Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của Cung Hi Nặc với Nguyên Cảnh Khôn một chút. Chính bản thân mình bình thường đọc niên hạ em-anh hơi khó chịu dù biết đúng. Đây là sở thích của mình thôi, nên mình sẽ đổi thành anh-em:)))))
----------
Nguyên Cảnh Khôn đứng ở trong phòng bếp, nghiêng đầu phát ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài, tay máy móc mà quấy cái thìa, một ly chocolate nồng đậm nóng hổi, toả ra hơi nóng, hơi nước bốc lên lượn lờ mơ hồ trước tầm mắt anh.
Cung Hi Nặc suốt ba ngày không có tới chung cư, không biết bận cái gì. Cho dù công ty công việc bận rộn không thể phân thân lại đây, thời gian gọi điện luôn là có đi, làm như bốc hơi khỏi nhân gian.
Nguyên Cảnh Khôn càng nghĩ càng không thích hợp, này căn bản không phải phong cách làm việc của Cung Hi Nặc. Chẳng lẽ là đã xảy ra việc gì không tốt, y bị bệnh? Hay là công trình xảy ra vấn đề? Vẫn là......
Miên man suy nghĩ các loại tình huống, Nguyên Cảnh Khôn liên tiếp mấy ngày ngủ không ngon giấc, ở cảnh trong mơ lặp lại xuất hiện những mảnh nhỏ cảnh tượng, doạ cho anh hoảng hốt.
Vì để ngủ tốt hơn, Nguyên Cảnh Khôn cố ý trước lúc ngủ ở pha một ly chocolate nóng, gần đây uống sữa bò luôn sẽ nôn ra. Cầm cái ly tính trở lại phòng ngủ, trong phòng Cảnh Hâm, từ bên trong truyền đến tiếng cậu cùng Hạ Nhạc Phàm nói chuyện phiếm.
Chuyện Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm, Cung Hi Nặc cùng anh đều rõ ràng, bất quá cũng là chuyện riệng của bọn họ, không có quyền can thiệp vào, cứ để bọn họ tuỳ ý mà yêu đương cuồng nhiệt.
Nguyên Cảnh Khôn không tính toán nghe trộm người ta nói chuyện, chính là nghe thấy Hạ Nhạc Phàm hỏi Cung Hi Nặc vì cái gì gần đây không có tới chung cư. Anh theo bản năng mà dừng lại bước chân, tới gần phòng nhỏ một chút, tinh tường nghe được Cảnh Hâm giải thích.
"Ân? Cung tổng gần đây vội vàng bồi Phàn tiểu thư."
Hạ Nhạc Phàm nhiều chuyện: "Phàn tiểu thư là ai?"
Cảnh Hâm lại giải thích: "Là con gái của thầy tổng giám sát Hồ Nam, tổng giám sát Hồ Nam vẫn luôn muốn tác hợp bọn họ, Phàn Ninh tiểu thư lần này cố ý trở về cùng Cung tổng bồi dưỡng tình cảm đi, có lẽ, bọn họ sẽ kết hôn."
"Không có khả năng!" Hạ Nhạc Phàm phản bác ý nghĩ của cậu.
"Như thế nào không có khả năng? Cung tổng là một nam nhân thành công, anh nhìn xem làm gì có nam nhân nào thành công lại không muốn có một gia đình hạnh phúc? Cung tổng nếu không có nghĩ đến việc đấy làm gì mà mỗi ngày đều bồi Phàn tiểu thư đi khắp nơi chứ?" Cảnh Hâm đo lý rõ ràng mà phân tích.
Ngoài phòng Nguyên Cảnh Khôn thế mới biết nguyên lai Cung Hi Nặc không tới chung cư, là ở bồi một nữ nhân, còn vô cùng có khả năng là vị hôn thê của y.
Nguyên Cảnh Khôn đỉnh đầu bốc khói, trong lòng nổi lửa, anh thế mà còn tự mình đa tình mà quan tâm y, ngược lại y, vui đến quên cả trời đất mà bồi mỹ nữ nơi nơi ăn nhậu chơi bời, thật không lương tâm!
Nguyên Cảnh Khôn cánh tay không cẩn thận đụng tới lưng ghế ở bàn ăn, phát ra tiếng vang kinh động trong phòng Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm, trước khi bọn họ đi ra ngoài, Nguyên Cảnh Khôn bước nhanh đi trở về phòng ngủ.
Cảnh Hâm thấy trên mặt đất rớt lại một giọt chất lỏng màu nâu kinh hãi: "A, không phải là Nguyên tiên sinh chứ? Nếu là anh ấy, kia không phải nghe được chúng ta nói chuyện sao?"
Hạ Nhạc Phàm so với cậu trấn định hơn, bộ dáng không sao cả: "Nghe được liền nghe được thôi, em hiểu không, nghe được là tốt nhất, anh nói cho em, ()tái ông thất mã, an tri họa phúc!".
() Nghĩa là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc. Thành ngữ được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Cũng giống như câu nói "trong cái rủi có cái may" vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân mà không thể xét đoán dựa trên biểu hiện bề mặt.
Cảnh Hâm không rõ lắm ý tứ của hắn, mờ mịt mà nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Hạ Nhạc Phàm, lo lắng sẽ họa từ miệng mà ra.
Nguyên Cảnh Khôn trở lại phòng ngủ, đem cái ly nặng nề mà đặt ở trên bàn sách, bên trong chất lỏng theo chấn động trái phải đong đưa, thiếu chút nữa bắn đến trên mặt bàn.
Hảo nha, anh không phải bồi mỹ nữ nên mới không có thời gian đến đây sao? Hảo hảo hảo, có bản lĩnh anh đời này đều đừng trở về!
Cung Hi Nặc căn bản không đem Phàn Ninh đặt ở trong lòng, chuyện này đối với cảm xúc của y ảnh hưởng không lớn, đã không cảm thấy tiếc hận lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Nhưng thật ra vẫn luôn nhớ thương Nguyên Cảnh Khôn, ba ngày, người bồi Phàn Ninh, tâm sớm bay đến trên người Nguyên Cảnh Khôn.
Cung Hi Nặc gần giờ tự nhiên thấy lo lắng mà chạy tới chung cư, ở bên ngoài đứng lại, ổn định lại hô hấp, ngửi ngửi hai tay, ở cùng Phàn Ninh lâu như vậy, không biết trên người có bị dính mùi hương của cô không. Nhìn hành động giống như thể chồng đi ăn vụng trở về sợ bị vợ phát hiện.
Cung Hi Nặc xác định trên người nghe không có mùi hương của nữ nhân, mở cửa nhà, trong nhà một mảnh đen nhánh, trong căn phòng nhỏ của Cảnh Hâm truyền ra tiếng Hạ Nhạc Phàm đang cười, còn có tiếng kêu của một người khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Cung Hi Nặc đóng cửa lại, thay giày, tay chân nhẹ nhàng mà đi lên bậc thang, sờ soạng đẩy ra cửa phòng ngủ, một luồng ánh sáng chiếu tới.
Nguyên Cảnh Khôn còn chưa ngủ, nằm ở trên giường đọc sách, giống như đoán trước y đêm nay sẽ qua tới, dường như cố ý chờ y.
"Còn chưa ngủ a?" Cung Hi Nặc đóng cửa lại, cởi áo khoác để trên lưng ở ghế xoay.
" Anh gần nhất rất bận nha." Nguyên Cảnh Khôn nhìn chằm chằm sách, ngữ khí giống như quan tâm, kỳ thật là chất vấn.
"A. Đúng vậy." Cung Hi Nặc có tật giật mình, không quay đầu lại nhìn anh, tùy tiện đáp.
Nguyên Cảnh Khôn thấy y không nói thật, đơn giản đem sách buông, nhìn đằng sau lưng y:" "Đều bận cái gì? Có phải hay không thi công không thuận lợi?"
Cung Hi Nặc sau lưng đổ mồ hôi, y có dự cảm, Nguyên Cảnh Khôn khẳng định biết hành tung ba ngày nay của y, tám phần là Cảnh Hâm không cẩn thận nói ra.
Cung Hi Nặc xoay người, đối mặt anh: "Không phải, là bồi bằng hữu."
"Bằng hữu?" Nguyên Cảnh Khôn nhướng mày.
Cung Hi Nặc không có nói dối, Phàn Ninh xác thật coi như là bằng hữu của y, vẫn là bằng hữu bình thường, thản nhiên mà đối diện ánh mắt hoài nghi của anh.
Nguyên Cảnh Khôn đợi nửa ngày, Cung Hi Nặc không mở miệng giải thích nữa, hỏa khí dâng lên, một phen cầm gối của y lên, nặng nề mà ném tới ngực y.
Nguyên Cảnh Khôn khí lực không lớn, gối bông mềm bay đến lồng ngực Cung Hi Nặc, y thuận thế ôm lấy gối, đứng thẳng ngơ ngác, kinh ngạc mà nhìn Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn lật người nằm xuống, nhắm mắt lại, không phản ứng y, chuẩn bị ngủ.
Cung Hi Nặc có ngốc cũng minh bạch ý tứ Nguyên Cảnh Khôn, anh không muốn nằm ngủ cùng dường với y, việc y không rõ là Nguyên Cảnh Khôn đang tốt mà vì cái gì lại sinh khí.
Cung Hi Nặc không có khả năng đi ngủ ở sô pha, nếu như ban đêm Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm đi vệ sinh nhìn thấy, còn ra thể thống gì, quá kì cục.
Cung Hi Nặc không nói qua chuyện tình cảm, cũng chưa cùng người khác yêu đương, không có kinh nghiệm tham khảo, căn bản không biết hiện tại dưới loại tình huống này, y hẳn là chủ động hảo ngôn hảo ngữ mà dỗ Nguyên Cảnh Khôn, hoặc là bịa ra một câu chuyện, đem chuyện này nị oai qua đi.
Kết quả, y ngơ ngác mà đứng nửa ngày, Nguyên Cảnh Khôn vừa giận, y liền lời nói cũng không dám nói.
Nguyên Cảnh Khôn nhắm mắt lại, chờ mãi chờ mãi, Cung Hi Nặc một chút phản ứng đều không có, càng nghĩ càng tới tức, đơn giản mặc kệ y, muốn ngủ chỗ nào thì ngủ, mặc xác chuyện của y.
Một hồi lâu, tủ quần áo truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, Cung Hi Nặc tìm nửa ngày, liền tìm một cái thảm lông cùng một cáu khăn trải giường, đem khăn trải giường trải đến trên mặt đất, thảm lông thì vừa ngắn vừa nhỏ, nằm ở trên sàn nhà cứng rắn, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Nguyên Cảnh Khôn quả thực là vô ngữ hỏi trời xanh, thế giới này như thế nào còn tồn tại con người này? Tính, ngủ trên mặt đất liền ngủ trên mặt đất đi, đáng lắm, cho anh khó chịu!
Nhưng Nguyên Cảnh Khôn rốt cuộc không đành lòng, xoay người thấy y đang ở cuộn tròn thân thể, thảm lông căn bản không đủ đắp, che đến đầu không đến chân, đành cho y bậc thang: "Lạnh hay không?"
"Không lạnh." Nền nhà có máy sưởi, xác thật không lạnh. Cung Hi Nặc hoàn toàn trì độn mà không minh bạch ý tứ của anh.
Nguyên Cảnh Khôn cắn răng, nhịn xuống lửa giận sắp bùng nổ, bất đắc dĩ mà thở dài.
Cung Hi Nặc nói xong mới suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, Nguyên Cảnh Khôn như vậy là ghen nha! Trong lòng mừng thầm, đầu óc chuyển động, ảo não vừa rồi không lợi dụng cơ hội tốt.
Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu, nhìn trên mặt đất, lại cho y một lần cơ hội: "Nói hay không nói?" Nghĩ thầm, lần này mà không nói rõ, anh đời này đều ngủ sàn nhà đi.
"Nói!" Cung Hi Nặc lần này không đợi anh nói xong, ôm gối đầu ngồi dậy, không chờ Nguyên Cảnh Khôn đồng ý, bò lên giường, nằm đối mặt với anh.
Nguyên Cảnh Khôn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười như không cười của Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc đầu để sát vào anh, ở trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái:" Anh cùng cô ấy, thật sự không có gì."
Nguyên Cảnh Khôn sắc mặt ửng hồng, cắn cắn môi, nhắm mắt lại, không nói chuyện.
Theo kiến nghị của Hạ Nhạc Phàm, Cung Hi Nặc tính toán mang Nguyên Cảnh Khôn ra cửa tản bộ, Hạ Nhạc Phàm mấy ngày trước nói cho Cung Hi Nặc, thích hợp vận động có thể trợ giúp sinh sản, Cung Hi Nặc nhớ kỹ, vừa lúc tiểu khu dân cư thưa thớt, thời tiết rét lạnh, mặc quần áo dày nặng, hẳn là sẽ không gây chú ý.
Nguyên Cảnh Khôn ngay từ đầu không quá muốn ra ngoài, bụng phùng lên cho dù mặc vào quần áo dày nặng đều như nhau nhìn thấy rõ ràng, nhịn không được Cung Hi Nặc hảo ngôn khuyên bảo, miễn cưỡng đáp ứng đang lúc hoàng hôn ra ngoài tản bộ.
Nguyên Cảnh Khôn ra cửa đối mặt với một vấn đề nan giải là buộc dây giầy, không thể cúi được, vô pháp buộc dây giày.
Lúc ra ngoài, Cung Hi Nặc ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày cho anh, phát hiện mu bàn chân anh đều sưng, đi giày thể thao không thể buộc dây quá chặt. Sau khi buộc xong dây giày giúp anh, lại giúp anh kéo lại khoá áo, cuối cùng hỏi:" quần áo có đủ ấm không?"
"Đủ rồi." Lúc Cung Hi Nặc ngồi xổm buộc dây giày cho anh, Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn nhìn chăm chú vào y, có chút ngượng ngùng.
Hai người ở trong tiểu khu đi bộ, trụi lủi nhánh cây không hề sinh khí mà trát thứ giống nhau mà sinh trưởng, trời đầy sương mù, mặt đường đều ướt, Nguyên Cảnh Khôn dần dần theo không kịp bước chân Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc không chú ý anh dừng ở phía sau, như cũ hướng phía trước đi.
Nguyên Cảnh Khôn sốt ruột muốn đuổi kịp y, trượt chân, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, cũng may Cung Hi Nặc ý thức được bên cạnh không người, xoay người một phen giữ chặt tay anh, đỡ lấy anh.
Nguyên Cảnh Khôn gắt gao mà cầm tay y, mượn lực đứng vững.
Cung Hi Nặc đơn giản không buông tay anh ra, hai người cũng không mang bao tay, không khí lạnh lẽo truyền đến trên tay, chỉ chốc lát sau, hai người tay đều bị đông lạnh đến lạnh lẽo.
Cung Hi Nặc dứt khoát nắm tay anh, đút vào túi áo mình, tiếp tục đi bộ.
Nguyên Cảnh Khôn từ lúc lớn đến bây giờ, lần đầu có người nắm tay đi đường, ấm không chỉ ở tay, mà còn ở tâm.
"Hay là chúng ta hôm nay chỉ đi thế thôi." Ở hoa viên tiểu khu đi hai vòng, Cung Hi Nặc dừng lại, cảm thấy không sai biệt lắm nên trở về, trưng cầu ý kiến Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn gật đầu đồng ý: "Hảo."
Hai người vào trong toà nhà, chờ đợi thang máy, Nguyên Cảnh Khôn tay vẫn luôn bị y nắm, còn đặt trong túi áo y.
Thẳng đến tiến sau khi vào thang máy, Nguyên Cảnh Khôn mới rút tay ra, Cung Hi Nặc lúc này mới ý thức được mình còn đang nắm tay anh, bất tri bất giác, thành thói quen nắm tay anh.
Ra khỏi thang máy, mở cửa nhà, Cảnh Hâm đang lau nhà. Hai người cũng chưa đi vào, không thể tùy tiện phá hư thành quả lao động của người khác, đứng ở bên ngoài kiên nhẫn mà chờ cho nền nhà khô.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Nhạc Phàm từ thang máy đi ra, trong tay xách theo vịt nướng, Cảnh Hâm mấy ngày hôm trước đột nhiên muốn ăn vịt nướng, Hạ Nhạc Phàm gần đây liên tục có ca phẫu thuật, vẫn luôn lo lắng, khó được có thời gian, chạy nhanh mua tới cho cậu.
"Em lại lau nhà? Anh nói, em mỗi ngày đem nền nhà lau so với mặt còn sạch hơn có ích lợi gì?" Hạ Nhạc Phàm oán giận.
Bên trong không truyền ra tới tiếng nói của Cảnh Hân, hẳn là đang lau trong phòng ngủ, không nghe được động tĩnh bên ngoài.
Nguyên Cảnh Khôn đứng đến mỏi mệt, mới vừa rồi đi ra ngoài vận động đã rất mệt, lúc này có điểm không đứng được, ở trước mặt Hạ Nhạc Phàm, cũng thể chống eo được, phần eo đau nhức càng thêm nghiêm trọng.
Cung Hi Nặc nhận thấy được anh không khoẻ, nền nhà còn chưa khô, không thể đi vào, chính là, anh lại đứng đến quá mệt mỏi, tiến lên vài bước, đột nhiên ôm lấy anh, đem toàn bộ thân thể anh ôm vào ngực.
Nguyên Cảnh Khôn trừng lớn đôi mắt nhìn Cung Hi Nặc tự nhiên như vậy, sắc mặt ửng đỏ, rũ mi, rốt cuộc còn biết Hạ Nhạc Phàm đứng ở một bên không, quá ngượng ngùng.
Hạ Nhạc Phàm thông minh, vì tránh cho xấu hổ không cần thiết, nhanh chóng xoay người, đối mặt với mặt kính thang máy bóng loáng sửa sang lại kiểu tóc, bên trong chiếu rọi thân ảnh Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn đang ôm nhau, không nhịn được cười trộm.
Cảnh Hâm dẫn theo cây lau nhà mới vừa đi tới cửa, bị trước mắt cảnh tượng kinh hách trụ, lập tức quay người đi, lắp bắp mà nói:
"Cung...... Cung tổng, Nguyên...... Nguyên...... Nguyên tiên sinh, có thể đi vào, đã sắp khô rồi"
Nguyên Cảnh Khôn tránh ra thoát khỏi cái ôm ấm áp của Cung Hi Nặc ôm ấp, dẫn đầu tiến vào trong nhà.
Cung Hi Nặc cùng Hạ Nhạc Phàm một cái ý nghĩ: Như thế lau nhanh như vậy? Cung Hi Nặc đi theo phía sau anh, Nguyên Cảnh Khôn đã đi trên bậc thang, xoay người thấy kính mắt của y bị bịt kín một tầng sương, lo lắng y nhìn không được: "Còn thấy được không? Muốn hay không em đỡ anh?"
Cung Hi Nặc tháo kính xuống, hài hước: "Anh giống người mù à?"
Nguyên Cảnh Khôn cười cười, chờ y cùng nhau trở lại phòng ngủ.
Ngoài phòng Cảnh Hâm bị Hạ Nhạc Phàm quở trách: "Anh nói em thật là, sao không lau thêm tí nữa? Mà cũng đúng thôi, đâu có gì là dễ dàng đâu?"
Buổi tối trước khi ngủ, Cung Hi Nặc cố ý đem tới một chậu nước ấm, thỉnh giáo Hạ Nhạc Phàm, trước khi ngủ ngâm nước nóng chân sẽ bớt sưng phù. Cung Hi Nặc một khắc không chậm trễ, tự mình lập tức chấp hành.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở mép giường thoải mái mà đưa chân, Cung Hi Nặc ngồi xổm phía trước, dùng tay lau lau nước, hỏi: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu.
Cung Hi Nặc nhíu mày, Nguyên Cảnh Khôn tựa hồ thật lâu không có cắt móng chân, móng chân có chút dài, lau khô chân cho anh, lấy ra bấm móng tay, đem chân anh đặt trên đùi, vì anh cắt móng chân.
Nguyên Cảnh Khôn ngay từ đầu sống chết không cho y cắt, tiếc rằng hiện tại thể lực không bằng y, giãy giụa không được, bị y gắt gao mà đè lại hai chân, không thể động đậy.
Cung Hi Nặc cẩn thận mà từng chút từng chút cắt móng chân, cắt xong lại đem ngón chân dũa lại, cuối cùng mới đeo tất vào cho anh, đỡ anh nằm xuống.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên ở trong lòng ý thức được, anh thế nhưng dần dần mà hình thành thói quen được Cung Hi Nặc cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, anh bắt đầu ỷ lại người nam nhân này, kể cả tâm lý hay thân thể, Cung Hi Nặc trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.
Ý nghĩ như vậy vừa hiện lên trong đầu liền ngay lập tức bị anh phủ nhận, Cung Hi Nặc đối tốt với anh, phân nửa là vì hài tử trong bụng, mà không phải vì anh. Hài tử ở trong thân thể anh, vì thế Cung Hi Nặc không thể nào không đối tốt với anh, nếu sau này hài tử rời khỏi trên người anh, như vậy quan hệ của bọn họ sẽ thế nào?
Mọi việc sau này, rốt cuộc sẽ đi đến đâu?
Nguyên Cảnh Khôn nhân sinh lần đầu tiên hoàn toàn nắm không chắc được phương hướng.