Thời tiết đầu xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi đầy sức sống.
Gió mát thổi nhẹ phảng phất qua gương mặt, mang cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Hoa viên trong biệt thự, bóng của một lớn một nhỏ phản chiếu trên cỏ xanh mướt, trong không khí tràn đầy âm thanh vui cười thấp thoáng.
"Ba ba......"
Cách đó không xa, một bé gái chạy vội lại đây.
Đôi mắt to ngập nước như hai viên đá quý ở trên gương mặt, lông mày cong cong, lông mi dày cong phía dưới hơn nhấp nháy, chóp mũi nhỏ hơi nhếch lên, phía dưới là môi mỏng đỏ đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, dây buộc tóc màu phấn hồng ở trên đầu rung động như một con bướm đang bay, quanh thân lộ ra hấp dẫn đáng yêu.
"Viện Viện, đừng chạy, cẩn thận ngã!"
Đi theo phía sau bé gái là một cô gái thân người mảnh khảnh, mặc một chiếc áo màu vàng nhạt cùng chân váy màu xám dài đến đầu gối, thành thục mà không hề mất đi sự trẻ trung, hai ba bước liền chạy đến chỗ bé con, đem bé gái ôm vào ngực, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Đứng cạnh bên bàn là một nam nhân trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, cái trán trơn bóng rũ vài sợi tóc, sống mũi cao thẳng cùng một chiếc kính gọng vàng, mím chặt môi, hai tay khoanh trước ngực, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện.
Cô gái trẻ kia không phải ai xa lạ mà chính là Dư Quý Dư đã lâu mới trở về. Bé gái đang được cô ôm chính là con gái của Dương Nghệ Thanh, Cung Hi Nặc đặt tên cho bé là Cung Tỉ, nhũ danh là Viện Viện.
Dư Quý Dương sau khi Cung Tỉ sinh không bao lâu liền về nước, đối với bên người Cung Hi Nặc xuất hiện thêm một hài tử không khỏi kinh ngạc, không thể nào không ghi ngờ.
Cung Hi Nặc không nói cho nàng lời nói thật, mặc kệ Dư Quý Dương như thế nào nghiêm hình khảo vấn, kiên trì công bố Cung Tỉ là hắn nhận nuôi cô nhi.
Dư Quý Dương thật lâu mà nhìn Cung Tỉ, bé lớn lên xác thật không giống Cung Hi Nặc, khả năng là con của Cung Hi Nặc rất thấp. Bất quá, cô vẫn là thực hoài nghi, không thể lý giải Cung Hi Nặc vì sao bỗng nhiên vì sao lại nhận nuôi một hài tử.
Cung Tỉ là một hài tử ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tính cách an tĩnh, không thích khóc nháo, tùy tiện cho bé một cái món đồ chơi, bé có thể yên lặng mà ngồi ở trên giường nhỏ chơi một ngày, đều không cần người dỗ hay chơi cùng với bé.
Dư Quý Dương thập phần thích bé, bỏ nghi ngờ về thân phận, bé xác thực là một bảo bảo khiến người yêu thích.
Dư Quý Dương mỗi năm đều sẽ giành ra thời gian trở về thăm bé, đặt biệt là lúc Tết âm lịch, ngay gần sinh nhật Cung Hi Nặc, cô đều sẽ ở lại đến tận sau tháng giêng mới đi.
Cung Tỉ lúc học nói chuyện, Dư Quý Dương cố ý dạy Cung Tỉ gọi cô là mẹ. Cung Hi Nặc không ngăn cản, gọi tới gọi đi, cô bất quá chỉ là mẹ của Cung Tỉ trên danh nghĩa, chính xác mà nói chỉ là một đặc thù xưng hô Cung Tỉ giành cho cô.
"Mẹ, con yêu mẹ!" Cung Tỉ ngồi ở trong lòng Dư Quý Dương, phát ra âm thanh trong trẻo.
Dư Quý Dương cao hứng mà hôn hôn Cung Tỉ, khen bé: "Viện Viện, hảo đáng yêu. Nói lại lần nữa a."
"Vậy ba ba thì sao?" Cung Hi Nặc khom lưng, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé, dò hỏi.
Cung Tỉ nhìn y, quay đầu đi, cự tuyệt: "Không có!"
Dư Quý Dương cười nói: "Ha hả, những lời này chính chỉ giành cho mẹ thôi nha!"
Cung Hi Nặc không so đo Cung Tỉ đãi ngộ khác nhau, ngồi ở bên người bé, bưng cốc cà phê lên, lại không uống, đôi tay cầm cốc, cảm thụ được ấm áp.
"Ai, không phải bạn chiều có bạn đến chơi sao. Hảo, cùng Cần tẩu đi ngủ đi." Dư Quý Dương đem Cung Tỉ đôi mắt đã mơ hồ đến không mở ra được giao cho Cần tẩu.
Cần tẩu ôm Cung Tỉ, rút đồ chơi trong tay bé ra, đi vào trong nhà.
Dư Quý Dương một lần nữa trở lại ngồi ở ghế, nhìn chằm chằm Cung Hi Nặc, không tiếng động mà thở dài:" Hi Nặc, anh rất khác so với trước đây"
Cung Hi Nặc ngẩng đầu, đối mặt ánh mắt của cô:" Có sao? chỗ nào không giống?"
" Anh ánh mắt luôn hàm chứa tưởng niệm, còn có, tâm anh giống như đã bị chiếm giữ rồi " Dư Quý Dương dùg giác quan thứ của phụ nữ mà phân tích trạng thái gần đây của Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc không nói chuyện, đứng dậy đi đến giữa vườn, dừng lại, nhìn lên bầu trời xa xa phía trước có tầng tầng lớp lớp đám mây, tay đút trong túi quần, cúi đầu, mày nhăn laị.
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt, ba năm đã qua.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Nguyên Cảnh Khôn, em đã rời khỏi anh, suốt năm.
Em đang ở đâu? Sống tốt không?
Cung Hi Nặc lúc Nguyên Cảnh Khôn rời đi nửa năm, trước sau đấu tranh muốn hay không tìm được anh. Y không phải là trên trời dưới đất gì cũng biết, nhưng bản lĩnh tìm ra một người đương nhiên vẫn có.
Cung Hi Nặc rốt cuộc hạ quyết tâm phải biết rằng Nguyên Cảnh Khôn rốt cuộc trốn ở chỗ nào, Vương Ngọc Trung trong hai ngày ngắn ngủi liền tìm được Nguyên Cảnh Khôn.
Cung Hi Nặc ở nhận được điện thoại của Vương Ngọc Trung, nội tâm mâu thuẫn, chờ mong nhưng lại sợ hãi. Cảm xúc phức tạp không rõ này, làm y lùi một bước, ở thời điểm Vương Ngọc Trung sắp mở miệng liền tắt máy.
Cung Hi Nặc không phải không muốn biết Nguyên Cảnh Khôn ở đâu thì có thể làm gì. Nguyên Cảnh Khôn nếu đã không muốn xuất hiện trước mặt y, như vậy kết quả thật miễn cưỡng, đơn giản chỉ làm tổn thương nhau.
Cung Hi Nặc không có đến tìm, mà là lựa chọn từ bỏ.