Cúp điện thoại tôi mở google map lên chầm chậm đi trên đường mòn.
Mẹ tôi gửi tới mấy chục đoạn voice chat liền, tôi tùy tiện mở một cái lên.
“Con buộc phải thi nghiên cứu sinh, chuyện gì thì chuyện, để sau khi thi xong rồi nói, con mà không thi thì chẳng phải tâm huyết của bố mẹ bao năm nay mất trắng sao…”
Tôi không nghe tiếp ấn dừng lại.
Bây giờ là h đêm, mẹ tôi không quan tâm tôi ở đâu, không quan tâm tôi có xảy ra chuyện gì không, mà chỉ quan tâm lí tưởng vĩ đại của bà, quan tâm tới kế hoạch to lớn mà bà chuẩn bị cho tôi…
Tôi thường hay nghĩ bà ấy là mẹ ruột của tôi ư?
Rốt cuộc tôi là bảo bối bà ấy nâng niu trong lòng bàn tay hay chỉ là công cụ để thực hiện giấc mơ vào Thanh Hoa, Bắc Đại chưa thực hiện của bà ấy.
Thật đáng tiếc tôi không thể thực hiện giấc mơ của bà ấy.
Tôi là thứ rác rưởi.
Đi mệt rồi, tôi dứt khoát ngồi bên vệ đường rơi vào trầm tư.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Đập vào mắt là một tin nhắn.
“Đã về chưa?”
Khoảnh khắc đó lòng tôi vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ.
Thậm chí tôi còn cho rằng cuối cùng thì mẹ tôi cũng nhớ ra tôi chưa về nhà.
Tuy nhiên vừa mới mở ra nhìn, không phải mẹ tôi mà là Văn Tu.
“Vẫn chưa.
” Tôi nói thật, thực sự không có tâm trạng: “Đúng rồi, cảm ơn tài liệu của cậu.
”
Tôi không muốn qua lại với cậu ấy quá nhiều.
Thứ nhất là vì Hạ Hạ thích cậu ấy.
Thứ hai là vì tôi biết bản thân mình không xứng với cậu ấy.
“Một mình à?” Cậu ấy hỏi tôi.
“Ừ.
”
Tôi tắt điện thoại lại tiếp tục khóc.
Kết quả cậu ấy gọi luôn cho tôi.
Tôi hơi bất ngờ nhưng mà không muốn nhận thế nên ấn từ chối.
“Điện thoại sắp hết pin rồi.
” Tôi gửi cho cậu ấy một tin nhắn xem như là từ chối.
Tôi nói với cậu ấy gì chứ, có gì hay đâu mà nói.
“Cậu gửi định vị cho tôi đi.
”
Gửi định vị làm gì cơ?
Tôi cảm thấy có hơi phiền thế nên gửi luôn định vị qua, sau đó không quan tâm nữa.
Kết quả cậu ấy lại gửi tin nhắn tới.
“Chỗ cậu đang đứng giờ này không có xe buýt đâu, tôi có quen một chú ở cạnh đó để tôi bảo chú ấy đến đón cậu?”
“Hả? không cần đâu!”
Không ngờ tới gửi định vị đi lại thêm phiền toái cho người khác, tôi sợ nhất là mắc nợ người ta.
“Cậu cứ ở yên đó đừng đi đâu.
”
Sau khi cậu ấy gửi tin nhắn này thì không nói gì thêm nữa.
Tôi thấp thỏm ngồi ở đó.
Cậu ấy tìm người tới đón tôi là có ý gì?
Hạ Hạ thích cậu ấy, tôi lại liên lạc riêng thế này cứ thấy kì lạ thế nào ấy.
Suy nghĩ rất lâu tôi vẫn nói cho Hạ Hạ biết.
“Đột nhiên lớp trưởng tìm người tới đón tớ, cậu nói với cậu ấy à?”
“Ừ, tớ biết, tớ nói với cậu ấy đấy, ba bọn tớ lo lắng cho cậu mà, sao cậu ở bên ngoài một mình mà không nói cho tớ biết vậy?”
“Tớ thấy cậu đang chơi…”
“Cái người này, không coi tớ là bạn à, nếu như Văn Tu không hỏi ra cậu đang ở ngoài thì bọn tớ đều không biết, con gái một thân một mình ở bên ngoài nếu như có chuyện gì xảy ra thì biết làm sao?” Cô ấy sốt ruột.
“Xin lỗi…” Lòng tôi dần bình tĩnh lại, nhưng mà lại tự cảm thấy bản thân mình thật phiền phức.
“Văn Tu rất tốt, tớ hỏi cậu ấy có quen ai ở quanh đó không cậu ấy lập tức gọi điện thoại cho chú, thế nên cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa…”
“Được.
”
Thì ra Hạ Hạ nhờ cậu ấy tìm người.
Hình như cậu ấy rất nghe lời Hạ Hạ thì phải, thế này có phải chứng minh hai người họ có gì đó không?
Tôi thực sự bắt đầu ngưỡng mộ Hạ Hạ rồi.
Tôi ôm tâm trạng phức tạp ngồi chờ xe.
Quả nhiên phút sau một chiếc xe Audi màu đen đỗ trước mặt tôi.
Tôi căng chặt da đầu nói một tiếng: “Phiền chú rồi.
”
Sau đó lên xe.
Chỉ là, sau khi lên xe không ngờ tới vẫn còn một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phó lái.
Lòng tôi chợt căng thẳng, sao lại có hai người vậy?
Tôi chỉ đành quy củ chào một tiếng: “Cháu chào chú ạ.
”
“Ừ.
” Người đàn ông nhìn tôi qua gương sau đó không nói thêm gì nữa.
Tôi nói với chú lái xe địa chỉ nhà mình, sau đó chiếc xe liền chạy băng băng trên đường.
Đối mặt với người lạ tôi cảm thấy khá là lúng túng, suốt đoạn đường đi không nói một lời nào.
Cho tới khi xuống xe người đàn ông ngồi ghế phụ nhìn tôi vài cái, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng ông ấy lấy cho tôi một túi khăn giấy.
“Thằng nhóc thối Văn Tu đó làm sao lại khiến cháu khóc vậy?”
Hả???
Tôi hoang mang.
“Không đâu ạ.
” Tôi vội vàng lau nước mắt.
Xong rồi, chú tưởng cậu ấy làm tôi khóc.
Xong thật rồi!
“Cháu tên là gì?” Chú ấy thở dài hỏi
“Trần Viên Viên ạ.
” Tôi nơm nớp lo sợ trả lời.
“Trần Viên Viên?! Thằng nhóc thối này vẫn đi tìm cháu à!” Cảm xúc trên mặt chú ấy vô cùng phức tạp.
Tôi????
Nghĩ kĩ lại thì chẳng lẽ chú ấy tưởng nhầm tôi là Trần Viên Viên đó ư?
Người bạn gái cũ của Văn Tu ấy?
Haizz…
“Chú ơi, chú hiểu lầm rồi.
”
“Cháu tới nơi rồi thì yên tâm về nhà đi, chú sẽ nói với nó, bản thân muốn theo đuổi, theo đuổi được rồi lại khiến người ta khóc.
”
Tôi…
Lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Cháu tới nơi rồi.
” Chú ấy lại nhắc nhở tôi.
“Vâng.
” Tôi ngậm miệng luôn.
Mở cửa xe ra sau đó đi xuống: “Cảm ơn chú….
.
”
“Thằng nhóc thối…”
Thằng nhóc thối?
Mắng tôi à?
Tôi không dám nói nữa, đứng ở bên đường lặng lẽ nhìn chiếc xe rời đi xa.