Chạng vạng, Hạ Nhạc Phàm theo lệ đến phòng bệnh kiểm tra, thấy Nguyên Cảnh Khôn dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ. Hạ Nhạc Phàm không biết Cung Hi Nặc đối anh có cảm giác như thế nào, nhưng Nguyên Cảnh Khôn mang lại cho hắn cảm giác thanh đạm ưu nhã, tỷ như hiện tại bộ dáng của anh giống như không có quan hệ với thế gian này, một bộ dáng cấm dục, một loại cảm giác an bình không nhiễm bụi trần, anh có thể khiến cho lòng người cảm thấy yên tĩnh hơn.
"Cảm giác tốt hơn một chút không? Có muốn ăn gì không?" Hạ Nhạc Phàm đi qua, cố ý nhẹ bước chân để tránh làm anh kinh hãi.
Nguyên Cảnh Khôn nghe được động tĩnh xoay đầu lại trả lời hắn " Tốt rồi, không muốn "
"Phẫu thuật so với tôi tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều, thân thể của anh rất tốt, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì " Hạ Nhạc Phàm cố bắt chuyện để nói, vì kỳ thật anh không biết nên cùng Nguyên Cảnh Khôn nói cái gì.
Nguyên Cảnh Khôn cúi đầu, tầm mắt thực bình thản dừng lại trên bụng nhỏ, thần sắc phức tạp, trong lòng còn rất nhiều nghi vấn.
Hạ Nhạc Phàm thấy suy nghĩ của anh đã bay đến tận đâu rồi, không biết phải nói lời nào cho phải nên không dám mở miệng.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhạc Phàm rốt cuộc nhịn không được, muốn chấm dứt nghi hoặc trong lòng: " Tôi không biết có thể hỏi chuyện này được hay không, anh với Cung tiên sinh là quan hệ gì? "
Nguyên Cảnh Khôn giương mắt nhìn hắn, cự tuyệt trả lời vấn đề, thân thể trượt xuống một chút, kéo chăn lên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Nhạc Phàm thoáng cái mất mặt, sờ sờ cái mũi, không khí tràn ngập xấu hổ, tính toán mau rời khỏi đây.
Thời điểm vừa ra đến cửa, lại bị Nguyên Cảnh Khôn gọi lại: " Từ từ "
"Ân? Có việc?" Hạ Nhạc Phàm dừng bước, xoay người hỏi.
"Anh......" Nguyên Cảnh Khôn không có mở mắt lên, dừng một chút. "Anh biết đứa nhỏ này là của ai sao?"
Hạ Nhạc Phàm hơi kinh ngạc, xem ra Cung Hi Nặc vẫn chưa đem tình hình thực tế nói cho anh biết, lạnh lùng cự tuyệt: "Thứ cho tôi không thể nói."
Nghe được tiếng cửa bị đóng lại, Nguyên Cảnh Khôn mở mắt ra, bàn tay sờ trên bụng nhỏ, tràn ngập nghi vấn: Con rốt cuộc là ai? Mà người ấy lại là ai?
Liên tiếp hai ngày, Nguyên Cảnh Khôn cũng chưa nhìn thấy Cung Hi Nặc, lo cho sinh hoạt hàng ngày của anh là Cảnh Hâm.
Nguyên Cảnh Khôn nói rất ít, Cảnh Hâm mỗi ngày yên lặng mà hầu hạ anh ăn cơm, uống nước, tản bộ, ngủ......
Cảnh Hâm không hỏi anh, anh có thể cả ngày không nói một câu. Có đôi khi, Cảnh Hâm tự mình lầu bầu, cũng may, cậu thật sự xứng với cái chức thư ký cao cấp, mặc kệ Nguyên Cảnh Khôn thái độ lạnh nhạt đến đâu, cậu vẫn kiên trì chiếu cố anh.
Cung Hi Nặc dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, Nguyên Cảnh Khôn rất muốn biết y rốt cuộc ở nơi nào, vì sao lại không lộ mặt. Nhưng lònh tự trọng mãnh liệt nhắc nhở anh, không được hỏi, không thể hỏi.
Xuất viện hôm nay, Cung Hi Nặc không có tới.
Hết thảy thủ tục đều là Cảnh Hâm xử lý, Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm tương đối quen thuộc, dù sao cũng thư ký thân cận bên người Cung Hi Nặc, mọi việc đều do cậu ta bận trước bận sau, chạy tới chạy lui.
"Ai, cái kia Nguyên Cảnh Khôn rốt cuộc tìm thấy ở đâu vậy?" Hạ Nhạc Phàm không hỏi được gì từ miệng Nguyên Cảnh Khôn, đành phải chuyển hướng qua Cảnh Hâm hỏi thăm.
"Ân? Chính là tôi tìm tới." Cảnh Hâm một bên điền biểu xuất viện một bên trả lời hắn.
"Cậu tìm tới? Vậy cậu từ nơi nào tìm được?" Hạ Nhạc Phàm dò hỏi tới cùng.
"Một bằng hữu có tư liệu của anh ta, hình như là tư liệu do bệnh viện lúc anh ta tới khám bệnh lưu lại, ôi tôi quên rồi. " Cảnh Hâm chuyên tâm mà điền, mơ hồ trả lời.
"Úc. Kia......"
Hạ Nhạc Phàm còn chưa kịp hỏi câu kế tiếp thì đột nhiêm bị Cảnh Hâm đem tệp giấy dơ lên đập vào đầu hắn, kêu lên: " Anh nhìn xem, anh đừng có mà hỏi tôi cái gì nữa, tôi viết sai hết rồi, lại phải viết lại, phiền anh tránh ra"
Hạ Nhạc Phàm mặt bị hắn đánh đau, không khỏi oán trách: "Ai, như thế nào lại oán tôi? Rõ rành do cậu quá lơ là. Uy uy uy, cậu đem tôi đánh hủy dung, cậu đến phụ trách!"
"Đều là anh làm tôi phân tâm hiểu không? Hỏi đông hỏi tây, có bản lĩnh anh đi mà hỏi Cung tổng a! " Cảnh Hâm oán hận mà lại lấy một tờ biểu mẫu đăng ký xuất viện, một lần nữa điền lại.
Hạ Nhạc Phàm trợn trắng mắt, nghĩ thầm: Tôi nếu có thể hỏi Cung Hi Nặc, còn phải đến cùng cậu dong dài sao?
Cảnh Hâm điền xong biểu đăng ký xuất viện, đem giao cho hộ sĩ trực ban. Hạ Nhạc Phàm đột nhiên thiện tâm quá độ, muốn giúp cậu an bài việc xuất viện. Cảnh Hâm rất là cảnh giác mà nhìn hắn, không biết hắn có cọng dây thần kinh nào hỏng không hoặc là có mục đích khác.
Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh, đồ vật sớm đã thu thập thỏa đáng, chỉnh chỉnh tề tề mà đặt trên bàn trà pha lê trong suốt.
Trên sô pha Nguyên Cảnh Khôn sắc mặt đạm nhiên, hai chân vắt chéo, đôi tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, mặc áo sơ mi màu lam, quần tây mau xám, giày đan đen, vớ màu trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn thẳng mặt đất, bình thản ung dung mà chờ Cảnh Hâm.
Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng anh như vậy, Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm lại có loại cảng giác không dám tới gần, như là sợ sẽ phá hỏng như là sợ phá hư cảnh sắc trời ban. Cảnh Hâm đến gần một chút, Hạ Nhạc Phàm ngừng ở trước cửa.
"Nguyên tiên sinh, chúng ta có thể đi rồi." Cảnh Hâm đến xách vali loại nhỏ.
"Tôi tới giúp cậu." Hạ Nhạc Phàm bước xa tiến lên, xách một túi du lịch khác.
Nguyên Cảnh Khôn chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau bọn họ, đi đến trước cửa, quay đầu lại đánh giá phòng bệnh không lớn không nhỏ một lần. Trong ánh mắt bao hàm tâm tư người khác nhìn không thấu, làm như vậy, đến tột cùng có đáng giá hay không, đúng hay không?
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm đi trước đến trước cửa viện, Cảnh Hâm buông vali trong tay dùng chìa khóa mở cốp xe ra sau xe: "Bỏ vào đây đi."
Hạ Nhạc Phàm đem túi du lịch bỏ vào, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục đề ra nghi vấn: "Ai, cậu xác định Cung tiên sinh cùng vị này Nguyên Cảnh Khôn này trước không quen biết sao?"
Cảnh Hâm kỳ quái mà liếc mắt nhìn hắn một cái: "Anh giống như đối Nguyên Cảnh Khôn thực cảm thấy hứng thú nha?"
Hạ Nhạc Phàm ho nhẹ một tiếng, xác thực mà nói, hắn đối Cung Hi Nặc càng cảm thấy hứng thú.
"Tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi."
Hỏi đến rõ ràng như vậy, mà vẫn là tùy tiện hỏi hỏi? Cảnh Hâm lắc đầu nhỏ, chân mày nhăn lại, cắn môi nhỏ, bộ dáng suy tư: "Anh rất có vấn đề a! Nói một chút đi, anh rốt cuộc muốn biếi cái gì?"
"Không có. Thật là, tôi đã nói là tùy tiện hỏi!" Hạ Nhạc Phàm mạnh mẽ mà đóng cốp xe lại.
Cảnh Hâm còn muốn hỏi tiếp, Nguyên Cảnh Khôn từ bệnh viện đi ra, hai người không thể không kết thúc cuộc nói chuyện với nhau. Hạ Nhạc Phàm cùng anh đi ngang qua nhau, không biết là có phải ảo giác hay không, ngửi thấy trên người anh có một mùi hương nhàn nhạt thanh khiết cảm giác bức người xông thẳng vào mũi, lan ra khắp đầu óc. Cảnh Hâm chạy chậm lại, mở cửa ghế sau, để Nguyên Cảnh Khôn ngồi rồi trở lại ghế lái, khởi động xe rời đi. Hạ Nhạc Phàm đứng ở trước cửa, nhìn xe chở Nguyên Cảnh Khôn rời đĩna, càng thêm hoài nghi: Anh ta, rốt cuộc là ai?
Xe ngừng lại ở bên ngoài tiểu khu, tiểu khu không nhiều nhà lắm, dân cư rất ít, nơi nơi đều là cây xanh lớn. Nơi này là do Cung Hi Nặc hao tổn tâm cơ mà tìm, khó được ở trong thành phố lớn có thể tìm được một nơi yên tĩnh, vứng vẻ như này. Điều duy nhất không vừa ý là nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, phải lái xe tầm giờ mới đến, mua bán hơi bất tiện.
Cung Hi Nặc coi trọng nơi này vì an tĩnh, xa xôi. Y yêu cầu như vậy là cần một nơi có thể kín đáo, sẽ tránh không bị quấy nhiễu, nơi này giống như một bảo tàng tư mật không thể để người khác biết. Nhà chung cư nhưng không phải để xe vào tầng hầm mà lại có một khoảng sân phía trước có thể đỗ luôn được xe. Cảnh Hâm đỗ xe xong, xuống xe mở cốp đem hành lý ra rồi lại mở cửa cho Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn xuống xe sau, mới có cơ hội quan sát một lần toàn cảnh tiểu khu. Tuy là ban ngày, nhưng tiểu khu thập phần yên tĩnh, rất ít nhìn thấy bóng người. Cảnh Hâm xách hành lý, cầm lấy túi du lịch đi phía trước dẫn đường. Nguyên Cảnh Khôn đi sau theo cậu, tiến vào trong toà nhà, đền trước thang máy, bọn họ sau này sẽ ở tầng .
Ra khỏi thang máy, Cảnh Hâm đem đồ vật trong tay đặt xuống đất, móc chìa khoá mở cửa để Nguyên Cảnh Khôn tiến vào. Nguyên Cảnh Khôn sau khi bước vào, đứng ở cửa tầm mắt quét qua toàn bộ phòng ở: đây là một căn phòng không quá lớn, chính diện là một căn phòng nhỏ, bên phải là nhà ăn, ở phía bên trong ban công là nhà bếp, bước lên hai bậc thang đối diện là phòng ngủ chính, bên phải không lớn không nhỏ là phòng khách, bên trái là phòng vệ sinh. Phòng ở kết cấu trang trọng, gọn gàng, sàn nhà lát đá cẩm thạch đen, tường sơn trắng, đồ dùng trong nhà chủ yếu là màu hồ đào, bài trí đơn giản. Trừ bỏ một vài món đồ dùng tất yếu, cũng không có đồ vật trang trí.
Hành lý là do Nguyên Cảnh Khôn mang tới, Cảnh Hâm đem nó đặt ở phòng ngủ chính, thấy Nguyên Cảnh Khôn vẫn luôn đứng ở cửa, do dự một chút, mới mở miệng: "Cái kia, Nguyên tiên sinh, ngài vào đi."
Nguyên Cảnh Khôn đi lên bậc thang, tiến vào phòng ngủ chính.
Cảnh Hâm đem đồ vật trong túi du lịch lấy ra, bất quá chỉ là một chút dồ dùng lúc Nguyên Cảnh Khôn nằm viện.
Nguyên Cảnh Khôn ở phòng ngủ sắp xếp lại chút đồ lấy từ hành lý, bất quá chỉ ở lại một thời gian, anh chỉ mang đến một ít quần áo cùng một chút sách hay xem.
"Nguyên tiên sinh, ăn cơm."
Rất nhanh, đã đến giờ cơm trưa.Tay nghề nấu ăn của Cảnh Hâm rất tốt, hương vị rất hấp dẫn. Vài món ăn đơn giản, cộng thêm một chén cháo gạo trắng đặc, Nguyên Cảnh Khôn ăn ngon đến no bụng.
Buổi chiều, Cảnh Hâm ở trong phòng nhỏ lên mạng, Nguyên Cảnh Khôn ở phòng ngủ chính nằm đọc sách, nhìn một lúc liền mơ màng buồn ngủ. Đem sách đặt ở bụng, ngủ trưa.