Chu Anh Tuấn lợi dụng quan hệ, tổ chức cuối tuần ra biển du ngoạn.
Cung Hi Nặc nhắc đến với Nguyên Cảnh Khôn để hỏi ý kiến của anh, Nguyên Cảnh Khôn không biết nên thế nào, hỏi lại Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc ngẫm lại, đi ra ngoài giải sầu là lựa chọn không tồi, có thể giảm bớt một chút tâm tình của y gần đây, thứ hai là giúp Nguyên Cảnh Khôn có thể hít thở không khí mới mẻ, ở nhà mãi sẽ buồn, dễ dàng sinh bệnh.
Cuối tuần thời tiết không tồi, vân đạm phong khinh, nhiệt độ không khí không cao không thấp, thích hợp ra ngoài du ngoạn.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn trên người mặc đồ thể thao màu trắng, một đường nắm tay nhau đi đến bến tàu, bởi vì kẹt xe nên làm bọn họ đến trễ.
Hai người một trước một sau rảo bước tiến lên du thuyền, Nguyên Cảnh Khôn mới phát hiện cánh tay Tống Diệp Dương bị bó bột, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Diệp Dương bất đắc dĩ mà giải thích: "Ai, người già rồi, vô dụng. Lúc xuống cầu thang, không chú ý, thế là bị ngã lăn theo bậc tang, gãy tay"
Chu Anh Tuấn đứng bên cạnh anh tức giận mà sửa đúng cách nói của anh: "Còn nói còn nói, đều là tại Cầu Cầu nháo, nếu không phải sợ dẫm vào chân nó, thì sẽ bị ngã chắc?"
"Đều bị thương như vậy, còn ra ngoài sao?" Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy anh hiện tại hẳn là thành thật mà ở nhà hảo hảo dưỡng thương.
"Đây chẳng phải là bởi vì bị thương nên mới đi giải sầu, thay đổi tâm tình." Tống Diệp Dương cười cười, không hề nhìn ra chút thần sắc đau xót nào trên mặt.
"Thúc thúc, có thể khai thuyền chưa?" Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm ló người ra, thúc giục nói.
Chu Anh Tuấn tổ chức hoạt động, tự nhiên không thể khuyết thiếu hai người bọn họ, còn trông cậy vào hai cái kẻ dở hơi này điều tiết không khí.
Tuy nói Tống Diệp Dương có thương tích trong người, nhưng không có ảnh hưởng đến việc anh điều khiển du thuyền, chính là do Hạ Nhạc Phàm, hắn hiện tại đối điều khiển du thuyền sinh ra hứng thú lớn, ồn ào muốn bái Tống Diệp Dương làm sư phụ, học tập điều khiển du thuyền, lần này đúng đến thời điểm có cơ hội thực hành, đương nhiên phải tận dụng rồi.
Cung Hi Nặc cùng Chu Anh Tuấn sóng vai đứng ở trên boong tàu, mặt biển rộng lớn, nhìn lên trời xanh, không khí trong lành.
"Sau khi hợp đồng kỳ này kết thúc, cậu tính toán làm sao bây giờ?" Chu Anh Tuấn bỗng nhiên đặt câu hỏi, đánh vỡ trầm mặc.
"Hả?" Cung Hi Nặc nghiêng đầu, hơi giật mình mà nhìn hắn, y minh bạch ý tứ trong lời nói của Chu Anh Tuấn, buồn bực không biết sao hắn biết việc mình từ chức.
Chu Anh Tuấn cười khẽ: "Đừng quá coi khinh tôi nha! Chúng ta không có làm cùng một lĩnh vực nhưng cuộc sống này luôn tồn tại rất nhiều các mối quan hệ, cậu đừng hỏi tôi vì sao, dù gì hiện tại tôi cũng đã biết rồi"
"Tạm thời không có tính toán." Cung Hi Nặc vốn dĩ cũng không tính dò hỏi hắn đến cùng. Công ty hợp tác với Chu Anh Tuấn cũng đã từng hợp tác với M&B.
"Tôi nếu là cậu, tôi sẽ lựa chọn cùng nữ nhân kết hôn. Nhưng là tôi cũng sẽ không từ bỏ đoạn cảm tình này, nam nhân cùng nữ nhân mang đến cảm giác không giống nhau, bọn họ cũng không mâu thuẫn, không có xung đột, hoàn toàn có thể cùng tồn tại." Chu Anh Tuấn nhẹ nhàng mà nói ra ý tưởng của hắn.
Cung Hi Nặc nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, đem ánh mắt hướng tới sóng gợn biển rộng, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta dứt bỏ luân lý đạo đức đi, từ góc độ tình cảm nói về chuyện này. Hảo, lựa chọn cùng nữ nhân kết hôn. Đầu tiên, anh có hay không cũng đủ tinh lực, thích đáng mà chiếu cố được cả hai bên, tiếp theo vợ thì ở ngoài sáng, tình nhân thì ở trong tối, vậy đối thủ đâu? Đối thủ đang nhìn anh đấy. Chỉ cần hơi vô ý, liền bị người nắm được điểm yếu, tuyên truyền ra ngoài, nháo đến mọi người đều biết, không nói đến thân bại danh liệt, sự nghiệp cả đời phó mặc, anh nhẫn tâm làm hại những người ở giữa? Cuối cùng mấu chốt chính là, người anh cưới về là một nữ nhân đang sống sờ sờ chứ không phải một con rối gỗ tuỳ ý cho anh bài bố thế nào cũng được, anh có thể đặt cô ta ở một bên nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà đợi anh đâu, cô sẽ chắc chắn cũng sẽ có điểm đố kị, hao hết tâm tư, không từ thủ đoạn mà chiếm giữ anh cho riêng mình. Đương nhiên giữa hai người sẽ có một đứa con chung, đứa bé đó sẽ theo anh suốt cuộc đời. Bên cạnh lương tâm, trách nhiệm, mặc kệ anh muốn hay không muốn thueaf nhận, anh sẽ dần dần mà chủ động dung nhập vào cuộc sống gia đình đó, hơn nữa sẽ nỗ lực mà xây dựng một gia đình hạnh phúc. Tuổi càng lớn, băn khoăn càng nhiều, vị trí càng cao, lo lắng càng nặng. Đến lúc đó, rất nhiều thứ sẽ phải đặt ra, nên giữ hay nên bỏ, nhân tố mà anh loại bỏ đầu tiên chính là cái gọi là tình yêu. Người kia có thể cho anh, thì vợ anh cũng có thể cho anh, mà thứ vợ anh có thể cho anh, người kia lại không thể cho anh. Huống chi, anh nếu thật sự yêu người ấy, nhẫn tâm làm em ấy cả đời sinh hoạt trong một góc âm u sao? Nguyện ý các anh mỗi một lần gặp gỡ đều như là yêu đương vụng trộm sao? Hy vọng em ấy trở thành một cái kẻ thứ ba sao? Trừ thời gian hai ngừoi ở chung, em ấy đều làm bạn cùng tịch mịch, cô độc và chờ đợi? Một người sẽ vượt qua cả đời cùng phiền muộn. Nếu mà như thế yêu chẳng phải quá mức tàn nhẫn. Đối với em ấy, hay đối với nữ nhân khác đều không công bằng."
Chu Anh Tuấn chưa bao giờ từng bghe được Cung Hi Nặc nói nhiề như vậy, nhất thời sửng sốt, nội tâm đang tiêu hoá những gì anh nói.
Cung Hi Nặc quả nhiên suy nghĩ sâu xa hơn anh rất nhiều, nghĩ sâu, nghĩ triệt để, nghĩ đến chu toàn, xác thật nếu làm như vậy để giải quyết vấn đề, kỳ thật giống như đang che giấu một tai hoạ ngầm, không phải cách giải quyết hay.
"Chính là, cậu hy sinh lớn như vậy, thật sự đáng giá sao? Cậu thật sự can tâm?" Chu Anh Tuấn nhịn không được nói, hắn không biết, Cung Hi Nặc rốt cuộc hạ quyết tâm lớn bao nhiều, hoặc là rốt cuộc yêu Nguyên Cảnh Khôn nhiều thế nào, cư nhiên có dũng khí từ bỏ hết sự nghiệp không dễ mà có được.
"Nói thật, tôi cùng Nguyên Cảnh Khôn, chúng tôi cũng không quá hợp nhau. Tôi cùng với em ấy, trưởng thành trong hoàn cảnh bất đồng, bồi dưỡng ra tính cách của cả hai đều khác nhau. Đối với những việc xảy ra, em ấy có một cái nhìn khác, tôi lại có một cái nhìn khác, khoảng cách giữa chúng tôi rất lớn, cố tình, chúng tôi lại hấp dẫn nhau, chấp nhận được những yêu cầu của nhau, chúng tôi yêu nhau. Đối với em ấy mà nói, trừ bỏ biến cố năm trước bất ngờ xảy đến thì từ nhỏ đến lớn cuộc sống của em ấy cơ hồ là thuận buồm xuôi gió, có cha mẹ ở bên che chở, hạnh phúc mà lớn lên. Em ấy không có phải chịu qua khổ sở, nên em ấy sẽ đem cuộc sống khổ sở hiểu phóng đại lên, bất luận chỉ là một chuyện nhỏ đối với em ấy sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, em ấy tương đối mẫn cảm. Tỷ như em ấy luôn cảm thấy tôi còn nghĩ về Dương Nghệ Thanh, thậm chí còn yêu anh ấy, hay là tôi sẽ vì danh lợi mà rời bỏ em ấy, hay mỗi lần hoàn cảnh sống thay đổi, em ấy cần thời gian rất dài để thích ứng,....Này đó đều là biểu hiện nội tâm lo lắng của em ấy, kỳ thật em ấy cũng không có suy nghĩ như vậy, nhưng em ấy khống chế không được suy nghĩ của chính mình, giống nhau mâu thuẫn cùng thống khổ. Có rất nhiều lời nói, tôi không muốn nói, nói ra chính sẽ xảy ra chuyện; có rất nhiều lời nói, tôi không nghĩ nói, sẽ làm em ấy suy nghĩ miên man; còn có những lời nói, tôi không thể nói, nói ra làm không được, em ấy sẽ khổ sở cùng thất vọng. Điều duy nhất tôi có thể làm chính là canh giữ ở bên người em ấy, làm cho em ấy cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Chúng tôi cần một quá trình để đi sâu vào mà hiểu rõ đối phương, chân chính mà đi vào lòng đối phương. Tôi yêu em ấy, không phải là nói như thế nào mà quan trọng chính là phải làm thế nào."
Cung Hi Nặc nhìn xa nơi sóng biển phập phồng, trong giọng nói bình thản lộ ra vô hạn thâm tình, y nói, như là vừa nói với Chu Anh Tuấn, lại như là ở lầm bầm lầu bầu, nói cho chính mình nghe.
Áp lực đã lâu y yêu cầu một con đường phát tiết, không hề cố kỵ mà nói ra tình cảm.