Cung Hi Nặc vĩnh viễn nhớ rõ.
Sau khi lo xong hậu sự cho em gái, mẹ cùng tiểu Hi Nặc cơ hồ là táng gia bại sản, hai bàn tay trắng.
Ở tình huống gian nan như thế, không nơi nương tựa hai mẹ con lại nghênh đón thêm một mớ rắc rối.
Không biết bât đầu từ khi nào, bé và mẹ liền bị một đám lưu manh quấy rầy.
Vây truy chặn đường mà đe dọa uy hiếp bọn họ mau chóng dọn đi ra ngoài, nói cách khác, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, mục tiêu của bọn họ chính là căn nhà.
Lúc ấy, bọn họ không biết, đây là ba ba vì muốn chiếm đoạt căn nhà mà dùng thủ đoạn ti tiện.
Ban đầu, mẹ kiên quyết không chuyển nhà, lại là báo nguy lại là trốn tránh, kết quả đều không dùng được.
Bọn họ tận dụng tất cả mọi thứ xung quanh hai mẹ con, mẹ không dám để tiểu Hi Nặc ở nhà nhưng mang theo bé lại khó tìm được việc làm.
Ai cũng đều không muốn thuê người dìu già dắt trẻ.
Có lẽ ông trời không đành lòng hai mẹ đáng thương lại chịu đủ khổ cực, mẹ thông qua hàng xóm hảo tâm giới thiệu mà tìm được việc ở một xưởng thống kê.
Đãi ngộ giống nhau, bất quá mẹ tìm được một nhà xưởng mà cho phép bọn họ ở lại.
Cứ như vậy, bọn họ có thể thoát khỏi sự quấy rầy của đám lưu manh, không cần lại lo lắng hãi hùng.
Nhà xưởng ở ngoại thành, nhà ở cho công nhân ở trong một ngõ nhỏ hẻo lánh, vách tường rách nát, cửa sổ gió lọt vào, nền si măng thô ráp, đồ dùng trong nhà đơn giản, căn bản không phải giống môtn căn nhà chỉ miễn cưỡng có thể ở mà thôi.
Mẹ cùng tiểu Hi Nặc sống thật vất vả, mẹ nỗ lực mà kiếm tiền, trừ bỏ đáp ứng chi tiêu sinh hoạt hàng ngày của hai mẹ con, bà còn muốn tích cóp tiền, sau này cho tiểu Hi Nặc đi học.
Tiểu Hi Nặc cùng mẹ phi thường tiết kiệm. Vì tiết kiệm tiền nước, mẹ xa xôi vạn dặm đi bộ đến giếng múc nước, vì tiết kiệm điện hai mẹ con liền ngồi ở ghế băng trước hẻm nơi có đèn đường rọi xuống mà dán hộp giấy, vì tiết kiệm tiền mà cơm trưa nhà xưởng cấp, mẹ chỉ ăn một nửa, đem thịt cùng đồ ăn lưu lại mang về cho tiểh Hi Nặc, mà bà thì tối chỉ ăn cháo loãng không thì cũng là bánh bao dưa muối.
Tiểu Hi Nặc hiểu tâm ý của mẹ, thừa dịp mẹ không để ya mà đem vài miếng thịt mỏng để vào trong bánh bao hoặc cháo, mẹ sau khi biết luôn là vừa vui mừng vừa chua xót mà phê bình bé.
Bà tự trách bản thân.
Làm một người mẹ không thể đem cuộc sống tốt nhất đến cho con, thậm chí vô pháp mà cứu đứa con vừa sinh bệnh tật yếu ớt, loại đau đớn này như cầm dao xẻo thịt, nếu không tự mình trải qua căn bản không thể nào hiểu được.
Muốn ăn muốn uống đều tiết kiệm, mỗi tháng tính toán chi tiêu tỉ mỉ, tiền lương ít ỏi đều không còn có mấy.
Nếu cứ như vậy, khẳng định không cách nào mà cho con đi học, học phí cứ cho là không cao nhưng tiền sách, tiền phí phụ rồi tiền đồ dùng, vẫn không thoát khỏi gánh nặng.
Nãi nãi hàng xóm tốt bụng biết hai mẹ con hoàn cảnh khó khăn, giới thiệu một nơi thuê dán hộp giấy, lấy thêm chi phí.
Năm ấy một hộp phần tiền. Tuy nói không nhiều lắm nhưng ít ra vẫn có chút ít thu nhập.
Huống chi, không chiếm quá nhiều thời gian, có thể kiếm thêm chút tiền cũng không tồi, bọn họ không tư cách kén cá chọn canh.
Tiểu Hi Nặc biết mẹ đi làm đặc biệt vất vả, đặc biệt mệt.
Tất cả mỏi mệt đều treo ở trên mặt, bé thấy được. Buổi tối trước khi ngủ, bé đều giúp mẹ mát xa cổ, đấm bóp lưng.
Hai mẹ con nói chuyện không nhiều lắm, mẹ thường đưa lưng về phía tiểu Hi Nặc không tiếng động mà khóc thút thít, yên lặng mà rơi lệ.
Tiểu Hi Nặc mỗi ngày trừ bỏ giúp mẹ làm chút việc nhà, thì sẽ một mình ngồi trước cửa nhà dán hộp giấy.
Bé trước nay không hề cùng các bạn bè cùng lứa ở ngõ nhỏ chơi đùa, khi làm mệt mỏi thì sẽ ngồi chống cằm xem người khác chơi.
Các bé trai tụ tập thành nhóm cùng nhau chơi bắn bi, các bé gái thì cùng chơi nhảy ô, nếu không sẽ cùng nhau chơi ném bao cát, tiếng cười vang khắp ngõ nhỏ.
"Cùng đi chơi một lát đi." nãi nãi hàng xóm ngồi ở cửa, híp mắt, sủng nịch mà nhìn cháu nội, trong tay đang may cho cháu nội chiếc quần mới" Tam tử, con chậm một chút, cẩn thận ngã!"
Tiểu hi nặc không nói lời nào, bé đem hâm mộ ẩn sâu ở trong lòng, lại cầm lấy bìa cát tông, cố sức mà cấp lại, từng chút từng chút mà gấp, cố sức lại nghiêm túc, ở cạnh hộp khéo léo mà dùng hồ giấy dán lại, làm như vậy có thể tiết kiệm được hồ dán.
Nãi nãi hơi hơi cúi đầu, nhìn tiểu HiNnặc, thở đai, đồng tình bé: "Đứa trẻ không có ba, thật đáng thương."
"Con có ba ba!" Tiểu Hi Nặc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, cao giọng sửa đúng lời nãi nãi.
Bé trước sau tin tưởng vững chắc, ba ba bé, không lâu sẽ đến đón bé và mẹ, đem bọn họ quay trở lại.
Bởi vì, đó là ba ba bé. Trên đời này, chỉ có duy nhất một ba ba.
Nãi nãi sửng sốt, không nghĩ tới tiểu tử này ngày thường không nói một lời, lời nói lên còn rất có khí độ. Bà tự nhiên sẽ không cùng tiểu hài tử so đo, cười cười, tiếp tục may quần.
Mỗi ngày khi mặt trời lặn, tiểu Hi Nặc đều đứng ở đầu hẻm chờ mẹ tan làm.
Một ngày bên trong, đây là hắn nhất chờ đợi thời khắc.
Ban ngày quá dài lâu, một người quá đến phá lệ nhàm chán, làm bạn hắn chỉ có giấy cái kẹp, phòng trống.
Tiểu Hi Nặc nhìn thấy thân ảnh của mẹ, không phải chạy đến ôm lấy mẹ mà là xoay người chạy về nhà, rót một cốc nước ấm, chờ mẹ sau khi vào nhà, đưa cho mẹ.
Mẹ một hơi uống hết nước trong cốc, tiểu Hi Nặc nhếch môi, ngây ngô cười.
Mẹ vuốt đầu của bé, cùng bé cùng nhau cười. Cười chua xót, chỉ có hai người bọn họ trong lòng minh bạch.
Sinh hoạt bận rộn cũng không có thể giảm bớt tâm tình hậm hực của mẹ, con gái chết non là nỗi đau đâm vào trong lòng, vứt đi không được.
Hoàn cảnh công tác ở nhà xưởng rất kém cỏi, mỗi ngày đều ồn ào, tai mẹ đã chịu chút ảnh hưởng, hơn nữa trở nên trầm mặc ít nói.
Tiểu Ni Hặc muốn mẹ cao hứng, muốn mẹ vui vẻ, muốn nhìn mẹ tươi cười.
Tháng bojn họ dọn đến đây, bất tri bất giác đã ở chỗ này sinh sống gần một năm, đối với hoàn cảnh chung quanh dần dần mà quen thuộc.
Tất cả mọi người đều biết đôi mẹ con này không dễ dàng, có thể giúp thì liền tận lực giúp, ngày thường nhà ai hầm thịt nấu cá nấu tôm đều đem cho bọn họ một ít, tuy nói các gia đình điều kiện đều giống nhau, nhưng bà con xa không bằng láng giềng gần a, ai dũng đều đồng tâm.
Đồ vật không nhiều lắm tình ý lại nhiều, tiểu Hi Nặc từ khi đó liền minh bạch, chịu ân huệ của người khác đương ghi nhớ trong lòng, ngày nào đó có cơ hội, tất yếu hồi báo gấp bội.
Tiểu Hi Nặc phát hiện đối diện có nhà mới chuyển đến kinh doanh hải sản, thuê một căn nhà gần chợ trong ngõ nhỏ, vừa có một cái nhà kho bên cạnh, một công đôi việc.
Gia đình này mỗi ngày trời còn chưa sáng, đã đến chợ nhập hành, mang theo rất nhiều hải sản về, cắt chựt ngay tại chỗ.
Con to cùng con nhỏ gom thành một đống, mua vào một giá, lại bán ra một giá, làm ăn cũng kiếm được kha khá.
Nhu cầu mua hải sản ngày càng nhiều, lượng hàng về ngày càng lớn, hai vợ chồng hiển nhiên không lo được hết, quá nhiều công việc.
Tiểu Hi Nặc tìm đúng cơ hội, đi ủng cao su đến làm giao dịch với thúc thúch bán hải sản, bé hi vọng có thể giúp bọn họ phân loại hải sản để được trả thù lao.
Thúc thúc bán hải sản không đáp ứng, một hài tử có thể làm cái gì! Thành thành thật thật mà về nhà dán hộp giấy đi.
Tiểu Hi N bỏ nản chí, vỗ ngực đảm bảo mình có thể làm tốt, hơn nữa nguyện ý làm thủ một ngày không cần thù lao.
Thúc thúc bán hải sản thái độ vẫn là thực kiên quyết, không đồng ý yêu cầu của bé, cho tiểu hài tử làm khác gì rơi tiền trước mắt.
Dì bán hải sản thái độ dao động, tâm nữ nhân rốt cuộc so nam nhân mềm yếu hơn, bà cùng hàng xóm nói chuyện phiếm, ít nhiều cũng biết tình huống của cô nhi quả phụ, không màng chồng ngăn cản, đáp ứng yêu cầu của bé.
Tiểu Hi Nặc trời còn chưa sáng, trộm xuống giường, không dám kinh động mẹ.
Ở ngõ nhỏ, cùng hai vợ chồng bán hải sản hai phân nhặt tôm cá mới từ đảo A Hải chuyển đến.
Việc này không cần có kỹ thuật gì nhiều, lớn nhỏ đều có thể làm.
Tiểu Hi Nặc một ngày "Công tác", không kinh nghiệm, tay nhỏ trắng nõn do cầm hải sản, lại còn bị ngâm nước, đau đến mức bé phải cắn răng chịu đựng, bé ngồi xổm trước sọt tre, cẩn thận nghiêm túc mà phân nhặt hải sản, tốc độ so với người lớn còn nhanh hơn.
Hai ngày xuống sau, thúc thúc bán hải sản phát hiện, sau khi tiểu Hi Nặc làm việc xác thật giảm bớt cho bọn họ một phần việc, rút ngắn thời gian phân loại hải sản, còn có thể mang đến chợ sớm, mời chào người mua càng nhiều.
Ngày thứ ba, thúc thúc bán hải sản đưa cho bé một đôi bao tay trắng, cường gạch đeo vào cho bé.
Tiểu Hii Nặc giơ tay lên nhìn, nhỏ nhỏ vừa vặn với tay bé, bé ngẩng mặt, nhìn chằm chằm thúc thúc bán hải sản, như cũ là biểu tình hung ác.
Bé chưa nói cảm ơn, mà là càng thêm ra sức làm việc.
"Ai. Mẹ cháu nếu biết, sẽ đau lòng. Cháu a, nghe lời đi!" Thúc thúc bán hải sản đem một tôm lớn nhét vào túi lưới, tuỳ tay ném cho tiểu Hi Nặc. " Bảo mẹ cháu nấu, ăn ngon lắm!"
Tiểu Hi Nặc không có đi làm mấy ngày, thúc thúc hải sinh ý làm lớn, không thỏa mãn ở bán lẻ ở chợ liền cùng người khác buôn bán bán lẻ.
Lúc gần đi, đưa cho tiểu Hi Nặc tiền lương, dì bán hải sản đem một chồng tiền lẻ đưa cho bé, sờ sờ đầu nhỏ, ôn hoà mà cười:" Tiểu tử, cảm ơn cháu. Đây là tiền lương của cháu"
"Cảm ơn dì." Tiểu Hi Nặc nhìn chồng giấy ở tay bé xem ra rất dày.
Thúc thúc bán hải sản vỗ vỗ cái ót bé, nhe răng nhếch miệng mà cười: "Mới có ba tuổi, tiểu tử này, thông minh thật, về sau sẽ là người làm việc lớn, không sai được!"
"Thúc thúc, chú có thể giúp cháu một chuyện không?" Tiểu Hi Nặc ngẩng đầu, khẩn cầu thúc thúc bán hải sản.
"Nói đi!" thúc thúc bán hải sản bế bé lên.
"Thúc thúc, cháu muốn đi vào trong thị trấn." Tiểu Hi Nặc không nói cụ thể đi làm cái gì.
"Được." thúc thúc bán hải sản không hỏi lí do, sảng khoái mà đáp ứng bé.
Thúc thúc bán hải sản đẩy xe, để tiểu Hi Nặc ngồi trên xe đi vào thị trấn, dựa theo phân phó của tiểu Hi Nặc, ngừng ở bên ngoài một cửa hàng hoa.
Tiểu hi nặc nhảy xuống, đẩy cửa ra đi vào đi, thúc thúc bán hải sản không tiến vào, ở bên ngoài xe chờ bé.
Một lát sau, tiểu Hi Nặc cầm một bó hoa tươi cao bằng mặt đi ra, cẩn thận đem hoa đặt trên tấm gỗ màu xám, sau đó nhảy lên cầm thật nhanh lấy bó hoa, lại kiểm tra kĩ một lần xem cánh hoa có bị nát hay dơ không.
"Ha chú còn tưởng con muốn mua cái gì. Bó hoa lớn như vậy, mua cho ai. Còn nhỏ tuổi có phải hay không thích bạn nhỏ trong cùng ngõ?!" Thúc thúc bán hải sản trêu đùa.
Tiểu Hi Nặc giơ hoa lên cao, hương hoa lan toả trong không khí, cảm giác thật tốt.
"Hôm nay là sinh nhật mẹ con, con mua cho mẹ. Mẹ con thích hoa"
Tiểu Hi Nặc về đến nhà, đem hoa tươi đặt ở trên bàn chỗ dễ nhìn thấy nhất, lòng tràn đầy vui mừng mà muốn cho mẹ một kinh hỉ.
Mẹ kéo thân hình mỏi mệt về đến nhà, nhìn thấy hoa tươi, lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của con trai, sửng sốt trong chốc lát, hỏi câu: "Đây là ở đâu ra?"
"Con mua." Tiểu Hi Nặc cầm lấy hoa, đưa tới trước mặt mẹ. "Mẹ, sinh nhật vui vẻ."
Mẹ lại kinh hỉ lại kinh ngạc tiếp nhận hoa, muốn hỏi bé lấy tiền ở đâu. Chạm vào tay nhỏ của con, nhìn những vết nứt nhỏ chi chít, liên tiếp nhớ đến mấy hôm trướ người ta đưa tôm lớn đến.
Bà bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai tiền mua hoa, là con trai khổ cực mà kiếm được.
Mẹ đôi mắt đỏ lên, tiểu Hi Nặc chủ động mà ôm lấy bà: "Mẹ, con muốn nhìn mẹ cười. Mẹ cười lên đi, mẹ là người xinh đẹp nhất trên đời"
Mẹ nỗ lực mà cười, tươi cười tràn ngập áy náy, thật sâu mà khắc ở trong lòng tiểu Hi Nặc, cả đời này, đều không thể quên được.