Văn Tu vẫn luôn im lặng không nói chuyện lúc này lại mở mắt ra nghiêng đầu qua nhìn tôi: “Thay đổi rồi à?”
“Hả… ừ.
” Tôi không tự nhiên trả lời cậu ấy: “Tôi thấy Tô Châu khá là đẹp.
”
“Thừa nhận chúng ta có duyên đi Trần Viên Viên, gọi một tiếng anh xem nào, sau này anh còn bao bọc cậu.
” Tôi cảm thấy Châu Duy đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà.
Văn Tu chăm chú nhìn tôi, một khắc nào đó sắc mặt cậu có vẻ rất khó coi.
Nhưng mà cũng chỉ một khắc đó thôi, sau đấy cậu ấy lại khôi phục vẻ mặt như thường.
“Ai cần cậu bao bọc.
” Tôi thấp giọng kháng nghị.
“Cậu ấy chăm sóc cậu… cũng tốt.
” Văn Tu bình tĩnh nói một câu sau đó quay người đi ra ngoài không ngâm nước nóng nữa.
Hạ Hạ nhìn thấy cậu ấy đi rồi liền chạy qua lén nói với tôi: “Sao tớ thấy Văn Tu cứ sao sao ý.
”
“Hả…” Tôi nghĩ kĩ lại một lát: “Điểm nào?”
“Lúc nãy cậu ấy ghen à?”
Phụt…
Tôi xuýt nữa phun ra ngụm hồng trà vừa mới uống.
“Sao có thể chứ?” Mặc dù tôi nói vậy nhưng mà trái tim bất giác gia tăng tốc độ.
“Nói đùa thôi mà, cậu sợ gì chứ?” Hạ Hạ bắt đầu chế giễu tôi.
Tôi…
“Chỉ là Viên Viên à, tớ xoay quanh cậu ấy năm rồi mà cậu ấy vẫn không lạnh không nóng với tớ như thế, thật sự không biết tới khi nào cậu ấy mới có thể nhìn tớ một cái đây.
” Cô ấy nói rồi thở dài một hơi.
“Tớ tưởng các cậu sắp yêu nhau rồi.
” Tôi nói sự thật.
“Sắp ư? Có thật không?” Cô ấy ôm tôi: “Viên Viên à tớ sắp không theo đuổi nổi nữa rồi.
”
“…” Tôi không biết trả lời thế nào: “Vậy thì dừng một lát để cậu ấy theo đuổi cậu thôi?”
“Hả? Còn có thể như vậy nữa à?” Vẻ mặt cô ấy như đưa đám: “Tớ thật muốn bỏ cuộc quá, nhưng mà tớ thực sự rất thích cậu ấy.
Viên Viên cậu giúp tớ với, làm thế nào mới có thể có được trái tim của cậu ấy đây?”
Tôi làm sao mà biết được rốt cuộc làm sao mới có thể có được trái tim của cậu ấy đây?
Tôi giúp thế nào chứ?
Ngày hôm sau chúng tôi đi ngắm bình minh.
h sáng Châu Duy tới gõ cửa gọi chúng tôi dậy.
Tôi buồn ngủ lắm nhưng may mà vẫn kịp lên tới Kim đỉnh trước khi mặt trời mọc.
Mấy người bọn tôi quấn chăn ngồi trên mỏm đá chờ đợi mặt trời ló rạng, không khí yên tĩnh mà đẹp đẽ.
“Văn Tu đâu rồi?” Hạ Hạ hỏi.
“Không biết nữa, lúc tôi tới phòng thì đã không thấy cậu ấy đâu rồi.
” Châu Duy nhún nhún vai.
Giây tiếp theo….
Ánh sáng mặt trời ló ra từ tầng mây phía xa xa chiếu lên khuôn mặt mỗi chúng tôi, thứ ánh sáng dịu dàng mà rực rỡ khiến cho mỗi người trên đỉnh núi đều reo lên.
Mọi người không có cách nào kiềm chế trước cảnh tượng tráng lệ này, hoàn toàn bỏ quên Văn Tu.
Chúng tôi thay nhau đổi tư thế rồi đổi góc chụp ảnh, chụp tới nỗi đầy cả bộ nhớ máy của Châu Duy.
Vào lúc tôi và Châu Duy chụp chung, tôi đang cười thì đột nhiên cậu cúi người hôn xuống đỉnh đầu tôi.
Trong phút chốc tôi trở nên hoang mang!
“Á! Châu Duy cậu!” Hạ Hạ bắt đầu trêu chọc.
“Cậu làm gì vậy? Cậu muốn!”
Sự việc xảy ra quá đột ngột thế nên tôi không phản ứng kịp ngây ngẩn mà đứng tại chỗ.
Khắp người nổi da gà.
Cậu đưa tay ra xoa xoa đầu tôi: “Tôi nghĩ một đêm rồi, vốn dĩ định đợi cậu thi nghiên cứu sinh xong mới nói nhưng mà nhìn cậu là không thể đợi được nữa vậy.
”
“Tôi thích cậu.
”
Khoảnh khắc nghe cậu vô cùng thoải mái nói rằng cậu thích tôi, tôi liền cảm thấy khó thở.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi đó chính là có lẽ tôi sẽ mất đi một người bạn tốt như cậu.