi vài cuộc điện thoại thì báo lại:

- Không có camera, bên bảo an của khách sạn báo lúc đó đang sửa hệ thống nên không bật camera.

bg-ssp-{height:px}

Lúc hai anh ở trong phòng có nhận ra hắn là ai không?

Hai người đàn ông đều lắc đầu không biết kẻ đó là ai, Bạch Vũ Hải bổ sung:

- Tạ Vĩ Kỳ cũng đã tắt máy.

Từ lúc ở bệnh viện con đã không gọi được.

Con đã nhờ vài người bạn tìm kiếm rồi nhưng cũng chưa có tin tức gì

- Hắn mà lòi mặt ra thì để cho hắn trở thành bao cát cho học viên ở võ quán.

Ánh mắt đáng sợ của bố Vân khiến cho mọi người cũng phải vừa sợ hãi vừa hả dạ.

Mà hai nhân vật chính của câu chuyện bên này đang sợ hãi vì kế hoạch đổ bể:

- Thằng chó Lập Thành nếu không phải vì nó thì kế hoạch đã thành công rồi.

- Tao không nghĩ kế hoạch cẩn thận vậy rồi còn khiến nó nghi ngờ.

Tạ Vĩ Kỳ và Tống Anh Kiệt ngồi uống rượu trong phòng riêng quán bar vẫn không hề ý thức được việc xấu mình làm mà còn tức giận vì kế hoạch “thiên tài” bị Lăng Lập Thành phá hỏng.

- Mày có để ai nhìn thấy mặt không đấy?

- Đương nhiên là không rồi.

Có tên Lăng Lập Thành thôi nhưng chắc mình hắn không đủ tìm ra tao đâu.

- Chỉ sợ là Bạch Vũ Hải đã nhận ra tao lên kế hoạch rồi.

- Sợ gì không có camera không có bằng chứng mày cứ nói dối là đi công tác rồi trốn đi vài hôm.

- Mày đã làm việc với bên khách sạn rồi phải không?

- Còn để mày nhắc.

- Vậy còn được, ít ra không có bằng chứng.

Nhưng giờ tao cũng chưa biết đi đâu thôi về làm con ngoan vài bữa.

- Ở nhà với ông bô đi.

- Ừm.

Mày cũng né đi, tụi nhà ông Vân đánh ai thì không nhận ra xác đâu đó.

- Mày lo mày đi.

Tạ Vĩ Kỳ xua tay rồi trùm kín mặt mày rời đi khỏi quán bar.

Bạch Vũ Hải cảm thấy từ khi em gái xảy ra chuyện Lăng Lập Thành luôn âm trầm khó đoán lúc nào cũng dè chừng và theo sát bên cô nên lôi anh ra góc để nói chuyện:

- Em biết chuyện gì phải không?

- Ý anh là gì ạ?

- Chính là em biết trước chuyện Bạch Vân Tuyết bị hại.

- Em không biết.

- Nói dối.

- Em không hề nói dối.

- Vậy sao cậu lại nghi ngờ chuyện tin nhắn.

Dù bảo do cậu nghi ngờ tính cách tôi sẽ không khoa trương vậy tôi cũng không tin.

- Cái đó thì…

- Nói!

- Vì Tạ Vĩ Kỳ.

- Hả?

- Em nghi ngờ Tạ Vĩ Kỳ.

Ánh mắt của cậu ta nhìn Vân Nhi không tốt nên từ tối qua em đã sợ hắn có ý đồ xấu với cô ấy.

Mặc dù Bạch Vũ Hải đã buông bỏ một chút nghi ngờ với chàng trai trước mặt nhưng nếu nói hoàn toàn thì không vì rõ ràng Lăng Lập Thành có chuyện gì đó giấu mọi người.

- Anh Vũ Hải?

- Ừm.

- Em có chuyện này… muốn nói….

- Anh đang chờ….

- Em và Tạ Vĩ Kỳ quen nhau.

- Anh có thể đoán ra.

Tiếp tục.

- Cậu ta từng thích Vân Nhi nhưng ngày định tỏ tình thì Vân Nhi do bệnh không thể nhận mặt mà đi qua như không quen biết.

Từ đó cậu ta ôm hận.

Lúc Vân Nhi về nhà và xin vào công ty em cậu ta đã nhờ em làm khó cô ấy trong công việc.

Nhưng Vân Nhi vừa ngây ngô lại vừa hiểu chuyện nên cuối cùng em đã yêu cô ấy.

Khi em biết về bệnh của Vân Nhi đã nói với Tạ Vĩ Kỳ nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không chấp nhận… Nên em mới biết rằng cậu ta sẽ có kế hoạch hại Vân Nhi.

Sau khi nói một tràng Lăng Lập Thành im lặng chờ đợi sự phán quyết của Bạch Vũ Hải.

Anh rất muốn nhìn biểu hiện trên gương mặt Vũ Hải nhưng chỉ một tấm lưng rộng rắn chắc trước mặt.

Từng nhịp rung vai khiến cho Lập Thành biết anh chuẩn bị đối mặt với một trận cuồng phong.

Mọi người nghĩ Bạch Vũ Hải sẽ giải quyết tình huống này như thế nào?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio