Hồ Nam khoanh tay, đứng ở trước cửa kính sát đất, nhìn cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài, trong một đêm, phảng phất mà già đi rất nhiều. Sự tang thương không tự bất giác mà bò đến trên mặt, trong hai mắt bao hàm thê lương.
Hoắc Bá Thanh ngồi ở sô pha phía xa cảm nhận được trên người anh phát ra sự bi thương, không tiếng động mà thở dài, đi đến bên người anh, đưa cho anh một điếu thuốc: "Hồ Nam, tôi hiểu tâm tình của anh hiện tại, anh tiếc hận, anh đau lòng, anh mất mát, anh thất bại, không đơn giản là mình tôi, Hi Nặc cũng rất rõ ràng. Cho nên, mặc kệ anh làm cái gì, nói gì đó, cậu ấy đều không phản bác cùng đấu tranh, cũng không có oán giận cùng phẫn nộ, bởi vì, cậu ấy cảm thấy thực có lỗi với anh."
Hồ Nam nhận điếu thuốc, lấy ra bật lửa ra, hít sâu một ngụm, nhả ra một làn khói trắng toả ra bao phủ giữa y và Hoắc Bá Thanh.
"Tôi tin, toàn bộ công ty, trừ bỏ anh, không có ai có thể hiểu rõ Hi Nặc đến vậy. Kỳ thật anh trong lòng so với bất kì người nào chắc chắn rõ ràng, Hi Nặc cũng không phải con rối, anh mấy năm nay xác thật có trợ giúp cậu ấy, điều này không thể nào phủ nhận, chính là, phần giúp đỡ này cũng là cực kỳ bé nhỏ. Đại đa số đều là cậu ấy hoàn toàn dựa vào năng lực cùng học thức của chính mình, mà lấy được thành tích hiện giờ. Cậu ấy có suy nghĩ của chính mình, có cuộc sống riêng, anh yêu quý cùng quan tâm cậu ấy, không thể không theo nguyên tắc, không có giới hạn như vậy. Yêu thương một cách quá mức bá đạo, đó là biến tướng khống chế. Mặc kệ Hi Nặc sau này lựa chọn cùng ai ở bên nhau, hoặc là, cả đời độc thân, đều là quyền lợi của cậu ấy, không người nào có thể can thiệp. Đúng là, anh đối với Hi Nặc, đích xác có quá nhiều kỳ vọng, quá nhiều ký thác, chính là, anh không thể đem kỳ vọng cùng ký thác của anh biến thành gánh nặng cho cậu ấy. Hồ Nam, anh đã từng tuổi này, đối với có một số việc, chẳng lẽ còn không suy nghĩ được sao?"
Hoắc Bá Thanh vẫn chưa châm điếu thuốc cầm trong tay, trước khi hắn nói chuyện với Hồ Nam, Clarence đã liên hệ trước với Hồ Nam.
Bất quá, Hoắc Bá Thanh cho rằng Trung Quốc và Phương Tây tư duy tồn tại sai biệt, cho nên, nhìn từ một góc độ khác mà cùng Hồ Nam nói vài câu, hy vọng có thể xoá bỏ đi mẫu thuẫn giữa anh cùng Cung Hi Nặc, có kết cục hoàn mỹ.
Hồ Nam yên lặng một lúc, quay đầu, đứng bên người Hoắc Bá Thanh, nặng nề mà thở dài: "Có lẽ, tôi sai thật rồi."
Hồ Nam ở khách sạn tự hỏi suốt một ngày, về chuyện nói với báo chí tin tức Cung Hi Nặc sẽ cùng Phàn Ninh đính hôn, anh xác thật là thiếu thiếu suy xét, quá qua loa.
Đối với chuyện Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn ở bên nhau, cách anh làm lại có chút quá phận cùng bá đạo.
Mặc kệ nói thế nào, anh chỉ là hy vọng Cung Hi Nặc có thể sống càng ngày càng tốt, có thể sống một cuộc sống có giá trị nhất mà người đời không thể phán xét.
Anh chưa bao giờ từng nghĩ đến, có một ngày, anh cư nhiên sẽ trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của Cung Hi Nặc, sẽ cùng Cung Hi Nặc đi đến xung khắc như nước với lửa thế này.
Hồ Nam ở lúc Hoắc Bá Thanh nói bỗng nhiên tỉnh ngộ, kỳ thật, tranh tới tranh đi, nói đến nói đi, anh đơn giản là hy vọng Cung Hi Nặc sống hạnh phúc mà thôi.
Nếu, y hiện tại cảm thấy hạnh phúc, như vậy, cùng ai ở bên nhau, sống thế nào liền không càn so đo. Hồ Nam như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, đem tàn thuốc ném vào gạt tàn, vỗ vỗ tay: "Đặt vé máy bay thôi."
Xuyên qua hành lang khách sạn, Vương Ngọc Trung đi theo bên người Cung Hi Nặc, trong tay cầm một trương danh sách: "Cung tổng, bên truyền thông đều đã đến rồi"
Cung Hi Nặc một thân âu phục màu xám bạc, không đeo caravat, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, không như lúc trướ nghiêm túc cùng sang trọng.
"Hảo, đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Đều chuẩn bị tốt rồi ạ." Vương Ngọc Trung đẩy cửa phòng tiếp khách, đi theo y vào trong.
"Ngượng ngùng, làm các vị đợi lâu." Cung Hi Nặc cởi cúc áo vest, mang theo mỉm cười hiếm thấy, ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Vương Ngọc Trung đem một phần qua tinh xảo đặt trước mặt các phóng viên, đưa xong quà tặng giá trị xa xỉ, đứng im ở phía sau Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc sờ sờ lông mày, chuẩn bị từ ngữ: "Như vậy, lúc trước có tin tức nói rằng tôi sẽ cùng Phàn Ninh tiểu thư đính hôn, hiện tại, tôi làm sáng tỏ một chút, hoàn toàn không có việc này, đây là hiểu lầm. Cho nên, tôi hy vọng các vị không cần tiếp tục đưa bất kì tin nào liên quan đến chuyện này"
Các phóng viên đang ngồi hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó khe khẽ nói nhỏ, cuối cùng, mấy phóng viên tỏ vẻ: "Một khi đã như vậy, như vậy chúng tôi trở về liền viết một bài thanh minh, giải thích rõ ràng chuyện này. Còn có, tạo thành bất tiện cho ngài, mong rằng ngài tha thứ."
"Giải thích thanh minh liền không cần, chỉ cần không tiến hành đưa tin là được, chuyện này, đến đây kết thúc." Cung Hi Nặc không muốn lại lần nữa bị đẩy đến lên đầu trang.
Vương Ngọc Trung tiến lên một bước: "Cung tổng cố ý ở khách sạn đặt tiệc khoản đãi các vị, mong rằng các phóng viên không chê."
Cung Hi Nặc không ở lại cùng các phóng viên ăn cơm, lưu lại Vương Ngọc Trung tiếp khách.
Cung Hi Nặc đối với truyền thông luôn bảo trì tốt quan hệ hợp tác, cho nên, các nhà truyền thông lớn đối với công ty bọn họ thái độ tương đối khoan dung, rất ít khi đưa tin bất lợi, luôn là tận lực mà đưa tin chính xác.
Cung Hi Nặc càng sẽ không bởi vì việc tư mà cùng truyền thông nháo loạn, lại nói, như vậy không phù hợp với phong cách làm việc cũng như tính cách của y.
Sân bay rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, Hồ Nam cùng Cung Hi Nặc mặt đối mặt đứng, Hoắc Bá Thanh cùng Dư Quý Dương cách xa bọn họ xa một ít, không phiền hai người bọn họ cáo biệt.
Cung Hi Nặc cúi đầu, mang theo tâm tình áy náy, muốn nói rất nhiều lời, rốt cuộc hóa thành một câu: "Thực xin lỗi."
Hồ Nam thế nhưng liền hiểu, đối mặt với Cung Hi Nặc mâu thuẫn cùng tự trách, anh trừ bỏ đau lòng, rốt cuộc không có thêm loại cảm giâc thứ hai nào.
Hồ Nam một phen ôm thân thể đơn bạc của y, một cánh tay gắt gao vỗ vai của y: "Hảo hảo chiếu cố chính mình."
Cung Hi Nặc ôm lấy anh, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Ân, anh cũng vậy."
Hồ Nam buông anh ra, nhíu mày, do dự nửa ngày, thấp giọng nói: "Thay anh xin lỗi cậu ấy, anh ngày đó quá nóng giận, nói không lựa lời"
Cung Hi Nặc còn không có trả lời anh, Hồ Nam nhanh chóng xoay người, đi nhanh đến nơi làm thủ tục, không cho y có hội nói chuyện.
Hoắc Bá Thanh theo sau, hướng Cung Hi Nặc cười cười, làm dấu hiệu gọi điện, Dư Quý Dương dơ hai cái ngón tay cái, bày ra một thắng lợi tư thế.
Cung Hi Nặc rốt cuộclộ ra tươi cười nhẹ nhàng ra xưa nay chưa từng có, hướng bọn họ xua xua tay, nhìn theo bọn họ đi vào.
Ra khỏi sân bay, nhìn máy bay đang dần dần cất cánh, mới biết hoá ra cuộc sống này kỳ thật rất đơn giản.
Cung Hi Nặc hao hết sức lực, nỗ lực khuyên bảo Nguyên Cảnh Khôn dọn đến biệt thự ở, Nguyên Cảnh Khôn ban đầu mặc kệ y nói như thế nào, kiên quyết không đồng ý.
Sau này, Cung Hi Nặc bất đắc dĩ lấy Cung Tỉ ra, nghĩ đến mỗi ngày phải nhìn thấy con gái, chỉ có thể dọn đến biệt thự ở. Bằng không, nếu đưa Cung Tỉ dọn ra, là căn bản là việc không có khả năng.
Vì Cung Tỉ, Nguyên Cảnh Khôn cuối cùng khuất phục Cung Hi Nặc, đáp ứng dọn đến biệt thự.
"Bảo bối, em ở đâu?" Cung Hi Nặc tan tầm về nhà, đứng ở cửa phòng để quần áo thăm dò.
Nguyên Cảnh Khôn trốn sau quần áo, nghẹn cười: "Anh tìm xem a."
Cung Hi Nặc đi vào bên trong, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy hai chân Nguyên Cảnh Khôn lộ ở bên ngoài, phòng để quần áo của bản thân không lớn, căn bản không che nổi một người. Bất quá,y vẫn cố ý lay lay quần áo: "Rốt cuộc ở đâu?"
Nguyên Cảnh Khôn một tiếng động không phât ra, dùng quần áo che lại thân thể, chờ Cung Hi Nặc tìm tới.
Cung Hi Nặc chậm rãi tới gần anh, một phen kéo quần áo trước mặt anh lên, nghiêng người ôm lấy anh: "Bắt được rồi!"
"Anh mỗi lần đều không thể tìm lâu hơn một tí sao?" Nguyên Cảnh Khôn oán trách y, còn không đến ba phút, liền bị y thoải mái mà bắt được, thật không thú vị.
"Tìm không thấy em, anh liền tiêu rồi." Cung Hi Nặc ở bên tai anh nhẹ nói.
Chơi trốn tìm cơ hồ trở thành tiết mục trình diễn mỗi ngày của hai người bọn họ, một người trốn một người tìm, có một phen lạc thú ở trong đó.