Lần này tôi nói càng rõ ràng hơn.
Anh ta mấp máy khóe môi, nhưng không lên tiếng, chỉ cầm lấy cốc trà sữa sau đó quay người rời đi.
Đi được mấy bước lại đụng phải giá sách, anh ta không kêu đau, ngừng lại hai giây sau đó lại đi về phía trước, đi được vài bước lại đâm sầm vào giá sách.
Vốn dĩ tôi quyết tâm muốn nói rõ ràng với anh ta.
Nhưng mà, nhìn thấy anh ta như vậy đột nhiên tôi lại cảm thấy đôi chút khó chịu.
Đọc sách cũng không vào nữa, tôi do dự rất lâu rồi quyết định tìm người tâm sự.
“Đang làm gì vậy? Tớ phiền muộn quá.” Tôi tâm phiền ý loạn gửi cho Hạ Hạ một tin nhắn.
Sau khi gửi đi thì lại hối hận sợ sẽ làm phiền cô ấy.
Tôi nhanh chóng thu hồi.
Sau khi thu hồi tôi mới phát hiện cmn tôi gửi nhầm người rồi.
Mấy lần trước người đầu tiên trong danh sách chat của tôi đều là Hạ Hạ, bình thường tôi cũng chẳng hay nhắn tin với ai, vô ý gửi tin nhắn đi kết quả không ngờ tới người đầu tiên trong danh sách lại là Văn Tu?
Đệt! May mà tôi thu hồi rồi.
Nếu không nhất định cậu ấy sẽ chỉ trả lời tôi một tin nhắn: “Đồ điên.”
Tôi không bình tĩnh được thế nên bắt ép bản thân mình học từ mới.
Màn hình điện thoại mãi vẫn không sáng lên cuối cùng thì tôi cũng thở phào một hơi.
Kết quả giây sau…
“Tôi đang thuyết trình.”
Tôi… Sau đó lại nhảy ra một tin nhắn.
“Sau khi xong tôi sẽ trả lời cậu.”
Lưng tôi cứng đờ, cậu nói thế này tôi làm sao trả lời đây.
Tôi vô cùng bất ngờ.
“OK” Đúng vậy, dưới tình thế cấp bách tôi trả lời một câu OK.
Xem ra cậu rất bận tôi lại còn gửi tin nhắn linh tinh nữa, chắc chắn cậu muốn xóa tôi khỏi danh sách bạn bè nhỉ.
Cả một buổi sáng tâm trạng tôi vô cùng rầu rĩ, khó khăn lắm mới đợi tới giờ trưa đi ăn, vào lúc đang xếp hàng lấy cơm thì tin nhắn được gửi tới.
“Kết thúc rồi.”
“Sao vậy?”
Văn Tu? Tí nữa thì tôi quên mất chuyện tôi gửi nhầm tin nhắn cho cậu ấy.
Tôi không có tay trả lời tin nhắn thế nên chỉ đành đưa điện thoại đến bên miệng sau đó gửi voice chat cho cậu ấy: “Buổi sáng tôi gửi nhầm đấy, bây giờ tôi đang lấy cơm, thực ra cũng không có chuyện gì đâu.”
“Vậy cậu ăn trước đi.” Cậu ấy trả lời một tin.
Tôi cũng không để ý.
Sau khi ăn xong tôi đang đi về phòng thì cậu ấy lại gửi tin nhắn tới.
“Ăn xong chưa?”
Tôi khựng lại.
Cậu ấy đang đợi tôi à?
“Ừ, đang trên đường về phòng.”
“Cậu ăn gì vậy?” Cậu ấy lại hỏi tôi.
Tôi không biết nói thế nào.
“Sườn xào chua ngọt.” Tôi thành thật trả lời.
“Khẩu vị của cậu không thay đổi chút nào.”
“Hả?”
Chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn nhớ tôi thích ăn sườn xào chua ngọt sao?
Cũng đúng, hồi cấp trưa nào tôi cũng lấy sườn xào chua ngọt về chỗ ngồi ăn, cậu ấy còn khinh bỉ tôi nói lần nào tôi cũng ăn, cậu ấy còn thấy ngấy thay tôi ý.
“Mấy giờ cậu nghỉ trưa?” Đột nhiên cậu ấy hỏi tôi.
“Khoảng rưỡi.” Tôi không hiểu tại sao đột nhiên cậu ấy lại hỏi tôi điều này.
“Vậy lát nữa tôi có thể gọi điện thoại cho cậu không?”
Tôi nhìn tin nhắn, không biết thế giới này bị điên rồi hay là tôi bị điên nữa.
Sao tự nhiên cậu ấy lại muốn gọi điện thoại cho tôi?
Nghĩ kĩ lại thì, tôi đâu có làm chuyện gì sai với cậu ấy đâu?
“Được.” Tôi bắt đầu sợ rồi.
Đột nhiên bị lớp trưởng đã lâu không liên lạc gọi điện thoại tới, cho dù có nói gì thì cũng khiến tôi hết hồn hết vía.
Thấp thỏm bất an, tôi còn căng thẳng hơn khi mẹ tôi gọi điện thoại tới nữa.