Nguyên Cảnh Khôn nôn nghén càng ngày càng nghiêm trọng, Cảnh Hâm câm cây lau nhà ở phòng khách khom lưng lau, Nguyên Cảnh Khôn đang ngồi ở trên sô pha đọc sách, hít sâu một hơi, liền cảm thấy trong không khí có mùi không tốt lắm.
Cẩn thận ngửi vài cái, hình như là mùi từ cây lau nhà truyền đến, làm Nguyên Cảnh Khôn trực tiếp thấy ghê cổ, ngăn Cảnh Hâm đang lau nhà lại: "Đừng lau."
"Ân?" Cảnh Hâm dừng lại, không rõ nguyên do. "Làm sao vậy?"
Mùi càng ngày càng nặng, khiến cho cảm giác buồn nôn của Nguyên Cảnh Khôn tăng lên, nói không nên lời, đứng lên chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh.
Chạy quá nhanh, khiến đầu choáng váng, Nguyên Cảnh Khôn thiếu chút nữa là ngã xuống, may mà Cảnh Hâm động tác nhanh nhẹn một phen đỡ lấy anh.
"Ai, Nguyên tiên sinh, cẩn thận!"
Nguyên Cảnh Khôn sau khi đứng vững, nhắm mắt lại để ổn định lại trong chốc lát, đầu vẫn còn choáng nhưng đã đem cảm giác buồn nôn áp xuống.
Nguyên Cảnh Khôn cố gắng lấy lại tinh thần, đẩy Cảnh Hâm ra, trở lại phòng ngủ trong nháy mắt liền đóng cửa. Đứng dựa vào cửa liền thở dốc, ngực lại thấy đau.
"Úi? Chẳng lẽ là do mùi của nước lau nha?"
Cảnh Hâm buồn bực, đành phải một lần nữa dùng nước không để lau.
Sáng sớm, Nguyên Cảnh Khôn đứng ở trước bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng còn chưa kịp đưa lên đánh thì mùi bạc hà thoát ra từ kem đánh răng đã làm cho dạ dày anh khó chịu.
Cúi người xuống bồn nôn khan vài tiếng, sáng sớm chưa ăn gì, nôn không ra bất cứ thứ gì. Đem kem đánh răng đẩy sang một bên, cầm lấy cái cốc, dùng nước trong súc miệng, chính là, không dùng kem đánh răng lại còn không đánh răng có cảm giác có không thoải mái.
Làm sao bây giờ?
Nguyên Cảnh Khôn tận lực không đề cập hay đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Anh không muốn Cung Hi Nặc cảm thấy anh có tính muốn bắt bẻ người khác, cũng không nghĩ quá phận mà làm phiền Cảnh Hâm.
Muối! Đúng dùng muối đánh răng, hiệu quả vẫn giống nhau.
Nguyên Cảnh Khôn ở nhà phần lớn thời gian toàn dùng để đọc sách, mấy chục quyển sách trân quý trong nhà đều mang đến. Sách nghiên cứu, văn xuôi, chuyện cổ tích các loại đều làm bạn cùng anh mỗi ngày, trở thành câch giết thời gian tốt nhất.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi xuống ở ghế xoay, mở ra một quyển sách nghiên cứu, lấy ra thẻ kẹp sách bên trong, một hàng chữ còn chưa xem xong liền bị mùi của sách đánh sâu vào vị giác, buông sách ổn định lại một chút, xem có thể áp xuống hay không.
Kết quả, căn bản không hiệu quả.
Nguyên Cảnh Khôn nghiêng đi thân mình, nôn khan vài tiếng, cơ bản mỗi lần đều nôn không ra gì. Không nôn ra được, lại nghẹn đến mức khó chịu.
Khi thì ghê cổ, khi thì tim đập nhanh, khi thì choáng váng, khi thì bực bội, mang thai mang đến đủ loại thời khắc tra tấn Nguyên Cảnh Khôn. Nguyên Cảnh Khôn không thể nói ra, không thể biểu hiện quá rõ ràng, bởi vậy mà càng vất vả.
Trong phòng hội nghị lớn, Cung Hi Nặc ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm, trong tay bản vẽ cứ lần lượt lướt qua trước mắt, bị nhẹ nhàng mà đặt ở trên mặt bàn.
Nói thật, hơn mười phương án thiết kế, Cung Hi Nặc một cái cũng chưa coi trọng. Vài kiến trúc sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn ngồi ở hai bên, trong mắt chờ mong mà nhìn theo động tác của Cung Hi Nặc từng chút một mà không thấy có biến chuyển gì, thẳng đến cuối cùng, chờ mong bị thay thế bằng thất vọng.
"Các bạn vất vả, chính là vẫn phải làm lại, phần ngoài thì thiết kế không đủ khí thế, bên trong thiết kế lại quá mức rườm rà, tôi hy vọng mọi người có thể tham khảo mà làm lại thiết kế.
OK?"
Cung Hi Nặc nói năng uyển chuyển, nói hết ra những lời thành tâm, trước mặt nhân viên cũng không có biểu hiện ra nóng giận, giọng nói thong dong làm cho người nghe không thể không phục, không thể không nghe theo chỉ thị của y, càng không thể không muốn vì y mà bán mạng.
"Chúng tôi đã rõ, Nhất định sẽ nhanh chóng làm ra thiết kế mới, ngài yên tâm". Phía trước một kiến trúc sư hơi lớn tuổi đứng lên nói " Muốn nhất thì ngày sẽ nộp cho ngài"
Ngày ? Cung Hi Nặc có điểm kinh ngạc, đã hai tuần không đến chung cư, không nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn. Ngày , là y đáp ứng đi thăm cha của anh.
Y rất muốn đến xem anh. Chính là quá bận?
Bệnh viện, Cung Hi Nặc đứng ở trước cửa phòng quan sát, bên cạnh là Hạ Nhạc Phàm đang nói tình trạng bệnh tình của nguyên phụ: "Thời gian gần đây tình trạng tương đối ổn định, không xuất hiện các hiện tượng khác, các chỉ số sinh mệnh bình thường, bất quá, tạm thời còn chưa tỉnh lại được."
Cung Hi Nặc xoay người, không nói một tiếng bước đi thật nhanh.
Hạ Nhạc Phàm đuổi kịp bước chân y, dò hỏi: "Nguyên tiên sinh anh ấy nôn đã đỡ chút nào chưa?"
Cung Hi Nặc dừng lại, hỏi hắn: "Còn nôn?"
Hạ Nhạc Phàm sửng sốt, Cung Hi Nặc không biết anh ta nôn nghén đến lợi hại sao? Chẳng lẽ, y gần đây cũng chưa đến chung cư? Che dấu đi sự kinh hỉ: "À, là Cảnh Hâm cho ta gọi điện thoại nói cho tôi, nói là Nguyên tiên sinh nôn tương đối nghiêm trọng."
Cung Hi Nặc trong lòng lộp bộp một chút, không thể nói tới cảm giác đang bao trùm toàn thân, là lo lắng? Là khó hiểu? Vẫn là...... Đau lòng?
"Kia không có biện pháp để ngừng nôn sao?"
"Ân." Hạ Nhạc Phàm dừng một chút. "Ăn chút đồ chua, có lẽ sẽ tốt hơn chút."
Đồ chua? Cung Hi Nặc nhất thời nghĩ không ra, bất quá ghi tạc trong lòng.
Cung Hi Nặc cầm theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn đi vào chung cư, Nguyên Cảnh Khôn đang ngủ trưa, Cảnh Hâm thì không ở nhà, hẳn là đi siêu thị mua đồ.
Cung Hi Nặc đem một túi ô mai từ trong túi nilon lấy ra, bỏ vào đĩa trên bàn trà. Đi vào phòng bếp đem túi đồ ăn chua đặt vào tủ bếp.
Đồ ăn chua, Cung Hi Nặc tạm thời chỉ nghĩ được hai món.
Nguyên Cảnh Khôn nôn rất nghiêm trọng, gạch ở phòng vệ sinh dễ trơn ướt, vạn nhất đứng không vững có thể bị trượt chân. Cung Hi Nặc xắn tay áo lên, ngôi xổm trên mặt đất, nghiêm túc mà đem giấy chống trơn từng mảnh dán lên.
Loại giấy chống trơn này cùng với các loại giấy khác chất liệu tất cả đều bất đồng, khác hẳn với các loại giấy khác, loại này chính là dùng nguyên liệu trong suốt, dán ở trên nền gạch căn bản nếu không quan sát cẩn thận sẽ không thể nhìn ra.
Bất quá, dán giấy chống trơn lên có chút lao lực, mỏng như tờ giấy, nhẹ như gió, cầm không đúng lực, dễ dàng bị bay mất, rất khó chỉnh sửa.
Cung Hi Nặc toàn bộ tinh thần đều tập trung làm nên không chú ý tới Nguyên Cảnh Khôn đã sớm đứng ở cạnh cửa, thẳng đến khi đèn ở phòng vệ sinh bật sánh, y mới ngẩng đầu lên, trông thấy thân ảnh cao gầy của Nguyên Cảnh Khôn.
"Anh cứ vào đi."
Cung Hi Nặc cho rằng anh phải dùng phòng vệ sinh, đứng lên, buông tay áo, đi ra ngoài.
Nguyên Cảnh Khôn đóng cửa phòng vệ sinh, ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay nhẹ nhàng mà vuốt mặt giấy, tay dừng lại ở trên mặt giấy, không biết vì sao, anh thế nhưng lại cảm thấy mỗi một tờ đều giống như vết thương trong lòng Cung Hi Nặc.
Cậu như vậy, là vì ai? Vì hài tử, vì Dương Nghệ Thanh, hay là...... Vì tôi?
Cung Hi Nặc đứng ở phòng khách, chờ anh.
Mặc kệ là xuất phát từ tình cảm nào, y đều cảm thấy y phải có nghĩa vụ, có trách nhiệm làm Nguyên Cảnh Khôn ở chỗ này sinh hoạt thoải mái, y cũng không hy vọng xa vời Nguyên Cảnh Khôn có thể cảm thấy sung sướng cùng thỏa mãn, nhưng ít nhất không cần anh mang theo khổ sở, cùng ý nghĩ mau mau vượt qua tháng này.
Mẹ anh đã mất, cha thì bị bệnh, gia đình bị huỷ hoại, bản thân anh lại bị giam lỏng trong căn nhà này, không cùng nữ nhân sinh con mà lại cùng một nam nhân xa lạ làm giao dịch bán đứng lòng tự trọng.
Tâm của anh nhất định rất đau, nhất định rất khó chịu, nhất định cảm thấy không hề tốt.
Đồng tình hay là thương hại cũng được, Cung Hi Nặc lúc này lại có chút hối hận với quyết định lúc trước của mình. Y muốn đền bù, áp dụng hành động thực tế tới bồi thường thương tổn mà y mang đến Nguyên Cảnh Khôn.
Tay trong phòng truyền đến thanh âm rửa tay, Cung Hi Nặc đưa lưng về phía anh, thực hiện lời hứa với anh: "Tôi hôm nay đi xem qua cha anh, tình huống của ông rất tốt."
Nguyên Cảnh Khôn đang xoa nắn tay thì dừng lại, mặc cho dòng nước cứ thế chảy qua mu bàn tay, anh muốn biết nhiều hơn nữa, rốt cuộc " tình huống rất tốt" là ý tứ gì, anh muốn biết khi nào cha sẽ tỉnh lại, muốn biết....
Anh không có khả năng mở miệng hỏi, Cung Hi Nặc lại không tiếp tục nói, cầm lấy chìa khóa, chuẩn bị rời đi.
Khoá cửa vang lên, Nguyên Cảnh Khôn vẩy nước ở tay, cầm lấy khăn lông trắng tinh lau tay, thoải mái mềm mại.
Lúc đang quay lại phòng ngủ, để ý trên bàn trà có một túi ô mai, Cảnh Hâm còn chưa có về, nhất định là Cung Hi Nặc mua tới. Anh rất muốn ăn, nhưng lại khắc chế ý muốn, không nhìn nữa đi về phòng.
Buổi tối đi ngủ trước, Nguyên Cảnh Khôn mở ra tủ quần áo tìm áo ngủ, nháy mắt sửng sốt, tủ quần áo thế mà có thêm các loại quần áo, đầy đủ màu sắc, bất đồng số đo, xuân hạ thu đông đủ loại, còn có thêm mấy bộ quần áo ngủ, áo sơmi quần tây anh mang đến đây đều bị san bằng mà đặt ở một góc phía dưới.
Quen biết được một thời gian, Nguyên Cảnh Khôn đối y ấn tượng càng ngày càng tốt. Y nghiêm túc, y si tình, y cẩn thận, thậm chí y còn ngu si, đều có mang đến mị lực riêng biệt.
Một tuần sau, Cung Hi Nặc lại lần nữa đi vào chung cư.
Công ty gần đây công việc bận rộn, y không cách nào mà phân thân, bình thường một tuần sẽ đến một lần. Bất quá, Cảnh Hâm mỗi ngày buổi tối đều sẽ gọi điện thoại cho y, báo cáo lại tình huống của Nguyên Cảnh Khôn, một ngày anh ăn gì cùng nghỉ ngơi ra sao.
Cảnh Hâm mỗi lần bất quá chỉ nói đúng hai ba câu. Nguyên Cảnh Khôn trừ bỏ ngủ thì chính là ăn cơm, đọc sách, thân thể không thoải mái, còn lại chính là không có thêm chuyện gì phát sinh.
Cung Hi Nặc mỗi lần nghe xong, một lời cũng không nói, trầm mặn trong chốc lát liền cúp điện thoại.
Đối với Cảnh Hâm, y xác thật không biết nên nói cái gì, y còn tưởng là Nguyên Cảnh Khôn sẽ nói, bất quá anh lại không hề mở miệng. Y nội tâm thực hy vọng Nguyên Cảnh Khôn có thể chủ động cùng y nói chuyện, cho dù là những chuyện nhỏ nhặt vô nghĩa, cho dù là một chút lời nói vớ vẩn. Cố tình Nguyên Cảnh Khôn lại rất khó mở miệng.
Trên thực tế, Nguyên Cảnh Khôn thực hy vọng Cung Hi Nặc có thể chủ động cùng anh tâm sự thiên, cho dù là về chuyện cùng Dương Nghệ Thanh. Cung Hi Nặc lần trước nói chuyện gợi lên tò mò trong anh, anh muốn biết Cung Hi Nặc rốt cuộc là người như thế nào.
Cố tình Cung Hi Nặc cũng không muốn nhắc lại.
Cung Hi Nặc thoáng nhìn đĩa trên bàn trà vẫn y nguyên, nhíu mày: Sao vẫn chưa ăn? Không muốn ăn sao? Hay là không muốn ăn đồ ăn mình mua?
Cung Hi Nặc cầm lấy một túi ô mai, mở túi đổ ra một cái đĩa trong suốt, thừa thừa dịp Nguyên Cảnh Khôn không ở phòng ngủ, để trên bàn sách.
Nếu anh không muốn ở trước mặt người khác ăn, vậy thì lén ăn một mình chắc là được.
Một lát sau, Cung Hi Nặc tùy tiện tìm lý do đi vào phòng ngủ, trộm nhìn thấy cái đĩa trống trơn, thật là vừa lòng.
Phương pháp này, y còn không quên nói cho Cảnh Hâm, hơn nữa dặn dò Cảnh Hâm, chú ý quan sát một chút Nguyên Cảnh Khôn, xem anh rốt cuộc muốn ăn gì.
Cảnh Hâm ghi nhớ, chính là, cậu trong vòng một ngày thấy Nguyên Cảnh Khôn bất quá vài lần, như thế nào quan sát? Rất có khó khăn nha!
Nguyên Cảnh Khôn mới vừa ngồi ở ghế xoay liền chú ý đến trên bàn sách không biết khi nào lại có thêm một đĩa ô mai, nhất định là Cung Hi Nặc vẫn chưa từ bỏ ý định mang đến.
Lúc đầu, Nguyên Cảnh Khôn còn chịu đựng được, không ăn. Chính là, lực hấp dẫn của ô mai thật sự quá lớn, tay không tự chủ được mà cầm lấy một quả, nghĩ thầm: Chỉ ăn mấy quả thôi, tuyệt đối không ăn nhiều!
Ô mai tan ở trong miệng, theo thực quản tiến đến dạ dày. Nguyên Cảnh Khôn lúc trước không hay ăn đồ ăn vặt, không nghĩ tới ô mai lại ngon đến vậy nha.
Bất tri bất giác, một đĩa ô mai trở thành hư không.
Nguyên Cảnh Khôn lại lần nữa vươn tay, lại ở trong cái đĩa sờ soạng nhưng không thấy ô mai đâu, ánh mắt trên sách rời đi. Một đĩa ô mai hoàn toàn bị anh ăn sạch.
Đối với việc mình tham ăn có điểm ngượng ngùng, nghĩ thầm: Làm sao bây giờ? Vẫn là rất muốn ăn nha!