Dương Nghệ Thanh đời này sẽ không biết, ngày đó anh làm bạn với Cung Hi Nặc, chính là sinh nhật tuổi của Cung Hi Nặc.
Nhiều năm qua, thẻ kẹp sách là phong an tĩnh mà kẹp quyển sách giáo khoa lịch sử kiến trúc học, lật xem bìa sách là một loạt chữ viết bằng bút máy: Ngô ái chân lý, ngô càng ái ngô sư.
Cung Hi Nặc cứ như vậy đứng trước cửa kính sát đất, chuyện cũ nảy lên trong lòng, từng màn hiện lên ở trong đầu, bỏ đi không được, ký ức giống như dây đằng quấn lấy y.
Màn đêm buông xuống, ánn đèn rực rỡ mới lên, cảnh tượng phồn vinh, kéo lên màn che cuộc sống về đêm ở đại đô thị.
Trong quán bar ánh đèn lờ mờ, trong một góc truyền ra tiếng ca duyên dáng. Một nam tử ngồi ngay ngắn ở trước dương cầm, mười ngón tay thon dài miết ở trên phím đàn, đàn ra giai điệu uyển chuyển, êm tai.
Tiếng ca khi thì lãng mạn, khi thì ưu thương, vọng lên trên không giam yên tĩnh của quán.
Nam tử bạch sam hắc quần, màu vàng nhạt của ánh đèn chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của y, giống như mạ lên một tầng hơi mỏng giấy vàng, càng thêm vẻ lộng lẫy rực rỡ.
"Em hỏi anh yêu em có bao nhiêu sâu, anh yêu em có vài phần, tình anh cũng thật, anh yêu cũng sâu...... Nhẹ nhàng một cái hôn, đã đả động ta anh, thật sâu một đoạn tình, dạy anh tưởng niệm cho tới bây giờ......"
Một khúc ca cuối, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay kéo dài.
Cung Hi Nặc đứng lên, vòng qua dương cầm, ở góc quầy bar ngồi xuống. Phục vụ theo thường lệ bưng lên một ly nước trong cho y, còn không quên khen vài câu: "Tâm trạng của anh hôm nay phá lệ thật tốt, hát đầy cảm xúc"
Cung Hi Nặc hơi hơi mỉm cười, bưng lên ly nước, nói lời cảm tạ: "Cảm ơn."
Lão bản quán bar Chu Anh Tuấn đặt mông ngồi xuống bên người y, vỗ bờ vai của y: "Hành a, phong thái năm đó không hề giảm, còn tưởng rằng cậu nhiều năm không hát, sẽ mới lạ."
Quán bar này là nơi Cung Hi Nặc vừa học vừa làm trong lúc học đại học năm nhất.
Chu Anh Tuấn trên dưới bốn mươi tuổi trên, là lão bản quán bar. Hắn nghề chính là nhà đầu tư của một công ty giao hàng, nghề phụ là giám đốc quán bar. Hắn mở quán bar không vì kiếm tiền, bất quá chính là cung cấp đầy đủ một không gian tiểu tư tình thú cho những người giống hắn ở cái thành phố này.
Chu Anh Tuấn chưa từng kết hôn, nghe nói bên người nữ nhân vô số, tai tiếng bay đầy trời. Nhưng, lại không có người nào có thể khiến cho hắn an ổn.
Cung Hi Nặc chưa mở miệng nói chuyện, một cô gái khoác đàn violon đi tới, hướng về phía bọn họ chào hỏi: "Chào, hôm nay thật sớm!"
"Chào, mỹ nữ!" Chu Anh Tuấn tuy là lão bản, lại không hề làm cao, luôn là cùng người làm hoà mình, khai khởi vui đùa tới cũng không hề cố kỵ.
Cung Hi Nặc hướng nàng gật đầu cười, xem như chào hỏi.
Cô gái này vẫn là một sinh viên, biết đàn violon, tới quán bar của Chu Anh Tuấn đồng dạng là vừa học vừa làm. Nàng cũng không biết lai lịch Cung Hi Nặc, còn tưởng rằng y cùng chính mình giống nhau, bất quá là người làm công kiếm tiền mà thôi.
Cung Hi Nặc hiểu tình huống của nàng, lúc riêng tư cùng Chu Anh Tuấn thương lượng, đem tiền lương của nàng tăng lên gấp đôi, một nửa kia tiền là y trả.
Chu Anh Tuấn nghi ngờ hành động của y: "Cậu có phải hay không đối cô ta có ý gì?"
"Tôi nếu là đối cô ta có ý, liền không như vậy giúp cô ta." Cung Hi Nặc khó hiểu giải thích.
Cung Hi Nặc sau khi về nước, có thời gian vẫn sẽ bớt thời giờ tới quán bar này ngồi. Dưới tình huống có hứng thú, sẽ đàn một khúc, tự tiêu khiển.
Cảnh Hâm gần đây thực đau đầu, đối tượng làm cậu phiền não không ai khác, chính là mục tiêu yêu cầu cậu chiếu cố — Nguyên Cảnh Khôn. Nguyên Cảnh Khôn tính tình không biết có phải hay không trời sinh liền như vậy lãnh đạm, vẫn là bởi vì tâm tình không tốt mà hậm hực nặng nề.
Tóm lại, ở chung cùng Nguyên Cảnh Khôn thật không tốt.
Anh mỗi ngày đều ở phòng ngủ, gắt gao không ra khỏi cửa, căn bản không biết động tĩnh bên trong của anh. Anh tích tự như kim, cũng không chủ động cùng Cảnh Hâm nói chuyện, Cảnh Hâm hỏi mười câu, anh chưa chắc trả lời một câu.
Cảnh Hâm muốn làm người tốt nhưng rất khó, khó xử nhất là lúc nấu cơm, cậu không biết khẩu vị của Nguyên Cảnh Khôn, lại càng không biết người mang thai yêu thích loại nào đồ ăn. Một người hoàn toàn không có kinh nghiệm chiếu cố dựng phu, gấp đến độ sắp bốc hoả.
Cảnh Hâm hỏi qua Nguyên Cảnh Khôn, có muốn ăn gì hay không. Nguyên Cảnh Khôn nửa ngày mới nói lại, ăn cái gì cũng được.
A! Cảnh Hâm ngửa mặt lên trời thở dài. Nói chả có ích gì
Nguyên Cảnh Khôn bị nhốt tại chung cư, di động cùng máy tính đều không ở bên người, cùng ngoại giới cắt đứt mọi liên hệ. Mỗi ngày chỉ có thể đọc sách để giết thời gian.
Cảnh Hâm không dám tùy tiện quấy rầy anh, anh muốn thế nào liền như thế, chỉ cần không rời khỏi nhà là được.
Cho tới bây giờ, anh còn không thể hoàn toàn tiếp thu sự thật trong thân thể mình tự nhiên có một tiểu sinh mệnh. Nằm ở ghế bập bênh, đôi mắt nhìn chằm chằm sách, nhưng suy nghĩ lại bay tận đi đâu: Anh, một nam nhân, thật sự có thể sinh hài tử sao?
Bình thản đặt tay ở trên bụng nhỏ tay cọ xát qua lại, nó thật sự ở bên trong sao? Sẽ lớn lên sao? Sẽ...... Sinh ra sao?
Cung Hi Nặc để lại cho anh rất nhiều nghi vấn.
"Không cần a......"
Trong bóng đêm, Nguyên Cảnh Khôn bị ác mộng bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, chăn đắp trên người bị trượt xuống bên hông, kinh hồn chưa định mà thở hổn hển, trên trán điểm điểm mồ hôi mỏng che kín.
Cảnh tượng trong mộng một lần nữa hiện ra ở trong đầu, biểu tình thống khổ khi mất đi mẹ, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh nặng của cha, cảnh tượng hỗn độn bất kham ở trong nhà, còn có một đám hung thần ác sát truy nợ.... phụ thân tái nhợt khuôn mặt, trong nhà hỗn độn bất kham cảnh tượng, còn có một đám hung thần ác sát truy nợ người......
Không biết vì sao, tựa hồ còn kèm theo thân ảnh mơ hồ của Cung Hi Nặc.
Nguyên Cảnh Khôn ổn định chút cảm xúc được một chút, cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường, kim đồng hồ ngừng ở con số vừa lên. Nguyên Cảnh Khôn buông đồng hồ, một lần nữa nằm ở trên giường. Từ lúc dọn đến chung cư, giấc ngủ của vẫn luôn không tốt, một đêm sẽ tỉnh lại vài lần, anh căn bản không thích ứng sinh hoạt nơi này.
Huống hồ, anh áp lực tâm lý rất lớn.
Anh có lẽ không rõ ràng lắm, nguyên nhân chủ yếu ảnh hưởng đến cảm xúc của anh chính là do mang thai.
Lăn qua lộn lại ngủ không được, dứt khoát ngồi dậy. Thuốc ngủ không thể hút, cũng không có. Nguyên Cảnh Khôn ở trong một mảnh thế giới đen nhánh, lẳng lặng mà ngồi, anh nhớ mẹ, vướng bận cha.
Anh rất muốn đi nhìn cha, sau này thân hình không tiện, tự nhiên không thể ra cửa. Thừa dịp còn có thể, ann yêu cầu đi đến bệnh viện một lần.
Chính là, anh không biết Cung Hi Nặc có thể hay không đồng ý cho anh ra ngoài. Cung Hi Nặc không có nói rõ, nhưng anh vẫn minh bạch tình huống hiện tại của mình, cơ bản là bị giam cầm tại đây.
Không được, anh nhất định phải nghĩ cách đi thăm cha.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Cảnh Khôn đứng ở bậc thang, nhìn chăm chú vào ở trong phòng bếp Cảnh Hâm đang bận rộn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu hôm nay ra ngoài sao?"
Cảnh Hâm sửng sốt, Nguyên Cảnh Khôn khó được chủ động cùng cậu nói chuyện, kinh ngạc mang theo điểm không thể tưởng tượng: "Ân, muốn ra ngoài, muốn đi siêu thị, trong nhà không đủ đồ dùng với đồ ăn."
Đây là một cơ hội thực tốt, Nguyên Cảnh Khôn âm thầm nghĩ.
"Vậy cậu trên đường chậm một chút, chú ý an toàn."
Cảnh Hâm sờ sờ đầu, kỳ quái Nguyên Cảnh Khôn hôm nay hành động khác thường, vẫn chưa nghĩ nhiều, kiểm tra một chút đồ vật còn thiếu trong nhà, ghi ra một danh sách, lái xe đi siêu thị mua sắm.