Về tới nhà tôi lấy quyển lưu bút cấp ra, ở trong đó có tên của Châu Duy.
Ý của cậu rất rõ ràng, tôi viết sở thích của cậu vào bên trong.
Cảm giác như đời người lại to tròn toàn vẹn hơn một chút.
Sau khi tắm xong, tôi cầm điện thoại lên lướt douyin, đột nhiên wechat hiện lên một tin nhắn.
Tôi mở giao diện ra.
“Tới nhà chưa?”
Tôi vô cùng bất ngờ.
Tại sao lớp trưởng lại nhắn tin cho tôi.
Vốn dĩ tôi còn cho rằng sau khi kết bạn thì cứ để đấy thôi, có lẽ cả đời này chúng tôi cũng chẳng có liên lạc gì.
“Tới rồi, cảm ơn cậu.” Tôi gửi một cái meme qua đó.
“Ừ.”
Ừ?
Cuộc trò chuyện này kết thúc ở đây thì có vẻ hơi lúng túng.
Hơn nữa vừa nãy tôi nhìn thấy ánh mắt cậu ấy rất kì quái, hình như cậu ấy không thích tôi và Châu Duy quá gần gũi với nhau?
Sao vậy? Cảm thấy tôi đang cướp bạn thân của cậu ấy à?
Tôi nghĩ một lát vẫn nên giải thích với cậu ấy chuyện lần trước tôi bảo cậu ấy chuyển tiền cho tôi.
“Đúng rồi, lần trước tôi bảo cậu chuyển khoản là bởi vì tôi tưởng cậu là lừa đảo.”
“Lừa đảo mà biết tên của cậu à?”
“Bây giờ mấy tên lừa đảo nắm rất rõ tư liệu cá nhân lắm, thậm chí còn biết được bố mẹ tôi tên là gì.”
“Nhưng mà tôi không biết…”
Hả? Đây… Logic của thiên tài Thanh Hoa thật khiến tôi không kịp trở tay.
Tôi ngượng tới nỗi không biết nói gì thế nên đành á khẩu.
“Đúng rồi, cậu làm sao quen Châu Duy vậy?”
Tôi tán gẫu một hai câu, nghĩ rằng cậu ấy sẽ không trả lời thế nên tôi gửi một cái meme đi kết thúc cuộc trò chuyện.
“Quen lúc nhỏ.” Cậu ấy trả lời đơn giản mấy chữ.
“Quen lúc nhỏ?” Tôi kinh ngạc.
Cái này… duyên phận gì đây.
“Sao tôi không thấy cậu ấy nhắc tới cậu nhỉ.”
Tôi và Châu Duy thân nhau như thế nào chứ, cậu ấy là anh em của tôi, nếu sớm biết mọi người đều là người quen thì một tháng trước khi thi đại học tôi cũng không kìm nén đến nội thương không dám nói chuyện với cậu ấy rồi.
“Hồi cấp tôi không ở Thành Đô, lúc thi mới quay về.”
“Ồ ồ.”
Cái này thì tôi hiểu.
Thông thường khi bố mẹ công tác ở ngoài tỉnh, con cái cũng sẽ học tập ở ngoài tỉnh, tới kì thi tốt nghiệp sẽ phải quay về địa chỉ trong sổ hộ khẩu tham gia thi đại học.
“Vậy cậu ấy có từng nhắc tới tôi không?” Đột nhiên tôi tò mò.
Tò mò Châu Duy có nhắc tới tôi không hoặc là đã nói về tôi như thế nào.
“…” Cậu gửi một hàng dấu chấm.
Người lạnh lùng đúng thật là rất thích gửi thứ này.
Mỗi lần có người gửi tin nhắn như vậy tôi liền đứng tim.
Dù sao thì sinh viên Thanh Hoa người ta có lẽ rất bận, làm gì có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với tôi.
Tôi hiểu chuyện thế nên không làm phiền cậu ấy nữa.
Kết quả sau khi tôi lướt douyin xong cậu ấy lại gửi tin nhắn tới.
“Không nói về cậu ấy nữa.”
Tôi??? Sao đột nhiên cậu lại gửi cái này chứ, tôi nghĩ không ra.
Sao thế, cậu ấy và Châu Duy cãi nhau hay thế nào?
“Cậu và Châu Duy xảy ra mâu thuẫn à?” Là một quần chúng nhiệt tình tôi cảm thấy mình nhất định phải dùng kinh nghiệm của bản thân mà nói với Văn Tu, Châu Duy là một người bạn rất tốt đừng xảy ra mâu thuẫn với cậu ấy.
“…”
Cmn, cậu ấy lại gửi một hàng dấu chấm rồi.
Tôi tức quá ngồi dậy luôn.
Tôi thề nếu cậu ấy còn gửi dấu chấm một lần nữa tôi sẽ block.
“Cậu thích cậu ấy à?” Đột nhiên cậu ấy hỏi tôi.
“…” Lần này tới lượt tôi rồi.
Tôi thích Châu Duy? Sao Văn Tu lại có suy nghĩ kì lạ này nhỉ?
Sau khi gửi xong tôi liền có cảm giác báo được thù.
Nhưng mà rất lâu cậu ấy cũng không trả lời tin nhắn của tôi.
Ài… tôi thật là…
Tôi đúng là không hợp báo thù người khác, tôi muốn trả lời một câu, tôi và Châu Duy là anh em, nhưng mà lòng hơn thua không cho phép tôi làm điều này.